Chị Gái Bất Tử Của Tokyo Revenger

Chương 121: Buông Bỏ




Ema chạm nhẹ vào Shinichiro, người mà cô từng khóc rất nhiều khi phát hiện ra anh ra đi. Nhưng bây giờ anh đang ở trước mặt cô rồi. Ema phải thông báo chuyện này cho mọi người. Ema lấy điện thoại ra gọi cho Draken nhưng đều không bắt máy. Wakasa đi lại gần nhìn xem có phải là Shinichiro hay không? Hoặc là một kẻ mạo danh nào đó

Aniko đã biết chuyện này rồi sao? Đã biết rồi nên là đã lập nên kế hoạch này sao. Wakasa nhờ Toshiro đi cứu Aniko từ Thiên Trúc, bây giờ Toshiro chắc cũng gặp mặt Aniko rồi.

Eam gọi mấy cuộc nhưng chẳng ai bắt máy, không được cô phải trận đấu để thông báo cho mọi người. Không thể để mọi chuyện tồi tệ hơn

"Anh Wakasa, anh giúp em đến Yokohama đi." Ema quay sang cầu xin Wakasa

Anh nhìn Ema rồi quay sang nhìn người con trai đang nằm trên giường kia. Trong lòng anh lại nhớ đến từng lời Aniko nói, bảo vệ Ema và Shin qua trận chiến của Touman và Thiên Trúc.

"Aniko đã nói với anh phải bảo vệ hai người."

Ema ngơ người chưa hiểu được ý nghĩa câu nói đó. Bảo vệ gì cơ? Trong lúc Ema đang ngẩn ngơ thì Wakasa lại nói tiếp

" Chúng ta phải bảo vệ Shinichiro, khiến cho cậu ấy tỉnh lại."

Ema nghe vậy cũng đi lại. Bây giờ Shinichiro đang bất tỉnh cho dù biết tin anh vẫn còn sống thì cuộc chiến cũng chưa chắc dừng lại. Nhưng Ema rất sợ, sợ rằng mọi người sẽ bị thương. Cho dù là ai thì đều là anh trai của cô.

Cuộc chiến diễn ra cũng đã lâu, hiện tại chưa biết ai thắng ai bại. Chỉ biết mọi người trong Touman đều chiến đấu trong tình trạng cẩn thận. Có vẻ lợi thế nghiêng về Thiên Trúc. Lòng Touman không thể nào yên nếu Aniko vẫn còn ở trong tay của Thiên Trúc.

Về phần Aniko, cô đang đứng nhìn lan can khá cao. Lòng cô quyết định nhảy xuống, cùng lắm gãy chân thôi. Không sao cả. Mọi người quan trọng hơn

Vào khoảng khắc cô nhảy, dưới mặt đất xuất hiện người con trai. Trong thoáng chốc cô bất ngờ vì nhớ lại bóng dáng của người con trai năm xưa. Nhưng khi nằm gọn trong tay người ở mặt đất đó, cô lại nhìn rõ đó không phải Shinichiro, mà là Toshiro.

"Sao mày lại ở đây?"

"Cứu mày, lỡ như mày gây chuyện có hại đến cơ thể, tao còn có thể ngăn chặn."

Aniko bước xuống khỏi người Toshiro, nhìn ngó xung quanh thì thấy có vài vệ sĩ. Đây là Toshiro cứu cô nên đến đây, đám người Izana kêu căn chừng cũng bị đánh ngất rồi.

"Mượn điện thoại." Cô xoè tay

Toshiro cũng ngoan ngoãn mà đưa điện thoại, cô lấy điện thoại bấm số rồi gửi dòng tin nhắn cho Takemichi. Cô muốn Takemichi còn an toàn, hơn nữa mục đích lần này của cô chính là Kisaki, thứ bên trong Kisaki. Muốn nó rời khỏi người thằng bé, cô bắt buộc phải chết.

Lúc cô định rời đi, Toshiro chặn lại: "Mày tính đi đâu? Không đến bệnh viện khám sao?"

Cô nhíu mày, nhìn người con trai trước mặt.

"Mày làm gì vậy? Tao ổn không cần đến bệnh viện, mày tránh ra."

"Tao không để mày đi rồi mày làm việc nguy hiểm đến tính mạng đâu."

Cả hai giằng co một hồi, cô khó chịu đẩy Toshiro ra một bên: "Tránh ra!! Tao không có thời gian đùa giỡn với mày đâu!!"

"Mày là bạn tao, tao nhất định sẽ không để mày đến nơi nguy hiểm đó." Toshiro dùng lực giữ cô lại. "Cho dù mày có giận thì tao cũng không để mày rời đi. Mày giúp bọn nhóc đó đủ rồi."

"Mày thì hiểu cái gì Toshiro, từ trước tới nay mày chưa từng hiểu tao cơ mà." Cô vung tay lỡ đánh một cái vào mặt Toshiro. Cả người cô khựng lại, nhìn cậu con trai trước mặt. Cô chỉ là lỡ tay chưa từng có ý định muốn đánh anh.

"Toshiro à tao..."

"Đúng tao chưa từng hiểu mày." Toshiro cắt ngang lời cô

Cô lặng người, cảm xúc khó xử hiện lên trong lòng. Từ trước tới nay ngay cả những kí ức đen tối trong cô đều có Toshiro ở cùng. Người luôn ở bên cô chính là Toshiro.

"Toshiro, chuyện lần này còn quan trọng hơn tính mạng của tao. Mày đừng có ngăn cản tao."

"Aniko, có khi nào mày nghĩ cho bản thân mày chưa? Dựa vào đâu mà bọn chúng khiến mày còn lo lắng hơn cả bản thân. Nếu mày muốn cứu bọn chúng tao sẽ cho người xử lí, nhưng làm ơn đừng làm mình bị thương nữa."

Toshiro nắm lấy đôi tay của cô, cả thân run rẫy. Hai hàng nước mắt lăn xuống, cô nhìn mà ngơ người. Toshiro đang khóc trước mặt cô. Từng lời Toshiro nói đều là thật lòng, nhưng cô có điều không thể nói cho anh biết được. Chuyện lần này cô nhất định phải đi, việc bảo vệ mọi người từ bây giờ đó chính là sứ mệnh của cô

"Toshiro, tao xin lỗi."

Cô vừa đi được vài bước, Toshiro cảm thấy thật nực cười. Chỉ vì một đám nhóc nhận nuôi hi sinh cả chính bản thân mình. Toshiro trước nay chưa từng có thể cãi được Aniko, nhưng anh chẳng thể làm bị thương cô.

"Tao yêu mày." Toshiro quay người nhìn bóng lưng người con gái anh yêu dừng lại vì nghe thấy câu nói của anh

Aniko không trả lời, chỉ đành lòng để mọi chuyện ở đây và rời đi. Toshiro nở nụ cười đau khổ, ngay cả cái nhìn anh cũng chẳng xứng để được nhận sao. Anh thật sự đã thua trước người con gái này. Trái tim của cô đã không còn ở chỗ anh từ lâu rồi.