Chị Gái Bất Tử Của Tokyo Revenger

Chương 23: Ở Đợ




Nay vẫn như mọi ngày. Hanma sáng sớm đi ra ngoài có việc rồi. Còn Ranny thì xin nghỉ vì bệnh. Quán còn mỗi tôi

"Chủ quán đâu!?!"

Lại nữa rồi. Đám bất lương hôm bữa bị Hanma đánh lại kéo đến phá rồi. Chúng canh ngày giờ khá tốt đấy. Trong quán còn mỗi tôi.

Ran, Rin mà ở đây thì tôi không phải sợ như này đâu. Sợ thật mà. Chưa muốn chết khi chưa gặp Takemichi đâu.

"Nè, nhóc không nghe tụi này nói gì sao?"

Đang muốn điếc đây. Không muốn nghe!! Tôi tránh né chúng nó

"Nay không có thằng nhóc kia. Chắc tụi này phải san bằng cái chỗ này rồi."

"Các người không biết quán này dưới sự bảo hộ của anh em Haitani?" Tôi lùi lại

"Anh em Haitani là cái gì mà tụi này phải sợ!!"

Ờ...gáy sớm thường sao mọi người? Chết sớm chứ sao. Tôi đọc kinh cầu trời khấn phật làm sao cho đám này qua cơn nạn.

Chúng nó định ra tay đánh tôi một cái. Tôi nhắm mắt chịu đựng cái đánh này. Chịu đựng xíu tí nữa Hanma về thì đám này chết chắc. Ngay cả cha mẹ tôi còn chưa đánh tôi lần nào, đám này người đầu tiên dám đánh tôi đấy!

Chờ đó đi! Rồi sẽ có Hanma, Haitani cộng thêm mấy đứa khác xử chúng bay!

Nhưng sao nhắm mãi mà chưa thấy chúng đánh vậy? Chúng sử dụng cách diễn của Ấn Độ à. Quay chậm? Tôi hé mắt ra thì thấy đám đó nằm la liệt

Ủa gì vậy? Sao nằm ra hết rồi? Tôi nhìn trước mặt mình

"Ran, Rin!!!"

"Chào chị." Rin mỉm cười.

Tôi mừng rớt nước mắt. Cứ tưởng mình sẽ bị sưng một má chứ. Ran, Rin về rồi! Nhưng sao bọn kia cũng về đây? Chúng có ý gì?

Tôi vào trong nhà sau. Sau khi đám kia bị đuổi khỏi quán. Cũng may là đám nhóc này về kịp không thì chết tôi. Thân thể này mà bị chúng đánh còn gì là con gái.

"Sao chị lại để chúng đánh vậy? Chúng thường đến đây sao?"

Tôi lắc đầu, để nước xuống mời chúng. Thân già này phải tự đi lấy nước cho chúng đây

"Nay Hanma đi ra ngoài nên chúng mới đến gây rối."

"Hanma??" Chúng nhìn tôi bằng ánh mắt khó hiểu.

"Là thằng nhóc bác Yamoto nhặt từ ngoài đường. Bác ấy bảo rằng chị chăm sóc thằng bé ấy. Cũng đã được 1 năm rồi."

Chúng nó gật đầu. Bây giờ mới quay vào vấn đề chính

"Sao về không nói cho chị?"

"Trại cho về sớm."

Cái thằng Toshima này. Cho đám nhóc về sớm này cũng không nói cho tôi. Nhưng về sớm cũng tốt có thể phụ tôi xử đám bất lương. Tôi chân yếu tay mềm dám đánh ai bao giờ. Thật ra tôi điêu đấy! Có cơ hội là tôi sẽ xử hết đám chúng nó, đánh tầm nhập viện là oki.

"Nhưng nếu vậy thì mấy đứa về đây làm gì?" Tôi quay sang nhìn đám bạn của Haitani

"Tụi nó sẽ ở đây."

"Ai cho?"

"Tụi em cho!" Rin bình thản trả lời.

Tôi ngây ngô nhìn nó, ủa rồi nhà tôi hay nhà chúng nó? Hay Haitani muốn ra ngoài đường ở cùng chúng nó. Tôi đuổi hết giờ.

"Không được. Một mình Haitani chị trông đã mệt. Mấy đứa còn muốn làm cho chị mệt thêm?"

Tôi nghiêm túc nói. Lúc đầu Haitani ở với tôi quậy banh nhà rồi, chưa kể còn có thêm Hanma. Nếu bây giờ có thêm đám này nữa chắc tôi sẽ tăng sông sớm quá.

"nhưng bác Yamoto nói tụi em có thể ở lại đây mà." Ran nói

Tôi bất ngờ quay ra. Ai cơ? Ai bảo gì cơ? Ủa? Nhà tôi mà. Sao quyền quyết định toàn là của bác ấy vậy. Có coi tôi là cháu gái không. Nhưng sao bác ấy cứ thích đưa cho tôi những đứa gì không vậy nè. Bất lương, đánh nhau, vô trại cải tạo. Có ai đàng hoàng ở bên cạnh tôi không

"chị không có quyền cãi đâu."

Tôi kiểu: Tụi bay leo lên đầu tao ngồi luôn đi.

"Nhưng mà vậy thì mấy đứa sẽ ở chung phòng với nhau."

Chúng nó gật đầu lia lịa. Tôi cũng bất lực vì đám nhóc này. Thôi thì đợi chúng đủ tuổi thì tôi sẽ khiến chúng phắn khỏi nhà. Cửa mở ra

"Nè, sao lại có đám kia ở ngoài vậy? Chúng nó đến phá hả?"

Hanma đi ra ngoài mới về, tôi đi lại giới thiệu những thành viên mới trong nhà. Hanma phán câu làm tôi lặng người đi

"sao chị có nhiều em thế? Ai em ruột?"

Tôi nhìn qua đám chúng nó. Có ai là em ruột đâu. Nhưng tôi rảnh rỗi quá sinh chuyện thôi

"đều là em trai nhặt ngoài thùng rác."

Chúng nghe xong mắt chữ A miệng chữ O nhìn tôi. Tôi nói sai sao. Nhưng nói gì thì nói. Nợ cũ nợ mới bắt đầu tính từ đây. Ngày mai chúng phải làm việc cho tôi