Chị Gái Bất Tử Của Tokyo Revenger

Chương 58: Bữa Ăn Giáng Sinh




Lý do tôi không thể vào ngăn cản chuyện Hakkai giết Taiju là vì tôi có hẹn. Nếu lần giáng sinh này tôi không ở nhà sẽ tạo thêm sự nghi hoặc của mấy đứa nhóc. Giáng sinh năm nay phải ở nhà cùng mấy đứa nhóc và đón giáng sinh. 

Nhưng tôi sẽ giữ cho Ranny ở trong nhà không ra ngoài bằng cách để cậu ấy ăn giáng sinh cùng mình năm nay. Việc gì thì việc nhưng chắc sau giáng sinh rồi hãy làm nha. Năm nay ăn giáng sinh có thêm mấy đứa nhóc. Chắc vui lắm đây

Không, tất cả chỉ là suy đoán.

Nó kinh khủng. Đám nhóc kia nó tính làm một chiếc bánh giáng sinh, và đương nhiên đề phòng trong ngày giáng sinh mà các lính cứu hỏa có việc làm thì tôi phải căn chừng chúng. Nếu cháy nữa thì đúng là tôi xui tận mạng.

Trong bếp, chưa từng chật chội như này. Không biết chúng sẽ làm bánh gì. Trong lòng tôi hơi lo. Nhưng có tôi ở đây rồi chắc chắn chúng không thể làm cháy tiệm bánh. Tôi hứa trên danh dự đấy

"Kuro! Sao em không tách vỏ trứng mà để nguyên trái trứng ở trong bát vậy?" Tôi đang đứng quan sát từng đứa chúng nó chuẩn bị sẵn đồ làm. Nhưng ai ngờ lại thấy Izana đang bỏ nguyên trái trứng vào bát và định đánh máy kìa

"Ủa? Bỏ vào và đánh là thành trứng thôi. Bóc vỏ làm gì?"

Ôi! Tôi bất lực. Trứng thì làm sao ăn được vỏ. Nó ăn được hả? Kakucho thấy vậy thì qua làm

"Mày đừng làm nữa. Ra ngoài dùm tao đi!"

Ừm, tôi ủng hộ Kakucho

"Mày là thần dân mà dám ra lệnh cho vua?" Izana liếc xéo

"Vậy thì chị là mẹ vua đây! Em ngốc vừa thôi. Ăn trứng là ăn cái bên trong, ai lại ăn vỏ được?"

Izana ồ lên một tiếng rồi đứng bên ngoài xem Kakucho đập võ trứng. Tôi mới nhẹ lòng thì quay sang thấy thằng nhóc Ran đang bỏ nguyên hũ bột ngọt vào bánh kìa

"Ran!!!! Em làm cái quái gì đấy???"

"Em bỏ đường." Ran vẫn bình tĩnh nói

"Đường?? Cái em cầm là đường?"

"Chứ sao?" Nó vẫn bình tĩnh trả lời tôi, ôi! Nó lấy đâu ra sự tự tin đó vậy?

"Anh điên hả, Ran!" Rin đi lại đánh vào đầu Ran

Ừm, Rin nên vậy. Đúng là thằng em luôn thông minh hơn thằng anh!

"Đây mới là đường!" Rin đưa lên một hũ màu trắng. Nhìn bề ngoài cũng giống đường đấy, nhưng nhìn kĩ mới thấy nó là muối mà

Thôi! Cho tôi rút lại câu nói này. Thằng em lẫn thằng anh đều ngu cả. Anh em không giống lông cũng giống cánh. Tôi đi lại đập cả hai bọn chúng. 

"Hai đứa điên hả? Đây là muối và bột ngọt. Hũ này mới đường!" Tôi lấy hũ đường lên và đưa cho chúng xem. Chúng mới cười và cầm hũ ấy bỏ vào bánh

Hây...nếu tôi không chú ý vậy thì chắc chúng làm bánh kem ngọt thành bánh kem mặn và chát rồi. Mấy đứa còn lại thì vẫn đứng im, chúng chỉ chuẩn bị khâu trang trí. Phần làm là do Kakucho, Izana, Haitani làm. Nhưng tôi lo quá. Ăn xong cái bánh không biết có nhập viện không đây?

Một lát sau, phần bánh bông lan đã được hoàn thành. Phần bánh bông lan khá ngon, tôi căn chừng chúng làm từng bước mà. Không bước nào tôi không giám sát. Bây giờ tới phần kem, và phần trang trí. Ranny xử lý xong phần kem rồi. Chỉ cần để vào bánh bông lan là được. Phần trang trí cũng đang chuẩn bị

"Vậy là xong!"

Cái bánh đầu tiên và lần vào bếp đầu tiên của bọn chúng không cháy, không xảy ra bất cứ vấn đề gì cả. Thật là may! Nhưng hình như còn thiếu gì đó nhỉ? 

"Aniko à, tớ ra ngoài mua thiệp giáng sinh xíu nha."

"Đi giờ này sao? Gần tới giờ rồi." Tôi quay ra nhìn, đám nhóc cũng đang loay hoay dọn đồ ăn ra bàn. 

"Ừm, nhanh thôi mà!" Chưa kịp để tôi nói thêm gì cậu ấy đã chạy đi. 

Chắc là chỉ đi mua thiệp rồi về ngay ấy mà. Tôi vẫn tiếp tục phần của mình. Cậu ấy đi mua và về ăn là kịp rồi. Sau khi Ranny rời đi thì Hanma cũng về

"Em đi đâu vậy?"

"Em đi mua chút đồ ăn cho giáng sinh đó mà." Hanma cầm túi đồ ăn dơ lên

Nhìn dáng vẻ cũng không giống đi đánh nhau. Chắc là thật rồi. Tôi kêu em ấy vào bàn ăn, mấy đứa nhóc kia thi nhau nói về chiếc bánh chính bản thân tự làm ra. Bữa ăn rất vui vẻ

Ở ngoài tiệm bán đồ

"Cảm ơn bác ạ." Ranny mua được thiệp đang đi ra ngoài thì thấy một cậu nhóc màu da ngăm đen, đeo kính. "Em là ai vậy?"

"Chị là Shiba Hizuha?"

"Ừm, có chuyện gì sao?" Ranny hơi thấy lo, không biết về điều gì. 

"Anh em của chị đang gặp vấn đề ở nhà thờ đấy."

"Gì cơ??" Ranny bất ngờ, làm sao một thằng nhóc mà có thể biết được việc cô có anh em?

"Nếu chị không đến nhanh, thì có khả năng một trong những anh em của chị sẽ chết đấy."

Nghe xong, Ranny lo lắng chạy đi đến nhà thờ ngay. Nhà thờ mà thằng bé nói bản thân cô biết rất rõ. Nó là nhà thờ mà Taiju hay đến vào đêm giáng sinh. Năm nào cũng vậy. Nhưng chết sao? Tại sao cơ chứ? Cô còn tính sau ngày giáng sinh cô sẽ đi nói chuyện với Taiju cơ mà.

Không thể chết được!!