Ngày hôm sau, cô tỉnh dậy với đầy vết hôn trên người. Toshiro đã sớm rời đi. Anh còn có nhiều việc phải xử lý và cô thì không quan tâm. Biết rằng cô sẽ đau sau một đêm dài nên anh đã chuẩn bị tất cả từ bàn chải đánh răng đến bữa ăn sáng
Nhưng cô không có hứng thú ăn sáng chỉ lấy hộp sữa rồi rời đi.
Reng!
<Chuyện gì?>
<Tụi tao tra ra là ai đứng sau rồi. Là người mày quen biết đấy Rose.>
Cô ngồi trên xe ô tô được chuẩn bị sẵn bởi Toshiro. Nghe thấy Yung nói cô cũng thay đổi sắc mặt. Là người quen biết sao? Buồn cười nhỉ? Là người đó làm sao. Tại sao lại phản bội cô cơ chứ? Có thể lần này là một trận đánh lớn rồi
Ở căn cứ
"Chuẩn bị mọi thứ đi. Chúng ta sẽ xử lý tên cầm đầu thực sự." Yung lên tiếng
" Không, tên cầm đầu thực sự tao xử." Cô lên tiếng, ánh mắt hướng về Yung.
Yung biết tâm tình không tốt nên cũng gật đầu. Aly thì chẳng quan tâm tới ai chỉ biết rằng cô ta có thể giết người rồi. Ngứa tay cả ngày trời.
Kế hoạch ban đầu là tất cả chỉ nhắm tới tên cầm đầu thực sự nhưng mà nếu cô có hứng thú với tên cầm đầu này cô sẽ tự xử chuyện này. Ai mà ngờ lại có chuyện này xảy ra cơ chứ?
Tối đến, tại biệt thự sâu trong rừng theo kiểu phương Tây. Cô mặc bộ đồ đen bó sát người cùng với chiếc áo choàng đen. Hai bên hông còn cất súng. Mái tóc đen trắng được cột cao. Lúc trước mái tóc cô màu đen nhưng bây giờ cô đã biết bản thân không thể phân biệt xấu tốt. Hai màu đối lập hiện rõ lên con người của cô.
Người trong biệt thự từng người từng người ngã xuống dưới nòng súng của cô. Ai cũng sợ hãi nhưng cô thì vô tình giết hết tất cả. Nhiệm vụ của cô là giết kẻ cầm đầu thực sự mà.
Cánh cửa chính mở ra. Cô với thân hình dính chút máu nhưng đó không phải máu cô, mà là máu của người khác.
Hình dáng thân quen hiện lên.
"Toshiro, sao anh lại phản bội tôi?"
Người mà cô tin tưởng đến tận bây giờ thế mà lại phản bội cô. Thật bất ngờ đấy. Cô cứ nghĩ cho đến khi cô chết thì bản thân cô vẫn được người nào đó yêu thương nhưng thực ra đâu còn ai nữa
"Aniko, đáng lẽ cậu không nên như vậy."
"Câm miệng đi, Toshiro! Tôi đã nói rằng tôi ghét cái tên đó!!!"
Cô lao lên đá vào người Toshiro nhưng anh lại chặn một cách dễ dàng. Cả hai lao vào đánh nhau, anh rất bình tĩnh đỡ những đòn đánh của cô. Cô thì đang tức điên lên vì anh dám phản bội cô. Những kẻ như vậy chính tay cô sẽ giết hết!
"Aniko, bởi vì cậu trở thành như này là vì tớ. Cho nên tớ sẽ cùng cậu vượt qua tất cả."
"Im miệng và đánh cho đàng hoàng vào!!"
Bây giờ cô không muốn nghe bất cứ thứ gì nữa. Cả hai đánh tới mức đồ đạc trong căn phòng bị đảo lộn và hư hỏng. Rốt cuộc thì cô cũng rút súng ra, và anh cũng vậy.
"Aniko, cậu thực sự phải làm tới mức này sao?"
"Ờ."
Ánh mắt cô vôn hồn, nhìn thẳng vào Toshiro. Cả hai người đều không có ý định hạ súng trước. Cho dù có là bạn bè đi nữa thì ý định của Toshiro làm cô phải khó chịu cực kì. Cuộc đời của cô từ khi nào cần tới anh quan tâm. Đây chính là sự lựa chọn của cô. Anh không cần can thiệp gì nhiều.
Đột nhiên Toshiro hạ súng xuống trước.
Bằng!
Tiếng súng vang lên khắp phòng. Toshiro khụy một chân xuống.
"Sao lại bắn ngay chân vậy?"
"Toshiro, nếu anh không cầm súng và bắn tôi, lần sau sẽ là thẳng vào đầu."
Nói xong cô lại di chuyển súng thẳng vào đầu của Toshiro. Toshiro cười khổ nhìn lấy cô. Thứ anh muốn là giúp cô quay đầu lại. Trở thành con người như trước nhưng có vẻ là thất bại rồi. Anh đã thất bại hoàn toàn.
"Aniko, cậu có biết rằng tớ đúng là định giết cậu. Bởi vì cậu đang đau khổ."