Vương Tiểu Mạt cũng không cảm thấy mình đã làm sai cái gì. Đối với nàng thì đây là em trai do chính mình nhặt trở về, cũng giống như cái còi của nàng, đều là bảo bối cần lúc nào cũng phải mang theo bên người, tự nhiên không cho phép người khác khi dễ. Trước kia mình nhặt trở về mèo với chó luôn bị ba ba mụ mụ đuổi đi, may là em trai cuối cùng đúng là em trai, rốt cục có thể ở lại làm bạn với mình, điều này làm cho Vương Tiểu Mạt vô cùng vui mừng.
Lý Vân cũng nghĩ như vậy, nàng cảm thấy con trai và con gái của mình một chút cũng không có sai, hơn nữa còn dặn dò con gái, nhất định không được để người khác khi dễ em trai.
Nhưng Vương Trung Thái lại không cho là như vậy. Con nít cãi nhau ầm ĩ không có gì, nhưng bất kể là mình có đạo lý hay không, Triệu Đại Đồng đều bị Vương Tiểu Mạt làm cho mặt mũi đầy máu, nhìn qua rất dọa người. Lại suy bụng ta ra bụng người, nếu đứa nhỏ nhà mình bị biến thành như vậy, khẳng định cũng sẽ đau lòng muốn chết. Cho nên Vương Trung Thái còn là mua một ít trái cây và thuốc bổ, dẫn theo Vương Tiểu Mạt đi xin lỗi.
“Một bé trai lại bị bé gái đánh khóc, xấu hổ quá xấu hổ quá!” Vương Tiểu Mạt vừa vào cửa liền nói như vậy.
Vương Trung Thái xấu hổ không thôi, thấy hối hận vì đã mang theo nàng cùng nhau tới đây, sớm biết rằng tính tình của con gái bảo bối này chính là như vậy.
Cha mẹ Triệu Đại Đồng vốn cũng rất đau lòng, chỉ là ngại ngùng đi làm lớn chuyện của mấy đứa nhỏ, lại nhìn thấy Vương Trung Thái lại đây, còn mang theo trái cây và thuốc bổ, khúc mắc trong lòng cũng biến mất. Làm người lớn đương nhiên không có khả năng sẽ đi so đo với Vương Tiểu Mạt, khách sáo một hồi, Vương Trung Thái vẫn là để lại mấy thứ hắn mang đến. Lại an ủi Triệu Đại Đồng một chút, khen Triệu Đại Đồng bình thường cử chỉ lễ phép gặp người đều biết chào hỏi này đó, phụ huynh hai bên khích lệ đứa nhỏ của nhau, sau đó chuyện này cứ như vậy trôi qua, vốn chính là việc nhỏ.
“Đứa nhỏ này làm sao lại như vậy? Hôm nay nếu không phải em trai con lanh lợi, con cho là mình thật đánh thắng bé trai bảy tám tuổi?” Vương Trung Thái nhớ tới quá trình lúc đó mà hàng xóm hình dung, vừa buồn cười vừa tức giận.
Vương Tiểu Mạt phồng má lên, lại hờn dỗi cắn môi trở về phòng mình.
Vương An đi vào phòng Vương Tiểu Mạt, phát hiện nàng đang yên lặng ngồi ở trên giường, miệng ngậm còi, nhưng không có thổi.
Nên làm sao để dỗ cho bé gái vui vẻ đây? Lúc mình ôm Vương Phi Tử, chỉ cần tùy tiện chọc nàng là nàng sẽ vui vẻ cười, nhưng là Vương Tiểu Mạt lại không giống. Tuy rằng cũng đều là bé gái, nhưng đã năm tuổi Vương Tiểu Mạt, suy nghĩ ở trong lòng cũng nhiều hơn, đã không có khả năng Vương An cười với nàng, nàng cũng sẽ cười rộ lên theo.
“Vương Tiểu Mạt, chúng ta đi xem phim hoạt hình đi.” Vương An nghĩ nghĩ nói.
“Không xem!” Vương Tiểu Mạt lớn tiếng nói, còi từ miệng nàng rớt xuống dưới, lại lập tức cầm lấy ngậm vào trong miệng.
“Vậy chúng ta đây chơi trò chơi đi?” Vương An cau mày, hắn phát hiện muốn dỗ cho một bé gái vui vẻ, so với chế định một kế hoạch buôn bán cho một lĩnh vực xa lạ còn phải khó khăn, đồng dạng không có đầu mối, không biết nên xuống tay từ nơi nào.
Lần này Vương Tiểu Mạt trước tiên cầm còi của mình, sau đó mới hô to một tiếng “không chơi”, lại lập tức ngậm còi vào miệng lại.
“Vậy ngươi muốn thế nào mới có thể vui vẻ?” Đã qua hơn một năm ở chung này, từ bên trong sự quan và chăm sóc của cô bé lộ ra tình cảm chân thành tha thiết mà tinh khiết, làm cho Vương An đã quen việc lục đục với nhau, có một loại cảm giác ấm áp an nhàn thoải mái. Cứ việc hắn không có khả năng xem nàng thành chị gái, nhưng là không thể nghi ngờ hắn vô cùng thích Vương Tiểu Mạt.
“Trừ phi...... Trừ phi......” Vương Tiểu Mạt nhả ra còi, hơi cúi đầu trong chốc lát, “Trừ phi em để cho ta chơi với tiểu đệ đệ của em!”
Vương An thay đổi sắc mặt. Hắn bây giờ đã biết được vì cái gì lúc trước khi Vương Tiểu Mạt lần đầu tiên nhìn thấy hắn, liền tách hai chân hắn ra đi sờ tiểu đệ đệ của hắn. Thì ra ở trong lòng Vương Tiểu Mạt, em trai có một thứ mà chính mình không có, cho nên khi nhìn thấy Vương An có tiểu đệ đệ, Vương Tiểu Mạt liền cho rằng hắn là em trai của nàng, nên mới ôm hắn bỏ chạy. Nhưng hắn không nghĩ tới vào lúc này, nàng cư nhiên lại đưa ra loại yêu cầu này.
“Việc này không được!” Vương An cự tuyệt không chút do dự. Tuy rằng lúc hắn đang ngụy trang làm một bé trai, cơ hồ là không có bất kỳ sơ hở. Nhưng chỉ riêng lúc đối mặt với Vương Tiểu Mạt, tâm tính hắn lại càng tiếp cận chân thật nhất chính mình, tâm lý vẫn như cũ là một người trưởng thành, làm sao có khả năng để cho nàng chơi đùa nơi đó được, như vậy không phải là biến thái sao?
“Vì cái gì? Món đồ chơi của ta đều có thể cho em chơi mà!” Vương Tiểu Mạt cảm thấy ủy khuất không thôi, thứ mình mình cũng có thể nhường cho em trai. Có ăn ngon nhường cho em trai, có trò chơi tốt cũng nhường cho em trai, nhưng mà mình chỉ muốn chơi đùa với tiểu đệ đệ của nó một chút mà thôi, cũng không phải muốn lấy luôn của nó.
“Đây không phải món đồ chơi.” Vương An cũng không biết làm sao giải thích với nàng.
“Có thể chơi chính là món đồ chơi!” Tư duy của Vương Tiểu Mạt chính là định nghĩa bản chất đơn giản trực tiếp như vậy, Vương Tiểu Mạt hơi có chút đắc ý:“Kỳ thật ta vẫn thường xuyên đùa, buổi sáng rời giường ta leo lên giường của ba mẹ đùa tiểu đệ đệ của em!”
Vương Tiểu Mạt một mình ngủ một phòng, còn Vương An thì phải ngủ chung với Vương Trung Thái và Lý Vân. Lý Vân cho rằng con trai từng bị chịu khổ, cho nên cần phải yêu thương gấp đôi mới được.
Vương An vỗ vỗ cái trán, bất đắc dĩ hỏi:“Ngươi vì cái gì lại thích chơi nó?”
“Bởi vì nó mềm, giống như con sâu!” Vương Tiểu Mạt giải thích nói, sau đó điên cuồng thổi còi lên. Âm thanh chối tai quanh quẩn ở trong phòng, chờ tiếng còi mất đi, nàng mới mất hứng nói:“Hơn nữa ta không có!”
“Vậy chúng ta đi bắt sâu chơi đi, ta biết một cây to có sâu!” Vương An cuối cùng tìm được chuyện khiến Vương Tiểu Mạt cảm thấy hứng thú.
Khi hai chị em về tới nhà, Vương Tiểu Mạt lại bị mắng một chút. Bởi vì trên ngón tay nàng có ba chỗ bị sâu lông đốt, trên trán Vương An cũng bị đốt một chút, sưng lên một cục to đùng.
Tuy là lại bị mắng, nhưng Vương Tiểu Mạt rất là vui vẻ. Bởi vì em trai vốn sẽ không bị đốt, nhưng nó vì giúp Vương Tiểu Mạt cưỡng chế lấy đi sâu lông nên mới bị đốt.
Bởi vì hai người đều có chút dơ dáy, trên người còn dính lá cây và thảo căn, Lý Vân đưa Vương Tiểu Mạt và Vương An cùng nhau đuổi vào phòng tắm, làm cho hai chị em tắm chung với nhau.
“Để con tắm rửa giúp em trai!” Vương Tiểu Mạt xung phong nhận việc nói.
“Con sẽ chơi bong bóng xà phòng nên tự mình thoa lên người trước đi, mụ mụ tắm cho em trai xong sẽ tắm cho con!” Lý Vân cũng không yên tâm, bởi vì có một lần Vương Tiểu Mạt ôm Vương An vào trong phòng tắm, kết quả hai người đều ngã sấp xuống bồn tắm lớn, làm Lý Vân hoảng sợ.
Vương Tiểu Mạt vô cùng tiếc nuối, chính mình ngồi vào băng ghế nhỏ, nhìn nhìn con giun nhỏ của em trai, lại nhìn nhìn chỗ đó của mình, không khỏi có chút tức giận bất bình. Vì cái gì chính mình lại không có, Triệu Hiểu Đồng con em gái ngu xuẩn của Triệu Đại Đồng còn nói sau này nó sẽ mọc ra. Mẹ đều lớn như vậy rồi cũng chưa có mọc ra, bởi vậy có thể thấy được, cô bé là không có thứ đó.
Tắm rửa xong, Lý Vân làm cho hai bảo bối chính mình thơm ngào ngạt, cho chỗ bị sâu lông đốt quá thoa lên nước hoa, làm cho hai chị em ngoan ngoãn ngồi ở trên sô pha xem TV, sau đó chính mình mới đi tắm rửa.
Vương Tiểu Mạt quay đầu lại, không ngừng dùng nước miếng xoa lên chỗ bị đốt trên trán Vương An. Tóm lại ngày hôm sau chính nàng thì tiêu sưng, nhưng Vương An vẫn còn có một ít dấu vết. Hơn nữa tối hôm đó nàng còn bị Lý Vân hoài nghi có phải đã nếm qua nước hoa hay không, vì trong miệng nàng cũng có hương vị của nước hoa.