Chị, Em Yêu Chị

Chương 74: Chương 74: Không Phải Chắc Chắn, Đó Là Điều Đương Nhiên.






Nhiều ngày sau đó, cuộc sống gia đình của Trần Thiên Hương và Vũ Hương Ly cực kỳ hạnh phúc.
Hôm nay là chủ nhật, Hương Vy nằm gối đầu lên đùi Vũ Hương Ly, tay còn nghịch cái điện thoại. Những ngày này cô bé đã quen với việc sống chung với cô Hương Ly, à không, là mẹ mới phải.
Dì Ann và dì My đều nói nhìn mình rất giống mẹ Ly, mà chính bản thân cô cũng thấy rất giống. Cho nên Hương Vy rất có tình cảm với người mẹ này, lại thêm lần trước được Vũ Hương Ly bảo vệ, càng ngày càng yêu mẹ Ly nha, đến nỗi bây giờ tất cả thời gian đều quấn lấy Vũ Hương Ly, còn nhiều hơn ở bên cạnh mẹ Hương nữa.
Vũ Hương Ly vuốt tóc con gái, tay cũng đang cầm một quyển sách, giọng nói có phần nghiêm khắc nói.
– Vy, xem điện thoại ít thôi không hỏng mắt con.
Hương Vy nghe rồi liền tắt điện thoại để qua một bên, ngồi dậy nói.
– Vâng ạ.
Điện thoại của Vũ Hương Ly vang lên, cô liền bắt máy.
– Alo?
– Nhà của em ở đâu vậy? Nói địa chỉ đi, tôi đang ở Việt Nam, trong thành phố của em.
Giọng nữ vang lên qua điện thoại, Vũ Hương Ly hơi nhăn mày.
– Cô tìm đến làm gì?
– Tôi hỏi địa chỉ thì mau nói đi, em làm gì hỏi ngược lại vậy?
Trương Quân Ninh ngang ngạnh hỏi, trước đây là do cô không biết điểm yếu của Vũ Hương Ly, bây giờ thì biết rồi, nhất định nắm cái thóp này, đem người về.
***
Chưa đầy một tiếng đồng hồ, chuông cửa vang lên. Vũ Hương Ly khuôn mặt rất không vui, Hương Vy nhanh nhẹn thay mẹ chạy ra mở cửa.
Cánh cửa mở ra, cô gái đứng bên ngoài khá cao, làm Hương Vy phải ngẩng thật cao lên nhìn.
Trương Quân Ninh nhìn thấy khuôn mặt nhỏ bé kia, khẽ giật mình. Làm sao mà giống Vũ Hương Ly đến thế này? Cô cũng biết Hương Ly đã có một cô con gái, nhưng gặp rồi vẫn không khỏi bất ngờ.
– Xin chào.
Trở lại bình thường, cô dùng tiếng Việt không sõi chào hỏi cô bé. Hương Vy cảm thấy cô trước mặt có vẻ không phải người Việt Nam, bởi vì trước đây hay chơi ở công ty mẹ, gặp rất nhiều đối tác nước ngoài của Trần Thiên Hương, cộng với việc thường xuyên được ông ngoại dẫn đi du lịch nước ngoài, cho nên nhận biết rất tốt.
– Cô là khách của mẹ cháu? Mời vào nhà.
Hương Vy dùng tiếng Anh trôi chảy mời khách vào nhà. Cũng rất bình thường, cô bé được tiếp xúc với rất nhiều người ngoại quốc, còn có Nguyễn Hoàng Anh là gia sư tiếng Anh chuyên nghiệp, cho nên biết chút ít cũng không có gì đặc biệt.
– Ồ, cảm ơn.
Bước vào nhà, đi đến phòng khách, Trương Quân Ninh nhìn quanh, căn hộ này không lớn, nhưng lại thiết kế rất đẹp. Vũ Hương Ly đang ngồi trên sofa. Quần legging đen, áo phông trắng đơn giản, bên cạnh còn có một vài quyển sách. Mái tóc đen buộc lên cao, khuôn mặt vẫn xinh đẹp ngời ngời.
Hương Vy nhanh chóng chạy đến bên mẹ ngồi xuống.
– Cô đến đây làm gì?

Vũ Hương Ly chán ghét hỏi. Người này không dưới ba lần công bố theo đuổi cô, sau lần bị cô doạ đến xanh mặt trong nhà vệ sinh trường đại học thì không dám đến gần cô trong hơn ba năm. Sau đó hình như không còn sợ nữa, liên tục nghĩ đủ trò diễn trước mắt cô. Thật sự không biết mệt.
– Đất nước này không có gì liên quan đến tôi, trừ em. tôi đến là để tìm em.
Trương Quân Ninh nói, khuôn mặt thanh nhã mỉm cười, có chút na ná giống Trần Thiên Hương.
– Tôi không có liên quan gì đến cô.
Vũ Hương Ly lạnh giọng, đôi mắt trở nên đáng sợ. Trương Quân Ninh chỉ mỉm cười, cô dần miễn dịch với ánh mắt này rồi.
– Tại sao không? Chính là em ngày hôm đó quyến rũ tôi, chính là em sau này làm tôi yêu em, làm sao lại không liên quan đến em?
Cô rành mạch nói, đề cập rất nhiều chuyện trước đây, như thể tất cả sự việc dẫn đến tình huống này chỉ do mình người kia làm vậy.
– Cô không biết xấu hổ à? Tôi liên tục từ chối cô cô còn không biết dừng lại? Tôi đã nói chuyện hôm đó là xảy ra trong lúc tôi không tỉnh táo, cô không cần chịu trách nhiệm, còn nữa, cô yêu ai thì mặc cô, kể cả cô yêu tôi, đấy cũng không phải điều liên quan đến tôi.
Vũ Hương Ly bực mình, người trước mặt này từ khi xuất hiện chưa từng có việc gì tốt đẹp, càng ngày càng khiến cô chán ghét.
– Được rồi, là tôi không biết xấu hổ, em nói gì thì là thế, cứ coi như tôi đến đây thăm em với danh nghĩa bạn bè, em không chịu tiếp sao?
Trương Quân Ninh hạ giọng, trước tiên tìm cách ở lại, sau đó tính tiếp.
– Không, đi ngay cho tôi, ra khỏi khu vực này một km, cô muốn ở đâu thì ở.
Cô đứng dậy khỏi sofa, chỉ thẳng tay ra cửa, ý đuổi khách. Để lại người điên này ở đây không biết những chuyện gì đến tai Thiên Hương nữa, đuổi nhanh đi là tốt nhất.
– Em làm gì đuổi khách ghê vậy? Này cô bé, mau nói ẹ của cháu một câu, cho cô uống một cốc nước được không?
Trương Quân Ninh bị đuổi không thương tiếc vội tìm người giúp đỡ, nhìn thấy Hương Vy bên cạnh liền cầu giúp.
Hương Vy nhìn Vũ Hương Ly, sau đó quay sang nhìn Trương Quân Ninh.
– Cô nên đi rồi, đi thôi, cháu đưa cô ra cửa, ở dưới tầng một có máy bán nước tự động, cô xuống đấy uống cũng được.
Nói rồi liền đứng dậy, đi về phía cửa.
Trương Quân Ninh há hốc miệng, đứa trẻ này, bá đạo quá.
– Này này, chờ đã.
Đang định đuổi theo Hương Vy giữ nó lại thì cửa bật mở. Là Trần Thiên Hương về.
Vũ Hương Ly giật thót, có cảm giác giống như bị bắt gian vậy. Nhưng rất nhanh liền bình tĩnh lại.
– Con chào mẹ Hương.
Hương Vy chạy đến ôm lấy Trần Thiên Hương, cười thật tươi, khuôn mặt nhỏ xinh, khiến người nhìn thấy chỉ muốn tan chảy.
Trương Quân Ninh lại phát hoảng, mới vừa rồi con bé còn nhìn mình với đôi mắt như là làm từ băng ấy, bây giờ thì lại giống như gió mùa xuân, khiến cô hơi sởn gai ốc.
Trần Thiên Hương bước vào nhà, nhìn thấy một cô gái ngoại quốc, hơi mỉm cười, sau đó nhìn sang Vũ Hương Ly, thấy khuôn mặt cô ấy có chút khác lạ. Cô mờ nhạt cảm nhận thấy có gì đó bất thường.
Trương Quân Ninh đánh giá cô gái trước mắt. Thật nhã nhặn xinh đẹp. Cô cũng hơi có cảm giác người này với mình có điểm gì đó tương đồng, hình như khuôn mặt có chút giống nhau. Nhưng người trước mắt này rất có khí chất, khiến người nhìn phải có chút khép nép.

– Chào cô, cô là…?
Vũ Hương Ly thấy Trần Thiên Hương hỏi, vội nói trước.
– Là bạn em.
– À, vậy mời ngồi xuống.
Cô lịch sự mời ngồi, đôi môi nở một nụ cười thanh lịch. Trương Quân Ninh hơi hoa mắt. Người này mỗi một biểu hiện đều thanh nhã, ngay đến nụ cười cũng dễ thiện cảm như vậy, hoàn hảo như vậy. Người phụ nữ của Vũ Hương Ly đúng là không phải bình thường. Nhìn thấy Trần Thiên Hương như vậy, làm cho tự tin của cô giảm đi một nửa. Nhưng mà không sao, phải từng bước một tranh đấu mới có thể chiến thắng, cô không tin mình lại thua kém người này.
– Cô đến Việt Nam lâu chưa? Đã là bạn của Ly thì cũng là bạn của tôi, cô ở lại chơi, chúng tôi mời cô một bữa cơm. Được không?
Trần Thiên Hương pha trà, vừa rót vừa dùng tiếng Trung, lưu loát nói chuyện với Trương Quân Ninh. Cô lại được một lần nữa ngạc nhiên, cô gái này, tiếng Trung cũng biết sao? Thật lợi hại.
Vũ Hương Ly cũng ngạc nhiên, đây là lần đầu tiên cô thấy Thiên Hương nói tiếng Trung. Cái chị này, có thật nhiều tài lẻ, vậy mà chẳng bao giờ thể hiện. Cái này người ta gọi là, có tài không thể hiện, đến lúc cần mới làm người xem hoa mắt.
– Chị còn nói được tiếng Trung à?
– Ừ, chị học hai khoá hồi còn đại học, sau đấy vẫn nghiên cứu, cũng có đối tác người Trung Quốc, biết thì tốt chứ, khỏi cần phiên dịch, mà sợ người khác phiên dịch thỉnh thoảng không đúng ý lại hỏng việc. Trong phòng sách chị để nhiều sách tiếng Trung mà.
Vũ Hương Ly gật gù, nghe Trần Thiên Hương nói chuyện, hoàn toàn quên mất còn có một người nữa.
– Thế nào? Cùng chúng tôi ăn một bữa cơm nhé?
Khác với Vũ Hương Ly, Trần Thiên Hương lại vô cùng lịch sự, đặt tách trà trước mặt cô gái Trung Quốc kia, hỏi lại lần nữa.
Vũ Hương Ly không hiểu tiếng Trung, đại khái không hiểu cô đang nói cái gì, chỉ thấy Trương Quân Ninh cười tươi gật đầu.
– Thật ra, tôi không hẳn là bạn của Ly, chúng tôi phát sinh tình cảm. Tình một đêm.
Trần Thiên Hương nghe vậy, khuôn mặt hơi biến đổi một chút, sau đó trở lại bình thường. Cô đã biết chuyện này, còn nói không để ý. Chỉ là không ngờ đối tượng là đây. Lại nhìn sang Vũ Hương ly một chút, phát hiện cô ấy không hiểu mình đang nói gì, vẫn mỉm cười một cái.
Vũ Hương Ly thấy Thiên Hương nhìn mình, giật thót một cái, nhưng sau đó lại thấy cô ấy cười, mới thở phào nhẹ nhõm.
– Tôi biết chuyện này.
Trần Thiên Hương mỉm cười nói, gương mặt vẫn hoà nhã như vậy, khiến cho Trương Quân Ninh hơi nhíu mày.
– Cô không ngạc nhiên?
– Tôi đã nói tôi biết chuyện này rồi, tôi không ngạc nhiên.
Cô lắc đầu, thái độ vẫn vậy.
– Vậy cô có tức giận?
– Không hề.
– Sao lại như vậy?
Cô không hiểu, trong dự tính của cô, đáng lẽ Trần Thiên Hương phải giận lắm, nếu không tại sao Hương Ly phải khẩn trương như vậy? Người này thật chẳng dễ đối phó chút nào.

– Chúng tôi có lí do riêng, Ly đã nói chuyện này cho tôi nghe rồi, đó là việc làm trong lúc không tỉnh táo, tôi tin em ấy.
Cô trả lời, giọng nói nghiêm túc hơn.
– Sao cô chắc chắn như vậy? Sau cả một quãng thời gian dài như vậy, còn có chuyện cẩu thả kia, cô chắc chắn Ly vẫn yêu cô sao?
Trương Quân Ninh hơi nhăn mày, hỏi. Cô không tin, cô từng gặp qua rất nhiều trường hợp rồi, có ai ngồi nghe người thứ ba châm ngòi lại không bị ảnh hưởng gì đâu.
– Không phải chắc chắn, đó là điều đương nhiên. Hương Ly yêu tôi!
Trần Thiên Hương nghiêm túc nói, bên ngoài vẫn hoà nhã, ai biết được bên trong máu cô đang nóng dần, ngồi trước mặt là tình địch đấy, còn ngang nhiên ngồi trong nhà cô khiêu chiến.
– Tôi là tình địch của cô, có ghét tôi không?
Trương Quân Ninh lại hỏi.
Trần Thiên Hương bật cười, sau đó lắc đầu.
– Không, cô không phải tình địch, Ly vừa nói cô là bạn em ấy.
– Cô liền tin sao?
– Phải, tôi tin em ấy.
Cô chắc chắn nói, Trương Quân Ninh cứng họng. Không nói thêm được câu nào nữa.
– Chị, hai người đang nói gì thế? Nói tiếng Anh được không?
Tay Vũ Hương Ly chảy mồ hôi, tuy cô nghe không hiểu gì nhưng vẫn nhận thấy ánh mắt Trương Quân Ninh khác thường, chỉ sợ cô ta nói linh tinh, chị ấy sẽ nghĩ thành cái gì đây?
Trần Thiên Hương nhìn cô, sâu trong ánh mắt bùng lên một ngón lửa. Giỏi lắm Vũ Hương Ly, tình một đêm tìm được đến tận đây khiêu chiến với chị, để xem chị sẽ xử lý em như thế nào.
– Không có gì, cô ấy nói cô ấy khá thân thiết với em, nhận lời dùng cơm tối.
***
Sau bữa tối, rốt cuộc Trương Quân Ninh bị Vũ Hương Ly đuổi về ngay lập tức. Trần Thiên Hương cho Hương Vy đi ngủ xong liền trở về phòng tắm rửa.
Vũ Hương Ly thấy cô từ trong phòng tắm bước ra, chỉ có khăn tắm quấn quanh, tóc nâu thả dài xuống. Lộ ra nhiều nơi làn da trắng sứ.
Trần Thiên Hương khoá cửa phòng, sau đó quay lưng lại, thấy người kia đang ngồi trên giường, chăm chú nhìn mình, khuôn mặt bắt đầu đỏ lên.
Cô đi gần đến giường, ngồi xuống một bên giường, từng bước ngồi trước mặt Vũ Hương Ly.
– Chị…chị không thay đồ ngủ à?
Cô nuốt nước bọt. Trần Thiên Hương tiến sát lại, bàn tay đưa lên nắm lấy cằm người kia, đưa môi mình gần đến, mạnh mẽ hôn lên, lưỡi thanh vươn lên, luồn vào khoang miệng kia, quấn lấy đầu lưỡi kia, vét sạch không khí.
Vũ Hương Ly cảm nhận được đôi môi kia chiếm lấy môi mình, mạnh mẽ đến phát đau, tưởng chừng như sắp không thể thở nổi, Trần Thiên Hương vẫn không có dấu hiệu dừng lại.
Thật lâu sau, mới tách được ra, Vũ Hương Ly thở mạnh, trên khoé môi còn vương bọt nước, ái muội vô cùng, làn da càng trở nên nóng hơn, khô nóng đến mức khó chịu, bên dưới cô hơi giật nhẹ, bắt đầu tràn ra một chút ấm nóng.
Trần Thiên Hương nhanh chóng đem đồ ngủ trên người cô bỏ xuống. Bàn tay nắm lấy khoả căng tròn trước ngực, trắng nõn đầy đặn, cảm xúc trong lòng bàn tay thật trơn nhẵn, co giãn. Một bên nắm lấy, một bên nhanh chóng dùng miệng ngậm lấy hạt đậu nhỏ, đầu lưỡi mang đến xúc cảm đặc biệt.
Vũ Hương Ly thở dốc, khuôn mặt đỏ lựng, tóc đen tán loạn, đôi mắt hơi nhắm lại. Cô không chịu được nữa, bên dưới như lại trào thêm một đợt ướt át, vậy mà Trần Thiên Hương vẫn mải mê trêu đùa, cô bắt vội lấy cánh tay kia, ngậm lấy ngón tay thon dài.
Trần Thiên Hương ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt Vũ Hương Ly, cô càng đỏ mặt, bên trong khoang miệng vẫn là ngón tay người kia.
Trần Thiên Hương áp môi gần tai Vũ Hương Ly, nhè nhẹ gặm nhấm vành tai người kia, đầu lưỡi ướt át quét qua, Vũ Hương Ly rùng mình một cái, bật lên tiếng rên.
– Ah…ha, xin chị, nhanh một chút, em khó chịu.

Nghe giọng nói bé nhỏ bên tai khẩn cầu, Trần Thiên Hương mỉm cười vừa lòng, nói vào tai cô.
– Cho em chịu đựng một chút, giỏi lắm em yêu, lại dám để tình cũ vào tới nhà, có biết máu chị nóng đến thế nào không?
Vũ Hương Ly giật mình, đôi mắt hơi mở to, chị biết rồi sao? Hơi thở cô càng dày hơn, cô khó chịu lắm rồi.
– Làm thế nào? Trừng phạt em thế nào? Em nhận lỗi nào?
Hơi thở ấm nóng của Trần Thiên Hương phả vào tai cô, khiến cô càng thêm ngứa ngáy, dày vò thế này, thật sự quá sức chịu đựng mà.
– Em sai…sai rồi, không…bao giờ dám nữa.
Trần Thiên Hương nhìn khuôn mặt đỏ lựng kia, xinh đẹp như hoa nở rộ, không tự chủ được lại hôn lên đôi môi kia. Dứt ra, còn có sợi ngân tuyến ở giữa, cực kỳ mờ ám.
– Nói, chị…
Bàn tay cô tìm xuống dưới, đi qua vùng bụng bằng phẳng, đến nơi bí mật bên dưới, đụng chạm lên, đã thật sự ướt át.
– Chị…
Vũ Hương Ly thở dốc, lặp lại lời Trần Thiên Hương.
– Trừng phạt em đi.
– Trừng phạt em đi.
Cô mỉm cười, ngón tay không hẹn trước tiến vào trong, Vũ Hương Ly thở mạnh, đôi mắt nhắm nghiền.
Bàn tay Trần Thiên Hương di chuyển nhanh hơn, từng chút từng chút ra ra vào vào, Vũ Hương Ly cảm nhận ngón tay cô ở trong mình, muốn hét lên. Trần Thiên Hương đưa thêm một ngón tay vào, càng di chuyển nhanh hơn, ngón tay hơi cong lên một chút, Vũ Hương Ly giật ngược lên, cong người đón nhận.
Thật lâu sau, bụng dưới khẽ co giật, tràn ra dòng nước ấm nóng, cô ôm chặt lấy cổ Trần Thiên Hương, thở dốc.
Trần Thiên Hương lại tiếp tục hôn lên môi cô.
Vũ Hương Ly sau một đợt mệt mỏi nằm sấp trên giường, chưa được mấy phút liền bị người kia lật ngược lại, Trần Thiên Hương ngồi ở trên bụng Vũ Hương Ly, tư thế rõ ràng mờ ám.
Bàn tay vén lên mái tóc đen tán loạn của Vũ Hương Ly, giọng nói thanh nhã phát ra, còn có chút uy quyền.
– Trừng phạt em còn chưa đủ đâu.
Vũ Hương Ly dở khóc dở cười, thở ra hai hơi nữa, sau đó dùng sức lật ngược người kia lại, đặt dưới thân. Bây giờ cô nằm bên trên Trần Thiên Hương, mềm mại đè ép mềm mại, cảm giác tốt lắm.
– Em nhận lỗi với chị.
Nói rồi cúi xuống, bắt đầu một nụ hôn nữa. Cứ như vậy, từng đợt từng đợt. Đêm nay còn rất dài.
(Xin lỗi vì sự chậm trễ, thời gian này mình khá bận ôn thi học kỳ nên không ra chap đều được, mong là chap này sẽ không khiến các bạn cảm thấy chán.
Mình thấy nhiều bạn hỏi truyện hết rồi à? Không viết nữa à?
Không phải đâu, mình bận nên không ra chap, mình sẽ viết truyện này, đến hết thì thôi, các bạn đừng hỏi thế nữa nhé.
À, hôm nọ mình nhận được một lời nhận xét: “Truyện càng ngày càng nhạt.” Cũng khá buồn, nhưng không sao, mình sẽ cố gắng nữa, mong các bạn tiếp tục ủng hộ nhé.
Lâu rồi không viết cảnh nóng, viết rồi lại thấy sao sao ý, hị hị.)
Huyền: Cảm thấy Thiên Hương mạnh mẽ ghê, còn hơi biến thái chút.
Người A: Biến thái còn không phải là do từ ai đó mà ra sao?
Huyền: Thì sao??? :