Chị Gái Bất Tử Của Tokyo Revenger

Chương 26: Huyết Thống




"Ranny nay Kuro lại đi đâu rồi à?"

Tôi ra ngoài quán, thấy không có Izana trong quán đâu cả. Mấy ngày nay thằng nhóc đó như trên mây vậy. Lúc nào cũng nhìn đồng hồ như đang chú ý điều gì đó. Hỏi Kakucho thì nó bảo Izana tìm thấy người thân rồi. Nhưng Izana có người thân thế nào?

"Izana bảo rằng có chuyện nên xin nghỉ ngày hôm nay."

Tôi ậm ừ cho qua chuyện. Bây giờ thằng nhóc đó có gia đình, người thân thì nên chú ý đến họ nhiều hơn. Lòng tôi cũng mừng thầm là có thể tống cổ một đứa đi được. Chứ nuôi chúng tốn cơm, tốn sức quá.

Vào buổi chiều mưa, tôi đi giao hàng cho khách thì thấy một cái xác ngồi trong con hẻm tối. Đừng nói số tôi gặp bất lương đã nhiều bây giờ chuyển sang gặp xác chết nha. Nhưng nhìn kĩ thì có vẻ quen quen.

"Kuro?"

Là Izana thằng nhóc đó đang làm cái gì ở đây. Trời mưa mà ngồi trong con hẻm tối này. Lúc về bị bệnh thì coi chừng tôi. Không ai chăm sóc cho đâu.

"Kuro, em ở đây làm gì?"

"..."

Học đâu ra cái thói hỏi không trả lời vậy. Tôi giận nha, tôi nắm lấy tay em ấy để lôi về. Trời mưa thế này ngâm mưa lâu thì chết mất

"Buông ra! Ai cần chị quan tâm!!" Izana hét lên, hất tay tôi ra

Ơ...cái thằng nhóc này. Có ý gì đây? Chị giúp đỡ nhóc, nhóc không cảm ơn thì thôi. Tôi tức giận đi lại gần Izana nói

"Kuro, sao em lại ở đây?"

"Cần chị quản!"

Tôi quan sát nhìn người Izana. Không có vết thương, cũng không có dấu vết ẩu đả. Nhưng khóe mắt thì đang đỏ, khóc sao. Có chuyện gì xảy ra à?

"Em làm sao vậy?"

Lại im lặnh. Tôi ngồi xuống gần Izana mặc cho trời mưa. Cây dù che cho Izana một xíu.

"Đừng ở đây nữa. Bị bệnh là không ai chăm sóc cho đâu!"

Rầm!

Một cú đấm bay thẳng vào tường. Tay của Izana đấm thẳng vào tường bên cạnh tôi. Đậu! Cái cú đấm đó mà bay thẳng vào mặt tôi thì còn gì mặt mũi của Aniko. Tưởng bị nứt luôn rồi kìa. Máu từ tay Izana cũng chảy ra

"Em làm gì đó?" Tôi lập tức đá ngay vào chỗ hiểm của Izana. Izana cúi người ôm bụng, đau lắm nhỉ? Ai bảo đụng vào tôi, cái hành động khi nãy là đang kiếm chuyện với tôi mà. Tưởng đấm như vậy là tôi sợ sao.

"Chị..." Izana đau tới nỗi không nói thành lời.

"Quan tâm em, em lại giận dữ thì chị mặc kệ em đấy!" Tôi tức giận rời đi

Nhưng vừa đi ra tới đầu hẻm thấy trời đang mưa. Chết tiệt! Cái lòng tốt chết tiệt! Tôi quay lại ném cái dù sau đó thì chạy nhanh dưới trời mưa. Izana, nhóc chờ đó cho chị! Nhất định chị sẽ trả thù nhóc

Còn về phía Izana, cậu nhìn cây dù cô đưa cho. Cậu cũng không nói gì cũng không có biểu cảm gì trên khuôn mặt

Ở trong tiệm

"Aniko, sao cậu ướt hết người vậy?" Ranny cầm khăn đi lại

"Không sao. Tớ lên thay đồ."

Tôi cầm khăn đi lên lầu, vào trong phòng của mình chỉ muốn tắm rửa thôi. Đồ dính hết vào người mình thật khó chịu.

Tắm xong, tôi liền nằm trên giường. Nhắm mắt chìm vào giấc ngủ. Đến tối, cả người tôi nóng ran lên, mắt thì mở không nổi

"Cậu bị cảm rồi."

Nghe thấy xong tôi liền rủa thầm Izana. Biết vậy lúc đó không nên nhiều chuyện. Giờ thằng nhóc kia về nhà rồi, nhưng chả thấy bóng dáng của nó nói xin lỗi hay giải thích gì cho tôi. Cọc thật sự! Ranny đưa tôi uống thuốc, còn cho tôi ăn ít cháo. Ran, Rin thì nhân cơ hội chọc phá tôi, nhưng vẫn thay khăn trên trán tôi và còn đo nhiệt độ cho tôi. Ít ra còn tình người.

Mấy đứa còn lại cũng hỏi thăm, nhưng tôi mệt lắm. Không có thời gian đâu mà trả lời. Chỉ nói cảm nhẹ rồi nằm ngủ liền. Cháu gái ông trời lại bị cảm sao, chuyện cười mà

"Sao chị làm mất dù được hay vậy?" Ran đang cầm nhiệt kế

"Chị gặp con chó con hung dữ. Nó bị ướt chị hỏi thăm mà nó còn sủa với chị." Tôi mệt mỏi lên tiếng, có vài phần trách mắng.

Đám kia nghe thấy thì ai cũng cười lên, chỉ mỗi Izana là thấy nhột. Rin nghe vậy thì liền lên tiếng trách mắng

"Vậy sao? Có cần em đi sả riềng nó không?"

"Thôi khỏi, nó bị chị đá một cái rồi!"

Tôi đang cố ý nói tới ai tự biết đi. Thằng Izana chỉ biết né tránh không lên tiếng. Nhưng mà rõ ràng là nó ngâm mưa lâu hơn tôi, thế mà không bị cảm hay gì cả. Ông trời bất công với cháu gái của người mà!!

Đến tối, ai cũng ngủ hết rồi. Tôi mệt mỏi, lết thân xuống dưới nhà uống ly nước. Nhưng đang đi thì thấy có bóng đen với cái đầu màu trắng đang đứng trong bếp. Tim tôi suýt nữa thì bay thẳng ra ngoài. Bị cảm lại còn đau tim nữa.

"Chị sao lại ở đây?"

"Uống nước."

Đứng đau tim một hồi mới phát hiện đó là Izana. Đang khó chịu gặp mặt thằng quỷ này càng khó chịu hơn. Xu vậy mà!

Đi loạng choạng lên phòng, ôi...đi không nổi nữa. Mệt quá! Lâu rồi chưa bị bệnh giờ bị cảm thấy muốn chết lên chết xuống vậy. Một lực kéo khiến tôi giật mình

"Nhóc làm gì đó?"

"Không muốn lên phòng à?"

Tôi đang cọc đó nha. Ăn nói cho đàng hoàng vào. Rốt cuộc tôi cũng tại vị trên lưng nó, Izana cõng tôi lên phòng.

"Chuyện lúc nãy xin lỗi."

Tôi nhíu mày nhìn Izana, biết xin lỗi? Tôi không nói gì nhìn chằm chằm vào nó. Izana cọc cằn ném cái gối vào trong mặt tôi.

"Nè!" Tôi cáu lên

"Chị nghĩ sao về huyết thống?" Giọng Izana có chút kì lạ, tôi cũng thấy khuôn mặt nó có chút đăm chiêu khi nói về vấn đề này.