Cô đang đứng dậy định đi ra ngoài thì tin nhắn vang lên
<Mong cô hài lòng với món quà.>
Cô nhíu mày, tin nhắn gì đây? Quà? Cô không quan tâm tin nhắn đó nữa. Vừa bước ra ngoài thì nghe thấy tiếng động lớn. Cảnh tượng trước mặt cô xuất hiện rất nhanh. Nó nhanh tới mức cô chưa kịp di chuyển
"Shin..."
Cô ngây người mãi nhìn vào cái cơ thể đang nằm trên đường lạnh lẽo kia. Mọi thứ xảy ra quá nhanh, cô chưa kịp ứng xử cơ mà. Nhưng sao Shin lại nằm dưới đường vậy? Phía bên cạnh là Kazutora. Thứ cô nhớ duy nhất là cảnh Shin đẩy Kaztora ra khỏi con xe tải lao đến chỗ cậu ấy.
"Shin."
Cô cứ gọi mãi tên anh nhưng anh mãi không di chuyển. Cổ họng cô như có thứ gì đè nén nó không thể gọi lớn được. Mắt cô đang cay dần. Cô di chuyển chầm chậm, sợ hãi. Sợ Shin ra đi, sợ Shin sẽ thực sự ra đi bỏ lại cô
"Shin, cậu sao vậy? Đừng đùa nữa. Tớ sẽ về cùng cậu cơ mà."
Cô khụy người xuống, khóc lóc cầu xin. Trên đời này người cô không thể cãi lại chính là bác Yamoto. Còn người làm cô khóc, và cô khóc trước mặt chỉ có mỗi Shinichiro mà thôi. Người con trai ngu ngốc nhưng lúc nào cũng tỏa sáng giữa dòng người bất lương.
Đau lòng lắm.
Cô đỡ Shin dậy. Nếu Shin không tự dậy cô sẽ giúp anh dậy. Cô sẽ giúp bằng mọi cách vậy nên ông trời ơi! Trên đời này cô chưa cầu xin bất cứ thứ gì nhưng ông đừng đưa Shin đi mà. Làm ơn!!
"Shin, cậu ráng lên. Xe cấp cứu sắp tới rồi. Nhất định sẽ cứu được cậu thôi! Cậu phải kiên cường lên!!"
Mùi màu sộc lên mũi cô, cô nhìn tay mình lẫn người đã thấm đầy máu của anh. Cô sợ hãi, cảnh tượng máu me này cô từng thấy rồi nhưng sao lòng cô lại sợ hãi như này. Vì đây là máu của người cô coi trọng nên cô sợ sao?
"Ani..ko..."
Cô nghe được giọng nói nhỏ nhưng yếu ớt của Shin. Cô nắm lấy tay của anh, truyền hơi ấm cho cơ thể đang lạnh dần của anh. Nhưng không đủ, hơi lạnh đó lan ra cả tay cô.
"Shin, cậu đừng nói gì nữa. Hãy giữ sức đi! Cấp cứu sắp đến rồi."
Anh mỉm cười, dơ tay mình lên vuốt nhẹ nước mắt cô đi. Tại sao lại cười? Cô vẫn cứ khóc, nhìn cảnh tượng anh tới lúc chết vẫn quan tâm cô
"Đ...đừng..khó..c"
"Đừng mà, đừng nói gì nữa. Tớ cầu xin cậu!" Cô rơi nước mắt càng nhiều vì hành động của anh. "Tại sao xe cấp cứu chưa đến nữa?!?" Cô quay ra la hét bên ngoài, cái xe cấp cứu chết tiệt đó không đến kịp cô sẽ đốt cả chiếc xe đó
"Aniko, c..ậu...đẹp l..ắm."
"Bây giờ ai cần cậu khen mình chứ? Giữ sức đi!!" Cô tức giận lên tiếng. Bây giờ còn cười giỡn được nữa sao?
"Aniko, n..ếu tớ..th..thực..sự chết..lo...M..Mikey, Ema và ô..ông."
"Im ngay đi!! Đừng có nói điều xui xẻo như vậy."
Cô đang cảm nhận Shin càng ngày càng lạnh. Sợ lắm! Đừng như vậy nữa mà! Ông trời!! Không nghe cô cầu xin điều gì sao? Rốt cuộc tại sao cứ như vậy? Bao nhiêu lần rồi? Cô đã cố gắng hết sức rồi nhưng lúc nào cũng vậy. Tại sao? Cuối cùng thứ cô có thể nói ra chỉ là hai chữ 'Tại Sao'
"Lo ch..cho cả Iza...Izana nữa."
Đến lúc chết vẫn không lo cho bản thân mình. Shin, anh ngốc lắm. Anh thực sự bỏ cô lại cuộc đời tàn nhẫn này sao. Cô cầu xin ông trời nhưng ông mãi không đáp lại. Vậy nên làm ơn, anh đừng rời đi mà
"Tớ không lo cho ai cả!! Có chết cũng chẳng lo cho ai nên cậu làm ơn hãy sống đi mà. Đừng nói chuyện như thể sắp ra đi như vậy! Tớ không đồng ý đâu."
Xe cấp cứu tới, mọi người tản ra đưa Shin lên xe. Cô vẫn đi theo, trên chiếc xe đó. Cô vẫn nắm chặt tay của anh. Cầu xin anh đừng làm sao, cô khóc đỏ hết cả mắt rồi nếu anh còn không sống cô sẽ chết mất. Đừng mà!!
Trên chiếc xe ấy cô có thể nghe thấy được những lời nói ồn ào của người cấp cứu, họ nói gì đó về tim của anh nhưng cô không hiểu. Tim ngừng đập là sao? Những cú sốc điện cứ để vào giữa ngực của anh nhưng anh không hề có chuyển động gì.
Cô cảm nhận được tay của Shin chuyển động nhẹ trên bàn tay lạnh ngắt và dính đầy máu của mình.
"Aniko,tớ...y..yêu..câ.cậu!"
Và rồi sau đấy, tay của Shin thả xuống dưới cán. Cô không thể giữ được đôi tay ấy nữa rồi. Tiếng máy tít tít một đường dài, tai cô không nghe gì cả. Chuyện gì vậy? Ồn quá đi! Thứ âm thanh gì vậy?
Nhưng tai cô có ù ù thì cô vẫn nghe được câu nói của Shin.
Anh nói yêu cô....
--------------------------------------
Buồn chưa mọi người?:))
Xin lũi vì làm các bạn đau khổ nhưng bắt buộc phải làm thế mới tiếp tục câu chuyện được.
Nhưng tui thắc mắc một điều sao lượt đọc lại nhiều hơn lượt vote thế???
Làm ơn đừng đọc chùa nha!!!