Chị Gái Bất Tử Của Tokyo Revenger

Chương 87: Hi Vọng Biến Mất(2)




Cô từ từ đứng dậy đi đến cạnh hộc tủ, lấy con dao bản thân từng dùng nhiều lần. 

"Aniko!! Cậu điên rồi sao?!?" Ranny chạy tới hất văng con dao xuống sàn

Cô vẫn không nói gì chỉ lặng lẽ đi nhặt con dao đi. Nhưng Ranny tức giận cầm con dao lên.

"Cậu tính chết để mọi thứ chấm dứt ư?" 

"Ờ."

"Vậy cậu có nghĩ cho mọi người chưa? Những người thân bên cạnh cậu sẽ đau lòng tới mức nào?"

Lại là người thân. Lúc nào cũng vậy. Cuộc đời của cô chưa từng sống vì mình. Lúc nào cũng dựa vào người bên cạnh lấy động lực để sống. Vì sao vậy? Vì ông trời quyết định hay do số phận của cô như vậy?

"Aniko, làm ơn nghe tớ nói đi! Dừng hành động này lại đi. Nó không có tác dụng gì đâu. Hãy nghĩ tới những người thân bên cạnh."

Ranny tiến lại gần nắm lấy tay của cô. Cô gương mắt nhìn Ranny, người duy nhất cô có thể dựa dẫm vào. Aniko ôm chặt Ranny và khóc lớn. Cô cứ khóc mãi, khóc cho đến khi bản thân bình tĩnh lại.

Khi cô đến cùng với Ranny tại nghĩa trang. Nhìn dòng người đang đứng đưa tiễn Shin làm cô càng đau lòng. Ai cũng mang tâm trạng buồn bã và đau thương. Cô tự nhủ với lòng mình rằng Shin không chết chỉ là chìm sâu vào giấc ngủ vĩnh hằng mà thôi. Cô sẽ hoàn thành nguyện vọng của Shin, lo lắng cho những người thân của anh. Giúp anh làm những điều bản thân chưa thực hiện được.

Nhìn trong dòng người có cả Ema và Mikey. Mikey thì không nói lời nào, bản thân chỉ im lặng nhìn nơi chứa giấc ngủ vĩnh hằng của anh đang tiến sâu xuống dưới đất. Còn Ema thì khóc nấc bên cạnh ông. Bây giờ ông là chỗ dựa duy nhất của Ema.

Dòng người mặc đồ tang cũng rời đi sau khi lễ tang kết thúc chỉ còn mỗi cô ở đó. Ở đó nhìn Shin. Ranny thì ra ngoài xe đứng đợi. Cô sẽ để không gian lại cho Aniko.

Cô hận bản thân mình lắm, nhưng cô cần phải hoàn thành nguyện vọng của Shin trước khi bản thân mình ra đi. Chăm lo cho nhà Sano.

"Manjiro." Cô nhẹ nhàng lên tiếng

Mikey quay ra nhìn cô. Cậu thực sự không phát hiện rằng hôm nay cô có đến. Cậu biết rõ ngày hôm đó như thế nào qua lời kể của cô y tá. Nhưng người mà cậu muốn gặp chính là Kazutora và cô. Kazutora, cậu không hề thấy Kazutora từ khi tai nạn xảy ra. Còn Aniko lúc nào cậu cũng đến tiệm bánh nhưng không hề gặp cô vì tiệm bánh đóng cửa

"Chị Aniko."

Không hiểu có phải cậu nhìn nhầm không nhưng cô đã tiều tụy và còn rất đau khổ nữa. Mắt cũng hơi đỏ.

"Đừng buồn, nhất định ở khoảng thời gian nào đó Shin sẽ sống một cuộc đời hạnh phúc."

Nghe thấy lời an ủi từ cô nhưng cậu không tài nào vui nỗi. Tại sao lại đau lòng như này? Nhìn vẻ mặt cô đang cười cậu càng đau lòng. Nụ cười ấy khác hẳn những nụ cười cậu từng thấy trước đây. Cô đang giả bộ.

"Manjiro, chị xin lỗi." Cô muốn bản thân mình phải xin lỗi, mặc cho cô sai hay đúng. Không! Cô hoàn toàn sai. Cô không bảo vệ được Shin bản thân cô đã sai cả ngàn lần rồi

" Chắc em hận chị lắm."

Cô vẫn giữ nguyên khuôn mặt như vậy. Mikey tiến lại gần ôm cô. Nếu cậu trưởng thành hơn, nếu cậu lớn nhanh hơn cậu nhất định sẽ ôm cô trong lòng nhưng hiện tại cậu chưa thể.

"Đừng trách bản thân mình. Em không trách chị."

Nghe thấy lời này cô càng cảm thấy bản thân mình tội lỗi. Bản thân không thể làm gì khi Shin ra đi vậy mà còn có thể nghe Mikey tha thứ sao. Không, cô sẽ mang điều này đến suốt cuộc đời để tới lúc cô chết mới có thể tha thứ cho bản thân.

"Manjiro, chị nghe nói Ema buồn bã lắm, em hãy về an ủi con bé."

Mikey nghe vậy thì ngẩng đầu nhìn cô. Cậu thấy ánh mắt của cô liền hiểu rời đi. Đúng là bây giờ Ema cũng đau lòng không kém cậu. Sau khi Mikey rời đi, cô mới ngồi xuống bên cạnh ngôi mộ của anh

"Shin, ước muốn của cậu tớ sẽ hoàn thành nó. Vậy nên cậu hãy đợi tớ nha."

"Tớ sẽ không khóc nữa đâu. Có khóc cũng vô dụng mà thôi."

"Lúc nãy tớ đã cố gắng an ủi Mikey, tớ biết rõ bản thân thằng bé sẽ đau đớn nên sau này tớ sẽ bảo vệ, chăm sóc thằng bé thay cậu. Còn có cả Ema và ông Sano nữa. À! Còn cả Izana nữa."

"Tớ sẽ mạnh mẽ vượt qua như mọi lần và sau khi thành công tớ sẽ gặp lại cậu thôi."

Nói là mạnh mẽ vượt qua vậy thì tại sao nước mắt cô cứ rơi theo từng câu cô nói vậy. Rốt cuộc cô có thể vượt qua không? Có thể vượt qua được nỗi đau này không? Hay chỉ là lời nói suông?

Tiếng gió xì xào bay lên mái tóc cô, và xung quanh tĩnh lặng dần. Bầu trời đang nhuộm đỏ. Cô từng nhìn cảnh tượng đẹp đẽ này cùng với Shin nhưng giờ khung cảnh này chỉ còn mỗi cô và cái xác đang ở dưới kia. 

Thật buồn cười làm sao?

Cô đứng dậy, khoảng khắc cô đứng dậy cô đã quyết định sẽ mạnh mẽ hơn. Cho dù không làm được cũng phải làm được. Nhất quyết! Cô đặt bó hoa cúc trắng xuống ngay cạnh mộ của anh

"Tớ cũng yêu cậu, Shinichiro."

Cô đã đáp lại tình cảm của Shin bằng chính tấm chân thành này. Người đầu tiên cô yêu chân thành, người đầu tiên mang lại cho cô cảm giác an toàn, ấm áp-Sano Shinichiro

Lộp cộp!