Chị Gái Bất Tử Của Tokyo Revenger

Chương 75: Thứ Thuộc Về Mình




Mọi người trong quán thấy Izana cùng cô bước vào với bộ dạng ướt sũng. Haitani lo lắng chạy lại choàng khăn mình vừa mới lấy lên người cô. 

Cô vẫn chìm đắm trong cơn ngủ trên lưng Izana. Izana không nói gì chỉ quay đầu lại nhìn cô. Nhìn dáng vẻ ngủ say của cô ai cũng không dám gọi dậy. Izana đưa cô lên phòng của mình. Mọi người cũng quay lại việc của mình. Chỉ có Ranny nhìn ra ngoài cửa sổ.

Mưa là sự khởi đầu của sự đau khổ...

Trên phòng cô, Izana đặt cô xuống giường nhẹ nhàng. Nhìn thấy bộ quần áo ướt của cô mà hắn nhíu mày.  Nhưng hắn không thể cứ thế thay đồ cho cô. Hắn cũng đang ở tuổi dậy thì còn cô thì cơ thể phát triển đầy đủ. 

Hắn sợ rằng không thể nhịn nổi

Nhưng nếu cứ để như này thì cô sẽ bệnh mất. Izana đang đấu tranh giữa lí trí và trái tim. 

Cô quay người làm Izana giật mình. Có lẽ những người đang có ý xấu mới giật mình vì những chuyện đơn giản như này. Nhìn thấy vẻ mặt đáng yêu của cô khi ngủ, Izana lại kìm nén thêm nữa. Thật là chỗ nào cũng mê người

Hắn khụy người xuống giường nhìn từng chút trên người cô. Hắn có nên gấp gáp như vậy không? Hắn biết rõ những người 'bạn' của hắn cũng có chút cảm tình với cô. Có nên gọi những thứ tình cảm mãnh liệt đó là cảm tình không?

Nhưng hắn không thích xử lý những chuyện vặt vãnh đó. Hắn đúng là muốn chiếm hữu cô bên cạnh đấy nhưng hắn không thể đánh những 'em trai' của cô. Làm vậy cô sẽ ghét hắn mất. Hắn không thích điều này

Trên đời này chỉ có mỗi cô mới làm hắn phải đau đầu và suy nghĩ nhiều như vậy thôi. 

Cạch!

Hắn quay ra với khuôn mặt bình tĩnh. Hắn đã dừng ngay hành động nhìn cô ngủ say mê từ trước khi cánh cửa mở. Người mở cửa là Ranny. Ranny đoán rằng Aniko sẽ cần thay đồ nhưng nhìn bộ dạng ngủ như chết thì Ranny lại phải đi lên thay đồ cho Aniko

Nhưng khi nhìn thấy bộ dạng của Izana, Ranny hơi khựng người. Bộ dạng ướt sũng ấy lại còn đang trong tối nên Ranny có chút lo lắng nhưng Izana sẽ không làm gì đâu. Biết Izana lâu như vậy nhưng Ranny và Izana chưa từng nói nhiều quá 3 câu.

Izana cũng hiểu rõ Ranny đi vào đây làm gì cũng đi ra ngoài. Nhưng trước khi đóng cửa, ánh mắt hắn vẫn dính chặt vào người nằm trên giường. 

"Tôi sẽ trở nên mạnh mẽ và sẽ khiến chị ở bên tôi. Chị sẽ thuộc về tôi."

Ranny không hề thấy được ánh mắt đầy chiếm hữu đó của Izana. Cô chỉ quan tâm về Aniko. Người Aniko ướt sũng rồi không thay đồ ra thì có vẻ sẽ cảm mất

Lặng lẽ cởi từng chút đồ trên người của Aniko, phải nói là Aniko chăm sóc bản thân rất tốt. Không vết sẹo hay vết thương nào. Cũng đúng thôi, con cưng của tác giả thì làm sao có thể bị thương lên người. Cùng lắm chỉ là những vết đánh nhau và sẽ lành sau vài ngày. 

Ranny ánh mắt hướng về phía Aniko. Thật sự Aniko quá khổ sở. Phải gánh chịu những điều này. Ranny có chút tội lỗi và chua xót. Nhưng đó là điều Ranny phải làm khi ở thế giới này. Một cách để quay lại phía bên kia

Ranny chỉ coi Aniko là công cụ?

Cái chết hay sự sống nó mong manh lắm. Nhưng Aniko lại nắm giữ những điều này. Ranny cái tên không chút đặc biệt, nghe cũng khá giống mưa nhỉ? Mưa nó không thuộc về bất cứ ai. Nó cứ mãi cô đơn trên bầu trời. Thậm chí còn chẳng làm gì khác ngoài việc chấp nhận tới khoảng thời gian đó mưa sẽ xuống

Ranny là vậy đấy. Chỉ biết chấp nhận sự thật. Ranny có một sự hạnh phúc ở nơi khác vậy mà lại chịu số phận ở đây. Cách để thoát khỏi là Aniko Kami này

Ranny có xấu xa và hèn hạ khi lợi dụng Aniko không nhỉ?

Hay Ranny chỉ là đang tạ lỗi cho Aniko bằng sự chăm sóc kĩ càng này?

Ranny không biết bây giờ mình là gì nữa. Ranny và Aniko là một thể. Là chìa khóa để thoát khỏi cái thế giới này. Nhưng có điều Ranny không thể ngờ là chính Aniko cũng đang cố gắng thoát khỏi lời nguyền thế giới ban cho bản thân.

Từ ban đầu cả hai đều là người thuộc về một thế giới khác.

Để cố gắng thoát khỏi đây mà không nhân nhượng bất cứ thứ gì...Ranny

Để có được cuộc sống hạnh phúc và mãi mãi mà phải cố gắng cho dù có đau khổ...Aniko

Ranny đã thay xong cho Aniko. Cô đang dọn dẹp đứng dậy nhìn lại con người đang ngủ say kia. Thật là vô tư. Nhưng Ranny thích tính cách này của Aniko, cho dù trong hoàn cảnh nào cũng suy nghĩ vô tư và những nỗi đau không giữ mãi trong lòng

Một người như vậy có trên đời sao?

Ranny nhìn về khoảng không vô định thở dài rồi đi ra ngoài

Không biết khi nào mới thoát khỏi nơi này?