Bên ngoài trời lại mưa nữa rồi.
Tháng 8 này mưa thật nhiều...
"Haitani lại đi ra ngoài nữa sao?" Cô lên tiếng trong lúc pha ly Americano cho khách
"Ừm." Ranny cũng cảm thấy những ngày này không chỉ Aniko mà ngay cả những người khác cũng kì lạ. Nhưng bản thân Ranny chỉ nên lo lắng cho bản thân và Aniko thôi. Nếu Aniko xảy ra chuyện gì thì cô cũng không rời đi
Những gì cô biết cô đều nói cho Takemichi biết rồi. Bản thân chỉ cần chờ đợi kết quả từ Takemichi thôi. Nhưng liệu ngày hôm nay không có gì xấu xảy ra chứ? Cô lo lắm đấy. Đột nhiên khay nước cô cầm rơi xuống dưới đất. Tiếng động lớn làm khách trong quán chú ý. Cô cúi đầu xin lỗi rồi bắt đầu dọn dẹp
Những ngày nay cô thật sự cảm thấy bản thân khó di chuyển, bưng một khay nước cũng khó khăn lắm rồi. Liệu có thể hoàn thành được nguyện vọng không đây? Mãi suy nghĩ nên một mảnh thủy tinh đâm nhẹ vào bàn tay cô. Máu chảy ra
"Aniko, cậu làm mình bị thương nữa rồi kìa."
"Ranny, tớ muốn ra ngoài đi dạo."
Ranny bất ngờ, bên ngoài đang mưa tuy là lễ hội nhưng mưa như này thì đi đâu chứ. Nhìn thấy Aniko chạy nhanh ra ngoài mặc kệ bản thân không kịp mang theo dù.
Lúc nãy khi cô bị mảnh thủy tinh ấy đâm, trong lòng cô lại lo sợ. Bây giờ Shin vẫn còn sống, nhưng liệu tương lai có còn như cũ không? Kisaki sẽ nhắm tới Draken hay là ai. Cô đã thay đổi tương lai và điều cô quên là trong những lần cô sống lại chưa từng có việc Kazutora đòi giết mình cả.
Bang Moebius là do Kisaki lợi dụng để chiến đấu với Touman, nhưng còn Kazutora thì sao? Một cơ hội tốt để giết Mikey từ xa như này làm sao có thể bỏ qua. Tại sao trong lúc quan trọng bản thân cô lại quên mất không chỉ còn mỗi Kisaki nhắm tới Mikey mà còn có cả Kazutora chứ?
Chạy thật nhanh tới lễ hội mặc cho bản thân ướt từ đầu đến cuối. Nhưng chạy được đến nửa đường cô lại bị vấp té. Nỗi đau truyền đến. Nhìn thấy bọ dạng nhếch nhác của mình dưới dòng nước mưa làm cô cảm thấy thật thất vọng. Đầu gối bị trầy rách.
Cô từ từ đứng dậy và tiếp tục đi. Nhưng vừa được một lúc thì lại ngã nhào vào lòng ai đó
"Cứ tưởng là nhìn lầm nhưng thật ra đâu phải."
Cô ngẩng mặt lên nhìn. Là một quả đầu màu trắng
"Senju?"
Không, lộn rồi. Là Haruchiyo. Thằng nhóc này ghét nhất ai nhắc về anh trai và em gái của mình. Nhưng bộ dạng của cô bây giờ chắc làm cho nó cười đau bụng mất.
"Haruchiyo, Touman đâu?"
"Sao chị lại quan tâm?"
Trong vòng tay của Sanzu, cô cảm thấy được sự ấm áp nhưng cũng chẳng lâu được. Nhìn thấy giọng của Sanzu có chút tức giận vì dám nhắc lộn tên cậu. Nhưng nhìn bộ dạng của cô bây giờ, cậu lại chẳng thèm chấp
"Chạy dưới mưa như này là kiếm Touman?"
Cô chẳng buồn trả lời, Sanzu lên tiếng: "Về hết rồi. Touman thắng rồi."
Cô giật mình nắm lấy cổ áo của Sanzu: "Vậy còn Draken hay là Mikey có ai bị thương không?"
Nhìn thấy cô hốt hoảng như này, Sanzu không để tâm
"Không ai bị sao cả. Nhưng chị chạy trời mưa như này chỉ để hỏi những chuyện này?"
Cô thở phào nhẹ nhõm. Cũng may những gì cô suy nghĩ chỉ là lo lắng thái quá. Cho dù có Kazutora ở đó thì cũng đâu có nghĩa rằng Kazutora có thể làm bị thương ai? Cả người cô mềm nhũn dựa vào Sanzu
"Đưa chị về nhà đi."
"Không."
Sanzu trả lời câu rất tỉnh. Cộng thêm vẻ mặt chả quan tâm gì tới cô làm cô có chút ngẩn người. Sao cô có thể quên thằng nhóc Sanzu này chả thèm quan tâm đến sự sống chết của cô cơ mà. Cô đẩy người Sanzu, đi từng bước nặng nề về lại tiệm. Nhìn bộ dạng này của cô chắc Ranny sẽ tức giận lắm đây
"Chậc." Sanzu cực kì ghét tính này của cô. Rõ ràng bản thân cần người ta lại chưa từng mở miệng cầu xin lần hai. Bị từ chối một lần là cứ đi như thế à. Cậu mới là người giận cô vậy mà giờ phải nín nhường sao?
Nhưng cái cơ thể dính mưa lại còn bị thương ở tay chân như này, lết xác về tới nhà cũng là chuyện khó tin rồi. Sanzu tức giận đi lại ẵm cô trên tay mình
"Chị là đồ ngốc."
Sanzu đi lại gần chiếc ghế lấy đi chiếc dù mình để khi nãy. Vì mới đánh nhau xong với Moebius nên cậu ngồi lại nghỉ ngơi chút nhưng ai ngờ lại thấy cảnh hình dáng quen thuộc ngã nhào dưới đất. Không suy nghĩ nhiều cậu chạy lại nhanh nhưng vẫn giữ tâm trạng bình tĩnh
Lúc nhỏ, cậu bỏ nhà ra đi. Thậm chí còn tức giận đổi luôn cả tên họ vì ông anh Akashi. Cứ tưởng sẽ không bị tìm thấy nhưng ai ngờ lại bị bắt bởi một người con gái kì lạ. Lần đầu thấy là một người con gái thích lo chuyện bao đồng. Cậu ghét nhất tính này. Nhưng nghĩ lại thì một thằng nhóc như cậu bản thân không có tiền hay nhà ở nên đành bám chút vào cô.
Nhưng ông trời tính cả rồi. Bám vào một chút lại kéo dài cả mấy năm và tới tận bây giờ, cô đã bước vào trái tim của cậu và chiếm một vị trí quan trọng.
Nghe thấy cậu chửi mình, cô định mở miệng cãi lại nhưng phát hiện mình không nói nổi nữa rồi cũng đành im lặng để cậu đưa mình về nhà. Giấc ngủ dần chiếm lấy đầu óc của cô. Bây giờ cả người cô rất nặng trĩu, cô nằm ngủ lúc nào chẳng hay