"Chết tiệt! Lại là những kí ức đó!!"
Cô tức giận lên tiếng. Những kí ức đen tối đó cô chưa từng muốn nhớ lại. Phải mất bao lâu cô mới thoát được khỏi vũng lầy đen tối và tìm kiếm được mục đích sống của mình vậy. Nhớ lại khoảng thời gian tối thì luôn gặp ác mộng. Những cảnh tượng cô giết người cứ mãi hiện ra.
Một người con gái với ánh mắt vô hồn cầm súng và giết từng người một. Thậm chí còn suýt nữa giết cả Toshiro
"Sao lại nhớ bây giờ chứ?"
Cô mệt mỏi dựa lưng vào thành giường. Sau khoảng thời gian đó cô đã muốn thay đổi bản thân mình hoàn toàn. Bỏ việc đánh nhau, giết người tập trung vào việc điều tra những điều kì lạ vào ngày cô chết.
Từ đó một con người tốt bụng, hòa đồng được quay lại chút xíu và vẫn giữ được cho đến tận bây giờ.
"Cô không thích cảm giác giết người nữa à?"
"Cút!"
Tâm trạng cô đang rất tệ vì bản thân cứ nhớ mãi về những ngày tồi tệ đó. Thế mà con Ma Dai này còn dám chọc điên cô. Cô không thèm nhìn nó. Bản thân cúi gằm mặt xuống
"Cái cảm giác bản thân rơi vào hố sâu không lối thoát là thế nào?"
"Tao bảo là câm mồm lại!!!"
Cô tức giận hất tay làm đổ cái ly nước xuống sàn. Những mảnh vỡ văng ra sàn, tiếng động khá lớn nhưng cô mặc kệ. Chỉ nhìn cái bóng đen đã bám theo cô từ lúc cô chết tới mãi tận bây giờ. Ít nhiều thì chuyện cô sống đi chết lại cũng liên quan tới cái bóng này.
"Đừng nhìn bằng ánh mắt giết người đó chứ?" Cái bóng đen đó lơ lửng trên trần nhà. Nó rất hài lòng với biểu cảm này của cô. Đã bảo lâu rồi nó chưa thấy biểu cảm này nhỉ?
"Tao bảo mày biến ngay. Còn dám làm hại những người bên cạnh tao hoặc làm hại tao! Tao thực sự sẽ giết mày!!"
"Bởi vì cô còn ý niệm muốn sống nên ta mới mãi không thể nhập vào cô." Cái bóng đó cứ đứng vào giữa căn phòng lấy đôi mắt đen láy nhìn cô.
Sống sao? Đã có lúc cô muốn bản thân chết đi mà. Chắc có lẽ một chút nào đó trong tâm hồn của cô đang muốn sống sao. Cô không nói gì chỉ lặng lẽ ngồi im trên giường. Mặc kệ mọi thứ xung quanh chìm đắm trong sự rối bời của mình
"Aniko Kami, hãy nhớ rằng khi bản thân ta đã xuất hiện ở đây, trong tương lai ta cũng có thể hại cô để chiếm lấy thể xác này!"
Cô không thèm nghe những lời đe dọa đó nữa. Cô muốn yên tĩnh, muốn được cảm nhận hơi ấm từ người sống chứ không phải căn phòng đầy mùi lạnh lẽo như này.
"Aniko, cậu có ổn không?"
Là giọng nói đó. Một giọng nói khiến cô cảm thấy an tâm khi ở bên cạnh. Cô ngay lập tức chạy xuống giường mở cửa phòng, lướt qua cái bóng đen kia. Như cô đang tiến đến nơi có ánh sáng, nơi đó sẽ cứu vớt cuộc đời của cô
"Aniko...." Shinichiro hơi bất ngờ vì cô lại lao vào ôm anh khi cửa mở
Chính là hơi ấm này. Cô rất thích hơi ấm này. Nó thực sự sưởi ấm tâm hồn lẫn trái tim cô.
"Aniko, cậu sao vậy? Có ổn không?" Shin lo lắng, dựa vào cơ thể cậu có thể thấy người của cô lạnh tới mức nào. Bờ vai của cô còn run rẫy. Anh đánh mắt nhìn vào căn phòng, thấy có những mảnh vỡ và máu
"Aniko!! Cậu chảy máu ở đâu vậy?" Shin lo lắng ra sức đẩy cô nhưng không thể. Cô ôm anh quá chặt, anh khong thể cô ra. Càng không thể làm đau cô
"Aniko, cậu có chuyện gì sao? Nếu có chuyện gì chúng ta từ nói, bây giờ cậu cần phải coi vết thương đi." Shin nhẹ giọng an ủi nhưng không thể. Cô lắc đầu với ngụ ý không chịu buông
Nếu cô buông ra, cô sợ bản thân sẽ lại ngã vào bóng tối. Trong căn phòng này lạnh lẽo lắm, nó khiến cô sợ hãi. Lỡ như buông anh ra mà cô bị lôi vào bóng tối thì sao. Cô sợ lắm, không muốn rơi vào nơi đáng sợ đó đâu.
"Aniko, cậu đừng sợ. Tớ nhất định không bỏ cậu đi đâu. Chỉ là tớ lo cho cậu." Shin vẫn an ủi, bàn tay đặt nhẹ lên tấm lưng đang run rẫy đó của cô
Cô nghe vậy, đột nhiên lòng có chút an tâm. Cô từ từ buông đôi tay đang ôm chặt Shin. Anh bất ngờ vì thấy khóe mắt của cô đang ướt. Cô vừa khóc.
Shin đau lòng, đưa cô ngồi trên ghế. Còn bản thân đi lấy hộp cứu thương ở trong phòng. Cô vẫn cứ mãi nhìn theo anh, cô sợ anh biến mất. Nhưng không anh vẫn ở đây với cô. Anh không hề rời đi
"Aniko, cậu gặp ác mộng hả?" Shin vừa băng bó vết thương cho cô vừa hỏi
Cô im lặng không trả lời. Cô không thể nói những điều này cho Shin biết. Liệu nói ra Shin sẽ tin cô chứ? Cô lo lắng rằng Shin sẽ coi cô là một đứa điên mất. Nhưng không biết có sự động lực gì khiến cô mở miệng nói ra
"Tớ không giống các cậu."
Shin ngẩng đầu nhìn vẻ mặt của cô. Nhưng cô lại không để lộ ra vẻ mặt thường ngày đó là vẻ mặt anh chưa từng thấy trong con người Aniko mà anh quen biết. Rốt cuộc thì tại sao anh lại cảm thấy Aniko Kami này xa lạ như vậy?
"Tớ không thể chết đi. Tớ đã sống đi sống lại cuộc đời này cả hàng trăm lần. Cho dù tớ làm bất cứ điều gì, nó vẫn cứ thế. Tớ như đang sống trong một vòng lặp vô hạn."
Cô dừng lại nhìn vẻ mặt ngỡ ngàng của Shin. Cô không hiểu vì sao bản thân lại phải nói ra bí mật này nhưng cô mệt lắm rồi. Mệt mỏi vì sự trốn tránh, mệt mỏi cứ cố gắng tỏ ra mạnh mẽ. Lúc nào cũng phải tỏ ra bản thân luôn ổn nhưng bên trong cô đang mục nát dần dần
"Chắc cậu nghĩ tớ điên rồi. Quên những điều tớ nói đi, cảm ơn cậu. Lúc nãy tớ gặp ác mộng." Cô lại quay về vẻ mặt vốn có. Shin thấy cô đứng dậy đi về giường nhưng anh lại giữ cô lại
"Ai bảo tớ nghĩ cậu điên."
Nghe câu này cô sững người. Quay lại nhìn Shin, căn phòng chỉ có một nguồn sáng duy nhất đó là nguồn sáng từ ánh trăng chiếu vào cửa sổ. Khuôn mặt của Shin bây giờ cũng rất nghiêm túc.
"Shin..."
"Aniko, thì ra đó chính là những gì cậu giấu suốt bao năm nay sao?"
Cô im lặng không lên tiếng, và không thể ngờ rằng Shin cũng đã từ lâu cảm nhận được bản thân cô đang che giấu một bí mật gì đó to lớn lắm. Nhưng anh không thể tìm thấy. Cứ nghĩ sẽ mãi mãi không tìm thấy nhưng ai ngờ cô lại chính miệng nói cho anh
"Vậy cậu cảm thấy tuyệt vọng lắm hả?"