Có người nói, sau khi một người gặp phải ngăn trở thì có 5 năm thời gian mấu chốt nhất. 5 năm qua đi có thể sẽ triệt để sa đọa, hay là lấy lại sĩ khí.
Năm thứ nhất ý chí sa sút mơ màng sống qua ngày. Năm thứ hai bắt đầu bình tĩnh tinh thần nghĩ lại. Năm thứ ba chuẩn bị phấn đấu lại. Năm thứ tư có chút khởi sắc hoặc vẫn như cũ thất bại. Năm thứ năm cuối cùng sẽ lấy lại sĩ khí hoặc là bởi vì lại thất bại mà triệt để buông tha cho.
Chỗ mấu chốt nhất của loại ngôn luận này thật ra không phải là 5 năm, mà là tự thuật một loại cảnh ngộ trong nghịch cảnh mà mỗi người đều biết.
Khách quan mà nói Vương An hiện giờ là đang ở trong nghịch cảnh, nhưng mà nghịch cảnh cũng không phải là một loại trạng thái đáng sợ, làm cho người ta không thoải mái. Tương phản ở trong nghịch cảnh người ta mới biết nghĩ lại, mới có càng nhiều động lực đi học tập.
Không có trầm luân, thì không có thăng hoa.
Vương An ở rất nhiều thời điểm đều suy nghĩ, rốt cuộc là nguyên nhân gì tạo thành sự nghiệp của mình. Nhân sinh một trạng huống này, mặc dù ở khách quan đi lên nói, đây là một cái thủ đoạn có thể phá rồi sau đó lập, tuy nhiên không thể nghi ngờ rất nhiều vấn đề trong đó vẫn như cũ là tai họa ngầm do một tay mình chôn dấu xuống.
Có chút tai họa ngầm là cố ý làm như vậy, Vương An yên tĩnh xem biến hóa trong đó, thậm chí còn thôi động quá trình lớn lên của tai họa ngầm này.
Đang ở trong cục, rất nhiều chuyện rất nhiều người đều không thấy rõ lắm. Nhảy ra ngoài cục, lúc này Vương An lại đi xem kỹ lịch sử, phát triển, cơ cấu hiện nay của tập đoàn An Tú thì có thể tìm được rất nhiều vấn đề. Nhưng mà cũng có một cái phiền toái, hắn thấy không rõ lắm thay đổi hiện nay của tập đoàn An Tú, cũng không rõ ràng nơi nào bên trong quái vật lớn này đã bị biến chất, dù sao hắn đã không có quyền hạn tuần tra tư liệu bên trong.
Nếu chỉ dựa vào xí nghiệp thông cáo, tin tức thay đổi nhân sự, tin tức quan hệ xã hội vâng vâng của tập đoàn An Tú, có thể suy đoán đi ra cũng chỉ là một ít phương hướng đại khái gì đó, mà chi tiết kế hoạch đó được quyết định như thế nào thì không thể nào biết được.
Vương An thưởng thức nhất chính là Tần Mi Vũ rốt cục thành lập mô hình kinh doanh cho xí nghiệp vừa và nhỏ, sức ảnh hưởng của tập đoàn An Tú tiến thêm một bước khuếch trương. Nhóm xí nghiệp Trung Quốc quan hệ tới kế sinh nhai của càng nhiều người, tập đoàn An Tú tiến vào trong đó, không còn tiếp tục chuyên chú cho thống nhất chiều ngang và chiều dọc từ trên xuống dưới với một ít ngành sản xuất, đối với sự phát triển an toàn của toàn bộ tập đoàn An Tú càng thêm có lợi.
Đương nhiên, đây cũng là bởi vì người nắm quyền hiện giờ là Tần Mi Vũ, Tần Mi Vũ là đại biểu cho Tần gia và Nghiêm gia ở khống chế tập đoàn An Tú. Sức ảnh hưởng của tập đoàn An Tú tiến thêm một bước khuếch trương, cũng đại biểu cho sức ảnh hưởng của Nghiêm gia và Tần gia ở khuếch trương, thậm chí tăng cường năng lượng của hệ phái chính trị sau lưng Trung Quốc.
Bản chất của Vương An là không giống với Tần Tĩnh, Nghiêm Vũ Nhàn, Vương An cũng rất rõ ràng điểm này. Tần Tĩnh và Nghiêm Vũ Nhàn làm việc sẽ lấy gia tộc phe phái sau lưng vì điểm xuất phát để suy nghĩ vấn đề, mà Vương An lại không phải, rất nhiều lúc hắn cũng sẽ không thỏa hiệp với bọn họ.
Khi Tần gia và Nghiêm gia phát hiện, Vương An cũng không phải người bọn họ có thể thao túng, thậm chí thông qua đám hỏi Vương An tựa hồ cũng không chút nào để ý tầng quan hệ này, không có vì mình đánh lên dấu ấn của bao nhiêu gia tộc phe phái, cũng không có trở thành phần tử trung kiên, người ủng hộ kiên định cùng với trụ cột cho sức ảnh hưởng kinh tế của Nghiêm gia và Tần gia, thế là cái khe liền sinh ra, hơn nữa càng lúc càng lớn.
Tao ngộ của Vương An ít nhất đã chứng minh một điểm, ở dưới sự ảnh hưởng của chính trị và hoàn cảnh xã hội như Trung Quốc, một siêu cấp tài phiệt lấy cá nhân làm trung tâm là khó có thể sinh tồn và tiếp tục phát triển, Khi sức ảnh hưởng của một người cùng với quyền thế và tài phú có thể đạt đến mức độ phân chia lợi ích với quốc gia, tiến tới ảnh hưởng chính sách quốc gia và trọng điểm ngoại giao, người này vẫn không chịu sự khống chế của cao tầng, rất nhiều sự việc sẽ tự nhiên nảy sinh, đương nhiên xuất hiện...... Chẳng sợ trên thực tế hắn cũng không có chân chính đi làm chuyện mưu đoạt ích lợi quốc gia, làm ra một ít hành động tổn hại quốc dân.
Vương An hiện tại sáu tuổi, trong thời gian bốn năm này hắn thường xuyên nhớ lại từng chút từng chút chuyện quá khứ, cuối cùng hắn phát hiện, rất nhiều chuyện đều là không thể tránh khỏi, cũng vô pháp dùng một loại phương pháp khác mà hắn có thể tiếp nhận để thay đổi...... Hoặc là nếu không phải chết đi ở ngày 24 tháng 8 năm 2001, ngày 24 tháng 8 năm 2001 sống lại ở một bộ thân thể khác, mà trở lại quá khứ giống như lúc sống lại lần đầu tiên, như vậy chuyện hắn duy nhất sẽ làm đại khái chính là cách xa Tần Mi Vũ, làm cho trong lòng nàng không có “An ca ca” kia.
Trên thế giới này không có nếu, nếu có nếu, vậy không có Vương Phi Tử, chẳng phải là làm cho người ta càng thêm tiếc nuối?
Thậm chí cũng không có Vương Tiểu Mạt người chị gái này.
Khóe miệng Vương An không tự chủ được hơi nhếch lên, Vương Tiểu Mạt tựa hồ căn bản không có ý thức được nhiệm vụ chính yếu của một cái học sinh tiểu học năm na là cái gì. Chuyện làm nàng nhiệt tình nhất ở trong trường học chính là vừa tới tan liền học bỏ chạy đến trong phòng học năm nhất đấu võ mồm với Vương Phi Tử.
Kế thừa gien của Vương An và Tần Mi Vũ, không giống như Vương An dựa vào mượn học thức và tài hoa của trước lúc sống lại, sáu tuổi Vương Phi Tử thiên phú ngôn ngữ và năng lực học tập đều cực kỳ ưu tú, đây là Vương Tiểu Mạt đần độn lấy leo cây trèo tường bắt sâu chọc chó dọa mèo làm vui khó có thể so sánh.
Vương Tiểu Mạt càng mạnh mẽ ở chỗ chấp nhất và nội tâm cứng cỏi của nàng, nàng rất khó chịu đến chân chính đả kích, mà nàng rất nhanh sẽ có thể khôi phục lại, hơn nữa càng đánh càng hăng.
Trong lúc Vương An đang suy nghĩ mấy vấn đề này, Vương Tiểu Mạt đang chia sẻ một bịch cá khô chua cay với Vương Phi Tử, loại đồ ăn vặt một khối tiền một bịch này là Vương Phi Tử rất khó ăn đến. Ở trước lúc Vương Tiểu Mạt lấy ra món đồ ăn vặt này, Vương Phi Tử căn bản không thể tưởng tượng trên thế giới này còn có loại đồ vật nhìn qua bẩn hề hề mà Vương Tiểu Mạt lại ăn bất diệc nhạc hồ, nhìn qua tựa như là thứ rất ngon.
“Ngươi biết không, trên thế giới này chỉ có một thứ là ngon nhất, đó chính là cá khô chua cay, khoai tây nướng và đậu phụ khô chua cay.” Vương Tiểu Mạt cực kỳ khẳng định nói.
“Chị nói là ba loại.” Vương Phi Tử sửa đúng cách nói Vương Tiểu Mạt, nhìn Vương Tiểu Mạt xé mở miệng bịch cá khô chua cay kia, sau đó là cái loại dầu màu đỏ cam này, còn có một ít bột tiêu và cá nhỏ bị cắt bỏ đầu cùng với cái đuôi, nhìn qua thứ có thể ăn cũng không nhiều.
“Ngươi muốn nếm thử hay không?” Trừ bỏ em trai và còi của mình, Vương Tiểu Mạt vẫn là một bé gái rất hào phóng. Nàng không ngại chia sẻ món đồ chơi và đồ ăn vặt của mình cho người khác, chưa bao giờ trốn đi ăn một mình giống như những đứa nhỏ khác, chơi rất vui sao.
“Thứ này thật sự có thể ăn sao?” Tuy rằng như vậy rất không lễ phép, nhưng mà Vương Phi Tử vẫn là muốn hoài nghi, cảm giác loại đồ vật này nhìn qua giống như đạo cụ người xấu dùng để tra tấn tiểu bằng hữu trong TV.
“Đương nhiên có thể ăn. Hơn nữa còn ăn rất ngon, sau khi ngươi ăn sẽ còn muốn ăn tiếp.” Vương Tiểu Mạt lời thề son sắt bảo đảm.
Vương Tiểu Mạt cầm lấy một con cá nhỏ đưa đến bên miệng Vương Phi Tử. Vương Phi Tử do dự một chút, nhắm chặt ánh mắt, hé miệng ra, Vương Tiểu Mạt liền đem cá nhỏ bỏ vào miệng nàng.
Vương Phi Tử cắn một ngụm, nhai nhai, lông mày không tự chủ được bắt đầu nhíu lại, ánh mắt thật to trừng tròn xoe, cái mũi mềm mại cau có, cái miệng nhỏ nhắn thì lập tức mở ra, đầu lưỡi thè dài ra, hốc mắt trở nên ướt đẫm, nhanh chóng đem cá nhỏ phun ra.
“Ăn rất ngon chứ.” Vương Tiểu Mạt tựa hồ căn bản không phát hiện phản ứng của Vương Phi Tử, nàng chỉ là chậm rãi nhai cá nhỏ trong miệng mình, sau đó mặt không chút thay đổi lại cầm lấy một con cá nhỏ đi đút cho Vương Phi Tử.
“Khó ăn muốn chết...... Em khẳng định đã bị trúng độc, miệng đều bắt đầu sưng lên rồi!” Vương Phi Tử cầm lấy treo trước ngực, ấn xuống, lập tức thì có bảo mẫu chạy vào phòng học, đút cho Vương Phi Tử uống nước.
“Tiểu thư, không có việc gì...... Lập tức không có việc gì.” Bảo mẫu thấy dầu cay ngoài miệng Vương Phi Tử, thật cẩn thận giúp nàng lau, vừa bất đắc dĩ nhìn Vương Phi Tử ở bên cạnh đang tiếp tục từng ngụm từng ngụm ăn cá nhỏ.
“Vương Tiểu Mạt đồng học, sau này nhóc có thể đừng luôn mang mấy thứ này cho tiểu thư ăn hay không?” Một người bảo mẫu khác nói với Vương Tiểu Mạt, “Nếu nàng lại tiêu chảy, chúng ta phải bị mắng.”
“Cô muốn ăn không?” Vương Tiểu Mạt lại lấy ra một con cá nhỏ hướng về bảo mẫu đó nói.
Từ sau khi Vương Phi Tử lên tiểu học, các bảo mẫu sẽ không tùy thân đi theo, cơ bản đều sẽ chờ ở ngoài phòng học. Làm cho các nàng lo lắng là, không giống như em trai của nàng, Vương Tiểu Mạt rõ ràng chính là phần tử nguy hiểm. Lần trước Vương Tiểu Mạt đã mang theo khoai tây nướng mua trên đường cho Vương Phi Tử ăn, sau đó Vương Phi Tử liền tiêu chảy.
Vương Phi Tử uống nước xong, một lát sau, không còn cái loại cảm giác đau rát này nữa, thề từ nay về sau cũng không ăn đồ ăn do Vương Tiểu Mạt mang đến.
“Chị Tiểu Mạt, bọn em cũng muốn ăn.” Tô Mộc San và Tô San Tử vừa đi tới.
Vương Tiểu Mạt phân cho cặp chị em song sinh này ăn. Vương Phi Tử ngạc nhiên phát hiện bộ dáng Tô Mộc San và Tô San Tử tuy rằng cũng giống cảm giác thật cay, nhưng mà cũng ăn rất vui vẻ.
Tiếng chuông đi học vang lên, Vương Tiểu Mạt vội vàng chạy trở về phòng học của mình, nàng quyết định tiết học tiếp theo sẽ mang một trong ba món ngon nhất là đậu phụ khô chua cay tới cho Vương Phi Tử nếm thử.
Vương Phi Tử ngồi trở lại chỗ ngồi của mình, thế này mới hỏi Vương An, “Bạn vừa rồi đã nói gì với Tô Mộc San và Tô San Tử vậy?”
Vương Phi Tử không nghĩ khiến cho Vương An cảm thấy mình là nghĩ độc chiếm hắn, không cho hắn làm quen bạn bè, mặc dù Vương Phi Tử vẫn còn có chút mất hứng. Bởi vì lúc Vương An ở nhà trẻ Thừa Chí, trên cơ bản đều chỉ chơi với một mình Vương Phi Tử, đối với những cô bé xinh đẹp khác căn bản là không có gì thích. Tuy nhiên lên tiểu học liền không giống nhau, Vương An càng ngày càng hoa tâm, hắn bây giờ mỗi ngày ít nhất trò chuyện va lần với cặp chị em song sinh kia!
Mỗi một lần Vương Phi Tử đều sẽ vẽ một vạch ở trong quyển vở nhỏ, thời điểm nhiều nhất Vương An cư nhiên trò chuyện năm lần với các nàng, ngay cả một chữ chính* đều viết xong!
(*)正, có năm nét, ba nét dài hai nét ngắn.
“Bởi vì vài ngày nữa chính là sinh nhật của Tô Mộc San và Tô San Tử a, hai bạn ấy mời mình tới nhà họ chơi a, đến lúc đó chúng ta cùng đi a.” Vương An nói.
Vương Phi Tử trầm mặc, Tô Mộc San và Tô San Tử cũng không có mời nàng, các nàng căn bản chính là thầm nghĩ chỉ chơi với Vương An.
Vương An không biết Vương Phi Tử suy nghĩ cái gì, hắn quả thật có chút không ngờ Tô Mộc San và Tô San Tử chính là con gái Trần Thanh Vũ, thời điểm mình lần đầu tiên nhìn thấy hai bé gái, các nàng còn chưa có đặt tên.
Trần Thanh Vũ là phụng tử thành hôn*. Khi Tô Mộc San và Tô San Tử sinh ra, hắn đang bên cạnh Vương An, hai người đang ở nước Mỹ chỉnh hợp nghiệp vụ của công ty con Bắc Mỹ, công tác sứt đầu mẻ trán, Trần Thanh Vũ đã hai tháng không có được thấy mặt vợ mình.
(*)Kết hôn khi có bầu.
Nhìn biểu hiện mừng như điên của Trần Thanh Vũ khi nhận được điện thoại báo tin vui, Vương An vẫn như cũ nhớ rõ tâm trạng của mình. Khi đó Vương Phi Tử còn chưa có sinh ra, Tần Mi Vũ vẫn còn ở trong thời gian mang thai, Vương An không biết khi mình nhận được điện thoại báo tin vui có phải cũng sẽ vui sướng cuồng nhiệt giống như Trần Thanh Vũ không nữa.
Sự thật chứng minh, tâm trạng khi nhận được điện thoại căn bản không quan hệ việc người cha có yêu thương con gái hắn hay không.
Tới sau khi Vương An và Trần Thanh Vũ về nước, ở sân bay gặp được vợ Trần Thanh Vũ cùng với Tô Mộc San và Tô San Tử, vợ Trần Thanh Vũ hơi có chút oán thầm đối với Vương An. Oán trách Vương An không cho Trần Thanh Vũ về nước, nhưng tới khi Tần Mi Vũ muốn sinh, Vương An hắn lập tức chạy trở về.
Vương An ôm qua Tô Mộc San và Tô San Tử, bé gái song sinh xinh đẹp đáng yêu quả thật rất làm cho người ta có một loại cảm giác kinh diễm, theo biểu cảm vui đến phát khóc kia của Trần Thanh Vũ có thể đủ biết tâm trạng của hắn. Vì trấn an vợ mình, Trần Thanh Vũ để cho hai con gái cùng nhau mang họ Tô theo mẹ các nàng.
Chính mình vì tỏ vẻ xin lỗi, Vương An trừ bỏ cho hai bé gái hai bao lì xì lớn, còn đem chiếc Rolls-Royce chạy tới đón mình tặng cho Trần Thanh Vũ.
Vương An ít nhất cũng biết, ở sau khi tin tức người sáng lập tập đoàn An Tú qua đời được tuyên bố, tùy theo mà đến trong thay đổi nhân sự có tên Trần Thanh Vũ. Hắn không còn đảm nhiệm Bộ trưởng Bộ Sự vụ của Bắc Mỹ và vịnh Mexico, cũng không tiếp tục đảm nhiệm Phó giám đốc chấp hành sản vật An Tú.