Chị Gái Bất Tử Của Tokyo Revenger

Chương 109: Đoạn Tình Cảm




Tối đó, Izana đã uống cả đống bia mình mua về ở cửa hàng tiện lợi. Kakucho có gọi điện cho mấy lần nhưng chẳng được, Kakucho đành phải sang tận nhà. Vừa mở cửa đã thấy căn nhà không chút ánh sáng, mùi bia lẫn rượu sộc vào mũi cậu

"Izana, mày uống bia sao?" Kakucho bỏ dép ngoài cửa đi vào. Căn nhà được Kakucho dọn dẹp nên cũng bớt bừa bộn nhưng có lẽ sau ngày hôm sau cậu lại phải mệt nhọc rồi

Đồ đạc ở khắp nơi trong nhà, Izana chả khác gì ai đó có thói quen bừa bộn. Chưa từng động vào việc nhà, cũng thích bày bừa đồ lung tung. Kakucho thở dài đi vào sau khi nhìn đống bừa bộn trước mặt, nhưng cậu liền khựng người lại

Izana ngồi dưới sàn, tay cầm chai bia vừa mới khui. Bộ dạng không mấy vui vẻ lắm. Kakucho biết không nên chọc tức người trước mặt.

"Izana, mày làm sao thế?" Kakucho nhẹ giọng lên tiếng

"Là mày sao? Đi mua thêm bia đi." Izana gằn giọng lên tiếng, cậu đang khó chịu lẫn buồn bã trong lòng nên không muốn nghe tiếng ai

Kakucho đứng im một hồi, rồi cũng lên tiếng: "Mày có chuyện gì với chị Aniko?"

Izana ngẩng đầu nhìn Kakucho rồi uống chai bia trong lòng bàn tay. Izana chẳng thèm trả lời làm Kakucho càng thêm chắc chắn mọi chuyện do Aniko. Trên đời này còn chuyện gì làm cho 'Vị Vua' của cậu quan tâm cơ chứ. Nhưng Aniko chỉ bị tai nạn, Izana cũng đến thăm rồi cơ mà. Lại còn giận dỗi gì chứ?

"Izana, mày uống nhiều lắm rồi."

"Mày đang cãi lại lệnh 'Vua'? " Izana khó chịu, liếc nhìn Kakucho

Kakucho không dám cãi lại lệnh nhưng nếu cứ uống thì sẽ tổn hại sức khỏe mất. Cậu không thích Izana như này nhưng cậu chẳng thế làm gì. Người mang lại hơi ấm, niềm vui cho Izana chính là Aniko Kami. Cũng chính Aniko Kami làm Izana-Vị vua tôn kính của cậu- đau đớn đến mức muốn chết mà thôi. Thỉnh thoảng Kakucho thấy Aniko là một Thiên Thần tạo sự sống cho Izana nhưng cũng có lúc là Ác Qủy hút đi mất linh hồn của Izana.

"Izana, có chuyện gì vậy?" Kakucho ngồi xuống bên cạnh

Izana không lên tiếng, tay vẫn cầm chai bia uống liên tục. Izana muốn say, say để quên đi chuyện ban nãy. Cậu rõ ràng đã lên từng kế hoạch để được ở bên Aniko, nhưng cậu lại lo lắng vì những lời của Kisaki. Những lời đó không là gì với cậu, nhưng sao nó lại làm cậu bận tâm chứ?

"Tao tỏ tình với Aniko rồi."

Kakucho ngỡ ngàng nhìn qua Izana, không tin những gì mình vừa nghe. Trong Thiên Trúc không ai là không biết tình cảm của Izana dành cho Aniko nhưng Kakucho khá bất ngờ khi nghe Izana tỏ tình ngay lúc này.

"Nhưng chị ấy từ chối rồi."

Izana nhếch mép, nở nụ cười bất lực. Cuộc đời Kurokawa Izana này chưa từng làm gì phải hối hận hay có chuyện gì cản đường cậu. Thế mà bây giờ lại bị mấy chuyện như này cảm thấy bản thân tệ hại.

Kakucho không lên tiếng, chỉ im lặng nghe từng câu nói của Izana. Bây giờ cậu có thể khuyên gì sao? Khuyên nên cố gắng đừng bỏ cuộc? Hay là nên vứt bỏ tình cảm đó đi và bắt đầu lại từ đầu?

"Kakucho, liệu Aniko có vứt bỏ tao không?"

"Mày nói gì vậy? Aniko chưa từng bỏ rơi ai vậy nên đừng có những suy nghĩ như vậy."

Kakucho trấn an Izana bằng câu nói. Bởi vì đây là sự thật, từ trước tới nay Kakucho chưa từng thấy cô gái nào mạnh mẽ, tốt bụng như Aniko. Cho dù là người lạ hay người dưng đều đối xử một cách công bằng. Cô còn tốt bụng đến mức Kakucho cảm thấy có chút giận dỗi vì cứ hay nhận em trai nuôi, mà còn là em trai toàn trong bất lương

"Kakucho, tao thất bại rồi." Izana cúi đầu lên tiếng, bây giờ chẳng còn chút sức lực nào để làm chuyện gì nữa. Mệt mỏi, bất lực, thảm hại đó chính là những gì Izana cảm thấy

"Đừng suy nghĩ như vậy. Mày còn tao bên cạnh mà. Nếu mày làm gì, tao cũng ủng hộ."

Nghe thấy câu này, tâm trạng của Izana cũng chẳng khá. Nghe những lời quan tâm, hỏi thăm từ Kakucho, Izana nghe quen rồi.

Nếu phải vứt bỏ tình cảm giữa cậu và Aniko, cậu nên vứt bỏ thế nào? Và sau khi vứt bỏ thì sẽ thế nào?

Những ngày sau, cô được xuất viện. Bác sĩ có căn dặn một lát rồi rời đi. Khi xuất viện, Mikey đã đứng đợi ở bệnh viện. Thấy Mikey cô mỉm cười

"Sao em biết nay chị xuất viện?"

"Đoán thử ạ." Mikey đưa nón bảo hiểm cho cô

Trên đường đi, cô dặn Mikey chở mình đến bãi biển. Cô muốn đến đó hưởng chút gió trời. Mikey chưa từng làm trái lời cô, chỉ đồng ý ngay.

Bãi biển vẫn như vậy, sóng biển đánh vào bờ làm ướt đôi chân cô. Lúc trước toàn đứng trên bờ rào nhìn về hoàng hôn, bây giờ cô lại thích được đi dạo. Mikey đi đằng sau lưng cô. Nhìn ngắm hình dáng cô chơi đùa với bãi cát. Khung cảnh yên bình đến lạ thường

Nhưng nó lại là khung cảnh yên bình cuối cùng....