Editor: 21302766
Ngón tay Tần Mi Vũ trắng thuần như ngọc thạch mỹ lệ, nhẹ nhàng nhấn chữ số trên bàn phím, thanh âm tích tích lách cách giống như giai điệu động lọng người.
Nghiêm Vũ Nhàn đứng đằng sau nhìn xem gò má của nàng, khó thấy được thời điểm nàng trang điểm hơi đậm, trang trọng và hoa lệ, tản ra khí chất hoàn toàn khác biệt với ngày thường, chỉ là sắc màu trên cánh môi ướt át kia, y nguyên lộ ra mị hoặc cực hạn, đều khiến người ta muốn biết hôn nàng là dạng tư vị gì.
Dù cho chỉ là nhấn phím số, động tác của nàng vẫn ưu nhã giống như khi đàn tấu dương cầm vậy, Nghiêm Vũ Nhàn nhớ tới cảm giác kinh diễm khi lần thứ nhất tận mắt nhìn thấy Tần Mi Vũ đàn tấu « Tử thần tam trọng tấu », chỉ là thời gian dài dẵng sau đó, trong lòng Nghiêm Vũ Nhàn luôn luôn tràn đầy thống khổ như bị Tử thần gác liêm đao trên cổ, hắn không nhịn được nghĩ, khi Vương An phá vỡ sự trong trắng của Tần Mi Vũ, ngón tay của nàng cào lưng Vương An, tiếng ngâm khẽ trong cổ nàng phải chăng dễ nghe như khi tấu khúc dương cầm, đau đớn trộn lẫn ai oán, như tiếng đàn của nàng.
Tần Mi Vũ mở ra cửa tầng hầm.
Đám người bất giác tản ra một chút, tựa hồ lo lắng có thứ gì u ám kinh khủng đập vào mặt.
Một luồng gió phà vào tầng hầm, giống như bóng tối sâu xa trống rỗng, nuốt chửng tầm mắt của mọi người.
Ngay sau lúc này, ánh đèn sáng ngời nháy mắt phát ra thông hướng trên cầu thang dưới đáy tầng hầm, một đường cầu thang rộng rãi kéo dài, tản ra sắc thái dụ dỗ người đạp xuống, lại không biết được, nếu tiếp tục đi xuống sẽ đi vào một vùng ánh sáng, hay hoặc là thân vùi vào bóng tối.
"Cùng vào xem một chút đi, hình như không có mùi gì." Tần Tĩnh bước ra bước đầu tiên, làm một người lãnh đạo, hẳn phải biết chính mình lúc nào phải dùng chi tiết nhỏ dựng lên hình tượng hạch tâm của mình.
Giày da bóng loáng giẫm lên cầu thang phản chiếu cái bóng màu đen, Thanh âm ""Đốc đốc"" lúc nhẹ lúc nặng, tiếng bước chân theo sự bất đồng về giày, thể trọng, tiết tấu mà khác biệt, trộn cùng một chỗ thoáng có chút lộn xộn.
Tầng hầm mười phần rộng rãi, hoàn toàn có thể tiếp nhận tất cả mọi người tự do tham quan, ánh đèn phát trắng chiếu lên bốn phía vách tường, không có trang trí hoa lệ, không có sưu tầm trân quý, càng không có vật dụng sinh hoạt và công tác, chỉ có một tấm sô pha thật đơn giản.
"Trống rỗng... Không có gì hết." Lâm Chi Ngôn bó tay nói.
"Tôi cảm thấy chúng ta có lẽ nên đi lối này chút xem, đến hải đăng đi nhìn thử..." Nghiêm Vũ Nhàn đứng trên bậc thang nói, chậm rãi đi xuống dưới, đưa ra một đề nghị rất có thể được người phụ họa.
"Vụt..."
Tiếng gió thật lớn bỗng nhiên vang lên, làm tất cả mọi người giật nảy mình, Tần Mi Vũ bắt lấy lan can thang lầu mà dừng bước, những người khác cũng hơi dừng lại.
"Là Hệ thống đo lường không khí phát giác được nhân số đi xuống dưới tầng hầm quá nhiều, nhất định phải hoạt động duy trì chất lượng không khí tốt lành, thanh âm lúc khởi động có chút lớn, lập tức liền tốt rồi." Lâm Chi Ngôn an ủi nói.
Nghe được giải thích của Lâm Chi Ngôn, Tần Nam buông ra cánh tay Tần Tĩnh, làm nữ nhân, cho dù lá gan không nhỏ, nhưng đối mặt tình huống đột phát, cuối cùng sẽ theo bản năng ỷ lại vào đàn ông mà mình tín nhiệm. Mặc dù Lâm Chi Ngôn cũng ở bên thân, nhưng so với cháu của mình, gã đàn ông này không khác lắm với tuổi tác của mình, để Tần Nam kính nhi viễn chi.
Như lời của Lâm Chi Ngôn, hệ thống đo lường không khí hoạt động về sau, tiếng vang khởi động biến mất, ngược lại để tiếng bước chân đi xuống dừng lại chốc lát, trong tầng hầm ngầm xuất hiện sự yên tĩnh trong tích tắc.
Một nháy mắt yên tĩnh, một nháy mắt sau, là một tiếng vang trầm "Ầm!".
Tựa hồ là vật nặng rơi xuống đất.
"Lộc cộc..."
Sau khi vật nặng rơi xuống đất, lại là một hồi tiếng động lăn lóc.
Người đứng trên bậc thang bị hấp dẫn bởi tiếng lốc cốc, theo tiếng mà nhìn lại, một quả cầu màu trăng bệch lảo đảo lăn đến trước đám người.
Phía trên tròn trịa, phát xuống nổi bật, dưới hai chỗ trống tối đen thật to còn có hai cái lỗ nhỏ, hai hàng vật thể nhỏ vụn trắng nõn chỉnh tề kẹp vào với nhau, dưới tia sáng chiếu xạ, còn giống như là đá ngọc tỏa sáng.
Lăn lóc mấy vòng, vật thể màu trắng này rốt cục ngừng lắc lư, không nhúc nhích đối mặt với tất cả mọi người!
"Đầu người chết!" Tần Nam la hoảng lên trước hết, gắt gao bắt lấy cánh tay Tần Tĩnh.
Tần Tĩnh lảo đảo một cái, lui về phía sau hai bước, liên tiếp tiếng hít vào, tiếng kêu sợ hãi, còn có đình trệ thân hình, ngưng tụ đủ loại cảm xúc, ngoài ý muốn, kinh hãi, run rẩy, còn có đủ loại nghi hoặc và ngưng trọng, càng nhiều ánh mắt chứa đầy mê muội khó hiểu, nhìn chăm chú lên mấy người cách đầu lâu gần nhất.
Sau tiếng hét sợ hãi của Tần Nam là yên lặng không tiếng động, lỗ trống của đầu lâu, phảng phất vẫn còn con mắt đen thẫm, nhìn chăm chú lên tất cả mọi người, toàn thân Nghiêm Vũ Nhàn run lên, theo bản năng chỉ muốn rời đi, một nắm tay đập lên vai của gã, Nghiêm Vũ Nhàn bỗng nhiên quay đầu, lại phát hiện là Lâm Chi Ngôn.
Lâm Chi Ngôn mặt không đổi lắc đầu, ngăn lại Nghiêm Vũ Nhàn rời đi, Trần Thanh Vũ đi về phía trước hai bước, ánh mắt hồ nghi đảo qua Lâm Chi Ngôn và Nghiêm Vũ Nhàn, lập tức rơi vào trên mặt Tần Mi Vũ, sắc mặt Tần Mi Vũ trắng bệch, cau mày, sự kinh hãi phẫn nộ trong ánh mắt rõ ràng còn nhiều hơn sự sợ hãi, còn có sự kinh ngạc và nghi ngờ như người thường, lại có càng nhiều ngoài ý muốn hơn.
"Người chết! Hung thủ là ai!" Tần Tang Tử giậm lấy guốc gỗ, phát ra tiếng vang kẽo kẹt, hưng phấn nhảy tới trước cái đầu người, quay đầu nhìn qua tất cả mọi người: "Hung thủ nhất định ngay trong các người!"
Tiếng kêu chói tai của thiếu nữ, giống như hồi chuông cảnh báo, để cho người ta tỉnh hồn lại, trong tầng hầm ngầm đột ngột lăn đến đầu người, làm cho tất cả mọi người đều cảm thấy chấn kinh.
Vì sao ở trong tầng hầm có một cái đầu người như thế?
Đầu người này là của ai?
Thời gian người này chết đã bao lâu rồi, hoặc là nói chỉ là có kẻ lấy được một cái đầu người, muốn chế tạo ra một trò đùa quái đản kinh người?
Cái đầu người này, có quan hệ với việc Tần Mi Vũ phong bế lầu nhỏ sau cái chết của Vương An hay không?
Vào buổi tối hôm nay, vào ngày mà Tần Tĩnh đạp lên đỉnh, đột nhiên xuất hiện cảnh tượng như vậy, phải chăng mang ý nghĩa Tần Mi Vũ phản công?
Người chết không đáng sợ, không có tư bản không chảy máu, cho dù là Vương An, tại trong quá trình khuếch trương tư bản, cũng nương theo lạnh lùng cướp đoạt, được cái này mất cái kia, nương theo thương xã An Tú khuếch trương, vô số tư bản đối địch bị thôn tính, vô số kẻ thất bại táng gia bại sản, có kẻ tự sát, có kẻ sa đọa, có kẻ ở trước tấm bia của thương xã An Tú đụng đến đầu rơi máu chảy, lưu lại vết máu loang lổ...
Đáng sợ là âm mưu chưa biết phía sau kẻ đã chết, tiếng kêu sợ hãi của Tần Nam, để mỗi người đều cảnh giác, trong nháy mắt đánh giá đồng bạn trước người sau người, rất nhiều kẻ theo bản năng dựa lưng vào tường, không tự chủ được kinh hãi, nếu như hung thủ ở trong đám người, sẽ là ai đây?
Lâm Chi Ngôn đi lên phía trước, hai tay cắm vào hốc mắt đầu lâu, chộp cái đầu trong tay, chậm rãi đi đến một bên khác của tầng hầm.
Tất cả mọi người đều nín thở, bởi vì đã có người chú ý tới, trong góc của tầng hầm tựa hồ ẩn giấu một cái bóng đen, ánh mắt của bọn hắn nương theo Lâm Chi Ngôn chuyển động, bất ngờ phát hiện, một bộ thây khô đã mất đi đầu lâu đang treo ở nơi đó!
Quần áo dúm dó dán chặt lên thây khô, áo sơ mi mở rộng lộ ra da thịt khô héo màu nâu, từng cây xương cốt dán chặt lên làn da như vỏ cây, vị trí bụng bị cắt mở, mơ hồ có thể thấy được tạng khí đã biến thành màu đen, thây khô trên vách tường lung la lung lay, thân thể không có đầu lâu dưới ánh trắng âm u ẩn núp sự u ám, hấp thu ánh mắt mọi người.
Một bộ thây khô treo trong tầng hầm, đầu lâu lăn lóc, chân cẳng mấy người phụ nữ đã sớm như nhũn ra, gắt gao bắt lấy dàn ông bên cạnh, một tay Tần Nam thật chặt nắm lấy cánh tay Tần Tĩnh, một tay khác bị Nghiêm Vũ Nhàn nắm trong tay, thân thể lung lay sắp đổ tựa trước lan can, đầu lâu được Lâm Chi Ngôn thả lại chỗ cũ, lỗ trống đen kịt giống như cái nhìn chằm chằm của thần chết, đang chọn người kế tiếp may mắn được gã chiếu cố.
"A... Ta... Ta..." Lúc ánh mắt mọi người đều bị đầu lâu hấp dẫn lấy, sắc mặt Ngô Đạo Minh bỗng nhiên trắng bệch, lảo đảo một cái ngã nhào trên đất, toàn thân co quắp, giống như ếch xanh bị mở ngực mổ bụng, tứ chi co rút run rẩy, hai tay liều mạng nắm lấy bụng của mình, thống khổ lăn lộn trên mặt đất, lăn qua lăn lại.
"Ngô hiệu trưởng!"
"Lão sư!"
Mấy người lao đến, ngó xem tình huống của Ngô Đạo Minh, Ngô Đạo Minh lại giống như điên cuồng, kính mắt rơi xuống đất, con mắt đục ngầu lồi ra ngoài hốc mắt, lộ ra mảng lớn tròng mắt trắng, ông ta cắn chặt hàm răng, phát ra tiếng gào trầm thấp, thân thể già nua lại vào lúc này trở nên có lực vô cùng, quẳng ra mấy người đang ôm ông ta, đầu hướng phía tường đụng tới!
"Ầm!"
Giống như dưa hấu bị một búa đạp nát, đầu Ngô Đạo Minh đụng trên tường, lập tức xương đầu vỡ vụn, máu tươi và óc vẩy ra, xối đầy vách tường.
Thảm trạng của Ngô Đạo Minh làm cho tất cả mọi người đều kinh ngạc hoảng sợ, óc trắng và máu tươi đỏ chói, thi thể Ngô Đạo Minh theo vách tường ngã xuống, làm cho tất cả mọi người đều kinh hãi không cách nào động đậy, nhìn chằm chặp vào một màn trước mắt.
"A! A! A..." Tần Nam đã tỉnh hồn lại, sợ hãi kêu lên, ngón tay phát run chỉ về vách tường phía trước.
Kẻ
Kế
Tiếp
Sẽ
Là
Ai
?
Giống như tiếng nỉ non của thần chết, biểu thị công khai quyền lực sinh sát trong tay, lấy sinh mệnh làm lời chú giải, tỏ rõ uy nghiêm và lực lượng, từng tia ý lạnh toát ra từ sau lưng, tất cả mọi người đều không khỏi nghĩ đến hiện trường tại tiệc rượu vừa nãy, câu nói vừa nghe được: "Nơi này không phải Thiên Đường, bởi vì ta không ở Thiên Đường. Nơi này không phải địa ngục, bởi vì ta không ở địa ngục. Ta như cũ ở nhân gian, các vị, ta đã trở về."
Vương An trở về, lấy thân phận thần chết!
Tất cả mọi người nhìn chằm chằm lên sáu chữ nghiêm túc, quy củ, ngay ngắn trên vách tường kia, trong đầu toát ra suy nghĩ giống nhau.
Không ai biết thi thể treo trên vách tường là ai, nhưng tất cả mọi người đều biết Ngô Đạo Minh là ai..."Kế tiếp" chỉ là Ngô Đạo Minh sao?
Như vậy, sau Ngô Đạo Minh, "Kế tiếp" sẽ là ai!