Chị Gái Bất Tử Của Tokyo Revenger

Chương 54: Nhà Shiba (2)




(*Địa điểm của tiệm bánh Aniko không ở Roppongi nữa. Ở chỗ nào tui cũng chưa biết. Sẽ nói sau)

----------------------------

Đang nói chuyện đàm phán, thì Takemichi đột nhiên văng xa. Tôi giật mình nhìn về đằng sau. Là anh chàng tức giận??

"Chuyện gì đây?"

Không biết chuyện gì mà đánh người ta là sao. Tôi đi lại gần Takemichi xem em ấy thế nào. Cú đấm khi nãy rất mạnh đấy. Người thường là chết rồi. Takemichi còn là người đồng hành cùng tôi nữa. Điên mất thôi!

"Nè, anh làm cái quái gì đấy???"

Mọi người ngỡ ngàng, dám ăn nói với boss như vậy. Taiju nhíu mày, nhìn người trước mặt

"Anh tên gì hả? Đánh người ta mà không rõ lý do???"

"Đừng chị..." Takemichi níu tay tôi. 

Trước giờ tôi chưa từng ngán một ai. Cho dù có mạnh hơn tôi, cao to hơn tôi. Đánh tôi xong thì ngày tháng sau này của nó cũng chẳng tốt đẹp gì. Tôi tức giận đứng dậy

"Anh tên gì? Bao nhiêu tuổi?" Nói chuyện cho dễ xưng hô thôi

Taiju nhíu mày: "Tại sao tôi phải cho cô biết?"

"Biết tên để sau này dễ trả thù."

Taiju không nói gì thêm. Trước giờ con gái gặp anh đều chạy hoặc sợ hãi. Nhưng người này lại kiêu ngạo, ăn nói không chút dè chừng. Có chút thú vị

"Không nói thì sao?"

"Vậy thì đợi người đến xử anh đi."

Taiju cười to. Tôi nhíu mày, vô duyên. 

"Nè, tên tôi là Shiba Taiju, tổng trường thứ 10 của Hắc Long."

Shiba Taiju sao? Nghe quen quen vậy? Tôi từng nghe ở đâu rồi nhỉ? Trong lúc não tôi đang hoạt động thì tiếng gọi quen thuộc kêu lên

"Aniko, sao cậu ở đây?"

Tôi quay ra đằng sau. Là Ranny kìa. Nhưng sao Ranny lại ở đây? 

"Ranny, cậu ở đây làm gì?"

"Tớ..tớ.." Ranny tránh né không biết nên làm gì

"Ranny? Em đi kiếm tiền cho 2 đứa nhóc này đổi luôn họ tên hả? Hizuha?"

Ranny nhìn vào Taiju. Sắc mặt cực kì tệ, nhưng cũng lấy lại vẻ bình tĩnh

"Anh đang làm gì vậy? Nếu về nhà rồi thì vào trong em có chuyện muốn nói." Ranny đi ngang qua tôi, tôi nhìn theo Ranny

Không lẽ người mà Ranny từng hay nói chuyện, từng kêu bằng anh là người này. Vậy thì cái câu tôi sẽ băm Taiju có thể rút lại không. Tôi rén rồi đấy. Người cao to như này tôi băm làm sao?

"Chị Aniko!!" Rin chạy lại cùng với Ran

Đám Hắc Long thấy hai cậu thì liền nhăn mày. Có Haitani ở đây thì tôi không cần sợ gì nữa rồi. Hai đứa đến đúng lúc lắm. 

"Tụi bay định làm gì chị Aniko?" Ran tức giận lên tiếng

"Ha! Hết Touman rồi tới bọn Roppongi vào địa bàn của Hắc Long này?Tụi bay không sợ chết sao?" Taiju tức giận lên tiếng

"Câm mồm ngay thằng chó! Đám Hắc Long chúng mày đụng vào chị Aniko không xong với tụi tao đâu!" Rin nói năng hùng hổ, rất an toàn. Nuôi chúng có lúc trả ơn rồi nhỉ?

"Tao chưa làm gì cô ta cả. Bây giờ Hizuha đang ở đây, tao bận rồi."

Tôi nhìn vào Ranny nhưng hình như cậu ấy không thèm phản bác gì cả. Vậy thì cậu ấy quen thằng này sao. Ran nắm lấy tôi, có ý kêu tôi rời đi. Tôi sẽ hỏi chuyện Ranny sau, bây giờ thì dẫn Takemichi về thôi. Ở lại đây sợ thằng nhóc này đến xác cũng không còn

"Boss, để chúng đi đơn giản như này sao?" Inupee lên tiếng

Taiju nhìn qua Ranny rồi quay ra nhìn Aniko

"Kệ chúng."

Nói xong, Taiju đi vào nhà cùng với '3 đứa em' của mình.

"Nói mau! Rốt cuộc anh định lợi dụng Yuzuha đến khi nào?" Ranny tức giận đập bàn, từ trước tới nay ai cũng có thể sợ Taiju nhưng đối với Ranny cô chưa từng sợ người này

"Hizuha, em quên thân phận của mình rồi sao?"

Ranny dừng lại, nhìn lại hành động của bản thân ngồi xuống ghế. Yuzuha và Hakkai thì không nói gì, chỉ đứng đằng sau Taiju. 

"Taiju, anh đừng như vậy nữa. Buông tha cho 2 đứa nhóc đi."

"Tha? Chúng là ruột thị của anh, Hizuha em nên nhớ rằng bản thân em nợ nhà Shiba một mạng."

Đúng, bản thân cô nợ nhà Shiba một mạng. Vào đêm tuyết đó, nếu không có cô Shiba thì bản thân Ranny đã chết ngay tại ngoài đường rồi. Cô không hề có máu mủ ruột thịt gì với Taiju cả 2 đứa nhóc kia. Bản thân cô chấp nhận làm em Taiju là vì cô sinh sau Taiju vài tháng.

Từ sau khi cô Shiba mất, cô đã tự đi làm kiếm tiền để xoay sở việc nhà. Nhưng ai ngờ cứ mỗi lần cô rời đi là Taiju lại dở thói đánh đập những đứa em cho dù là lỗi nhỏ nhất. Điều này khiến cô không thể nào chịu nổi. Cô hận không thể đưa Yuzuha và Hakkai rời khỏi chốn địa ngục này. Tiền làm được cô đều gửi về cho Taiju để nuôi 2 đứa em. Nhưng ai ngờ Taiju lại dùng chúng cho những việc làm xấu. 

"Taiju, anh dừng ngay việc quản lý Hắc Long đi. Em đã biết vài tin tức từ Hắc Long rồi."

"Hizuha, em là đứa em gái anh cưng chiều nhất. Em cũng là người hiểu chuyện trong nhà. Lúc nhỏ cũng từng thân với anh nhất, anh sẽ không đánh hay chửi em. Nhưng việc gì cũng có giới hạn thôi."

Em gái cưng chiều nhất. Taiju vậy còn 2 đứa kia. Chúng không phải em gái và em trai của anh sao. Taiju rốt cuộc khi nào anh mới chịu hiểu ra được gia đình và sự bảo vệ anh đang làm đều khiến hai đứa kia càng căm thù anh hơn đấy