Chị Gái Độc Thân Muốn Yêu Đương Rồi!

Chương 21: Chương 21





Mộc Yên Chi vì không quen chỗ ngủ nên dậy hơi sớm.

Cô thay đồ rồi chải chuốt lại tóc tai, sau đó mới xuống lầu.

Cả đoàn còn chưa dậy, chỉ có Hoàng Trình là đang lục đục nấu nước pha cà phê.

Thấy có tiếng động, anh ta liền quay lại, biết người đi xuống là cô thì mỉm cười, hỏi:
- Em uống cà phê không?
- Em không uống, cảm ơn anh.
Hoàng Trình vừa đổ nước vào bột cà phê, mùi thơm đã bắt đầu xộc lên, lấn át luôn cả cái mùi khó chịu vì lâu ngày không có người ở của nhà nghỉ này.

Cô tự xuống bếp ốp một quả trứng, kẹp với bánh mì lát mà mình đem theo, vậy là xong bữa sáng đơn giản.

Cô bê ra bàn, ngồi cùng với anh ta.
Hoàng Trình đưa tới cho cô một tập giấy, nói:
- Bệnh viện sẽ gửi một lô vắc xin và vài dụng cụ y tế tới đây nữa, khoảng độ mười giờ sẽ tới, em giúp anh kiểm kê nhé!
Cô mỉm cười, gật nhẹ một cái, vươn tay định lấy tài liệu từ tay anh nhưng đã bị giữ lại.
- Sao em cứ tỏ ra xa cách với anh thế? Cho dù không yêu thì vẫn có thể làm bạn được mà?
Mộc Yên Chi nhìn thẳng vào mắt anh, nói rõ ràng:
- Em vẫn đang làm bạn với anh đây, đừng khiến cả hai khó xử nữa.
Nói rồi, cô giật mạnh tập tài liệu, bê luôn cả đ ĩa thức ăn lên lầu.

Hoàng Trình thở dài, tay đập mạnh lên đùi.
Hôm nay đoàn viện trợ sẽ chính thức làm việc.

Họ dựng một lều bạc nhỏ cạnh nhà nghỉ, bày ra đủ thứ dụng cụ y tế.


Người dân quanh đây nghe nói được khám bệnh miễn phí thì rất hào hứng nhưng cũng chẳng được mấy người.

Mộc Yên Chi ngồi khám chính, Hoàng Trình cũng ngồi kế cô, lâu lâu trong lúc chờ bệnh nhân lại lén nhìn một cái.
Nơi này chỉ sống khép kín, trang thiết bị đều nghèo nàn, đến điều kiện y tế cũng không được đảm bảo, ai bị bệnh thì mời vài thầy lang bốc thuốc, uống cầm chừng.

Người nào nặng hơn thì buộc phải bắt xe chạy sang thị trấn cách đó khá xa.

Vì thấy đoàn bác sĩ quá lạ mặt nên ít ai dám đến khám, lâu lâu mới thấy vài đứa trẻ ló mặt ra, chạy xung quanh rồi nhìn vào.
Mộc Yên Chi cùng vài người khác thảo luận về triệu chứng của bệnh nhân đang được khám.

Người này đã đau bụng cả mấy ngày nay không dứt, mặt mày xanh xao, không còn chút máu nào.

Anh ta ôm bụng r3n rỉ, nước mắt, nước mũi tuôn ra không kiểm soát, có lẽ là vì quá đau.

Cô hỏi:
- Anh đã uống thuốc gì chưa?
Cô vợ bên cạnh lo lắng đáp:
- Mấy bữa rồi có nhờ thầy lang bốc thuốc nhưng không khỏi, chúng tôi cũng hết tiền rồi!
Mộc Yên Chi nhíu mày, cố lắng tai nghe để hiểu người kia đang nói gì.

Cô giơ ống nghe áp vào ngực bệnh nhân, thăm khám, hỏi han thêm một lúc mới phát thuốc, bảo:
- Đây là thuốc đau bụng, tôi đã kê sẵn rồi, ngày uống hai lần sau khi ăn.
- Cảm ơn bác sĩ!
Người phụ nữ với gương mặt khắc khổ cúi đầu mấy lần rồi đưa tay nhận lấy, sau đó dìu người chồng gầy còm của mình đi.

Mộc Yên Chi nhìn theo một lúc lâu sau đó mới quay sang hỏi người bên cạnh:
- Cậu nghĩ có khi nào là do nguồn nước không? Tôi thấy hai ba người đến đây đều có triệu chứng đau bụng cả.
- Để chiều em đi kiểm tra thử xem sao.

Cô gật đầu.

Hoàng Trình ngồi phía bên phải, nhìn cô nói:
- Bệnh nhân có vẻ hơi ngại, em đi đến từng nhà động viên họ nhé!
- Vâng!
Mộc Yên Chi dẫn theo hai thực tập sinh cùng tới từng nhà.

Họ gõ cửa một căn gần nơi khám bệnh nhất, lúc lâu sau mới thấy có người bước ra.

Chủ nhân căn nhà là một bà cụ gù lưng, dáng đi chậm chạp đến tội nghiệp, lúc thấy họ, bà hỏi:
- Hai người đến tìm ai vậy?
- Dạ thưa bà, chúng cháu là đoàn cứu trợ y tế, đến đây khám miễn phí cho người dân ạ.
- Cứu trợ y tế hả?
Cụ bà liếc mắt nhìn ba người một lượt rồi lại nghiêng đầu nhìn chỗ đất được căng bạt khám bệnh kia, gật nhẹ đi vào nhà.

Hai thực tập sinh trẻ nhún vai, nhìn nhau khó hiểu, sau đó nói:
- Mấy người ở đây chẳng hiểu bị sao nữa, khám bệnh miễn phí cũng không chịu ra.

Thật hết nói nổi!
Mộc Yên Chi cười hiền, đáp lại:
- Không sao, chắc tại họ ngại.

Cứ đi thêm mấy nhà nữa thử xem.
Ba người lại đi tiếp.

Qua được vài nhà, có người nhiệt tình cũng có người lẩn tránh.


Đến tầm mười giờ, cô mới cúi đầu nhìn giờ trên đồng hồ đeo tay, vội vàng giao ca cho mấy bác sĩ khác rồi cầm tài liệu đi kiểm kê hàng hóa.

Bưu phẩm mà bệnh viện gửi tới còn đang kẹt ở thành phố bên cạnh vì đường đi khó khăn, làm cô đợi mãi đến tận mười hai giờ.
Đoàn bác sĩ nghỉ ngơi một lát để ăn trưa, Hoàng Trình thấy cô đi đã lâu mà chưa quay lại thì chạy đi tìm.

Lúc thấy cô đứng ở ngoài cổng thị xã mới thở phào, vội vã tiến tới.
- Sao em còn ở đây?
Mộc Yên Chi đang ngồi bên vệ đường, tay cầm cây cỏ khô vờn vờn dưới mặt đất.

Nghe anh hỏi, cô đứng dậy, cười cười:
- Tại bưu phẩm cứu trợ còn chưa tới, em đứng đợi một lát nữa.
- Em đã gọi cho bên bệnh viện xác nhận lại chưa?
- Em có gọi rồi nhưng sóng yếu quá, không nghe được gì cả.
Hoàng Trình đưa mắt ngóng ra ngoài rồi lại bảo cô:
- Được rồi, em vào nghỉ ngơi đi, khi nào tới thì anh sẽ báo.
Mộc Yên Chi nhìn anh rồi gật đầu, về lại chỗ làm việc.

Buổi chiều, chuyến xe chở vắc xin và dụng cụ y tế cuối cùng cũng tới nơi.

Mộc Yên Chi kiểm kê hàng đầy đủ, tỉ mỉ đánh dấu vào từng hạng mục sau đó đưa lại cho Hoàng Trình.

Anh mỉm cười, khen ngợi cô một câu:
- Làm tốt lắm! Cảm ơn em nhé!
Cô gật đầu đáp lại, sau đó phụ với các bác sĩ khác chuyển hàng vào trong cái kho cũ của nhà nghỉ.

Vắc xin được bảo quản trong thùng lạnh, cẩn thận đặt vào góc tối nhất của nhà kho để tránh ánh nắng.
Mộc Yên Chi cả ngày đều dính mông vào chiếc ghế cứng ở lều bạt, hầu hết người dân ở đây đều chưa tiêm phòng, lúc nhắc đến họ còn cảm thấy vắc xin là một thứ gì đó quá xa lạ.

Đến khi trời nhá nhem tối, cô mới được nghỉ ngơi đôi chút, cả người đều nhớp nháp.

Mộc Yên Chi lên phòng, định bụng sẽ tắm rửa một chút.


Nhưng chợt nhớ ra ở đây không có máy nóng lạnh, chỉ có thể tự mình nấu một nồi nước lớn để tắm.

Cô đã mệt đến thở không ra hơi, hai mắt đã díu hết cả lại.
Lúc dội nước nóng qua người, cả cơ thể cô thoải mái đến mức mềm nhũn.

Mộc Yên Chi vừa tắm vừa mơ màng, phải lắc đầu mạnh mấy lần mới tỉnh táo để tắm xong.
“Cốc, cốc!”
Cô nghe tiếng gõ cửa thì giật mình, vội vã nói vọng ra:
- Ai đấy?
Người đứng ngoài nghe tiếng nước chảy thì biết cô đang trong phòng tắm bèn ngại ngùng nói:
- Anh đến hỏi thử sao em chưa xuống ăn cơm?
Cô nhanh chóng lau người rồi mặc quần áo, đáp lại:
- Mọi người cứ ăn trước đi, em xuống sau.
Hoàng Trình đứng bên ngoài, định nán thêm vài phút nữa để đợi cô xuống cùng nhưng đã bị người phía dưới gọi xuống nên đành đi trước.
Bữa cơm trôi qua trong cuộc thảo luận về vài căn bệnh thường gặp ở thị trấn này.

Quả thực hầu hết các bệnh đều xuất phát từ nguồn nước, tạm thời họ chưa biết cách nào để khắc phục cả.

Mộc Yên Chi lộ rõ vẻ mệt mỏi, suốt buổi cứ ngơ ngơ như người mất hồn, để mặc cho Hoàng Trình cứ gắp rau vào đầy bát mình.

Ăn xong cô tự rửa bát, sau đó lết lên phòng để ngủ.
Đáng ra cô định gọi điện cho bố mẹ hỏi thăm một chút, nhưng sóng điện thoại ở đây lại quá yếu, không thể kết nối được.

Vậy mà ngày đầu tiên cô lại nói được đến tận ba phút, khó hiểu thật.

Mộc Yên Chi cứ thế đi vào giấc ngủ sâu.
Sáng hôm sau, cô lại tiếp tục với công việc thường nhật: khám bệnh cho người nghèo, tiêm vắc xin ngừa dịch bệnh cho trẻ nhỏ và thêm một việc bất đắc dĩ là vào rừng tìm thêm chút lương thực.

Bởi vì đất đai ở đây không tốt, cây trồng chẳng có bao nhiêu, suốt ngày ăn thịt và đồ hộp đã khiến cả đoàn ngấy đến tận cổ, nên quyết định vào rừng bẻ ít măng hoặc rau dại để ăn.

.