Chị Gái Bất Tử Của Tokyo Revenger

Chương 10: Xe Mô Tô




Nhà tôi cũng thuộc dạng giàu nên chuyện có xe mô tô cũng bình thường thôi. Cái bất bình thường ở đây là tôi sống lâu nên chuyện lái xe mô tô rất dễ dàng. Nhưng đối với hai thằng nhóc kia thì lại khác. 

Một ngày kia, chúng đòi tôi muốn lái xe ô tô. Tôi nhìn chúng bằng ánh mắt khó hiểu. Lái xe ở độ tuổi này là sao? Chúng không biết rằng bản thân đã gây biết bao nhiêu chuyện không? Vì gây chuyện nhiều quá nên giờ trường nào cũng không chịu nhận tụi nó. Tôi đang đau đầu vì chuyện này đây

Bây giờ chúng lại còn lái xe, chắc tương lai tôi sẽ không chỉ lên trường chúng mà còn lên cả sở cảnh sát đấy

"Ran, Rin hai đứa chưa đủ tuổi mà?"

"Nhưng bất lương giờ ai cũng lái xe mà."

Bất lương người ta lái xe kệ người ta. Chị biết hai đứa có ước mơ làm bất lương nhưng cho chị xin. Đừng gây thêm chuyện cho chị nữa. Tôi mệt lắm rồi

"Ran, Rin nè khi nào hai đứa đủ 18 chị cho lái xe ha?"

Nói xong, tôi quay vào trong phòng. Bọn chúng mà lái xe chắc thành phố này loạn mất. Cứ tưởng mọi chuyện như thế là xong. Nhưng ai ngờ tôi đang học nhóm thì nghe thấy tiếng chuông điện thoại

"Alo ạ?"

"Aniko, con đang ở đâu vậy?"

"Con đang học nhóm."

"Có chuyện rồi con."

Nghe thấy 4 chữ này, tôi liền cảm thấy có chuyện xấu xảy ra rồi. Không lẽ hai thằng nhóc Haitani kia lại gây thêm chuyện sao. Tôi lấy tinh thần đi về nhà xem có chuyện gì đây. 

Ai ngờ thứ tôi nhận lại là tin chiếc xe mô tô đời mới nhất của tôi đã bay thẳng vào tường trong khi lái xe. Hồn tôi lìa khỏi xác. Và thủ phạm thì ai mọi người cũng biết rồi. 

"Xe của chị!! Ran, Rin chị sẽ xử hai đứa bay!!"

Tôi quỳ xuống ôm chiếc xe của mình trong khi Ran, Rin đang nhìn kiểu bà này có phải chị của mình không? Sao bã lo chiếc xe hơn mình vậy? Biết vậy phá nát chiếc xe đó luôn.

"Ran, Rin chị đã bảo là không được lái xe mà." Tôi kêu la thảm thiết

Hai thằng nhóc đó lơ đi lời nói của tôi. Mặt của chúng biểu cảm: Việc chị nói liên quan gì tới chúng tôi.

Chắc tôi giết chúng mất. Chiếc xe của tôi....tôi đưa xe đến tiệm sửa xe nhưng chúng không thể sửa nữa. Vậy là chiếc xe mô tô đáng quý của tôi đã ra đi mãi mãi bởi hai ông tướng phá phách kia. Lòng tôi chết lặng suốt 3 ngày. 

Ran, Rin đợi chúng mày lớn lên chị sẽ thu tiền phá xe, tiền ăn uống và tiện ở trong nhà chị. Nợ tụi bay sẽ cao tới nóc nhà!!