Chị, Em Yêu Chị

Chương 62: Chương 62: Chap 62






Công ty có giám đốc mới, tuy nhiên vị giám đốc này giấu mặt, nói vẫn để cho Trần Thiên Hương điều hành với danh nghĩa phó tổng giám đốc, ngoại trừ Hồng Hoa trở lại làm trưởng phòng thiết kế, tất cả các chức vụ trong công ty vẫn giữ nguyên như bình thường. Điều này làm cho nhân viên mấy ngày nay bất ổn mới được yên tâm.
Trần Thiên Hương ngồi trong phòng làm việc, hai tay đan vào nhau, đỡ lấy trán, đôi mắt nhắm nghiền lại, lông mày không lúc nào được thả lỏng. Nguyễn Thái Hoàng để cho cô điều hành công ty, nhưng lúc nào cũng trong tầm kiểm soát của ông ta, Nguyễn Thái Hoàng sẽ siết chặt tài chính của cô cho đến khi đám cưới diễn ra.Trong thời điểm này Trần Thiên Hương không nghĩ ra cách nào để có thể làm chủ được tài chính, Nguyễn Thái Hoàng đã mua chuộc toàn bộ cổ đông,không những thế, sau sự cố công ty Thiên Hương tiêu thụ hàng giả chưa được giải quyết kia càng làm cho cô trở nên mất uy tín.
Trần Thiên Hương mở máy tính ra, xem tin tức, cuối cùng thì Nguyễn Thái Hoàng cũng đã công bố chuyện đám cưới giữa cô và Nguyễn Hoàng Huy.
Khẽ thở dài, trong đôi mắt cô có rất nhiều suy nghĩ. Ly, chị biết đối mặt với em như thế nào bây giờ?
Nguyễn Hiền không gõ cửa, bước vào phòng. Nhìn con gái đang ngồi thẫn thờ trên ghế làm việc, liền đi gần tới.
– Mẹ đến đây làm gì?
Trần Thiên Hương nghe tiếng động, lấy lại ánh mắt lạnh lùng, không cảm xúc nhìn bà. Bây giờ, đối với người phụ nữ được gọi là mẹ này, cô thực sự không muốn đối mặt nữa.
– Con… làm việc có tốt không?
Nguyễn Hiền hơi suy nghĩ, hỏi.
– Làm thuê ngay tại công ty của mình, có tốt được không?

Cô cười nhạt, dửng dưng đáp lại. Nguyễn Hiền nghe con gái nói chuyện với mình có vẻ vô lễ, nhưng không nói gì, bà hiểu, là do thời gian này bà làm một số chuyện khiến cô phải tức giận nên con gái mới như vậy, qua một khoảng thời gian nữa, nó sẽ hiểu và tha thứ mà thôi.
– Mẹ chỉ muốn tốt cho con thôi mà.
Nguyễn Hiền ngồi xuống, nắm lấy bàn tay Trần Thiên Hương, ánh mắt chứa đầy là yêu thương thật lòng. Bà suy nghĩ, mình cũng chỉ là một người mẹ muốn tốt cho con gái, chỉ vậy thôi.
Trần Thiên Hương không mạnh không nhẹ rút bàn tay lại, né tránh ánh mắt của bà, giờ phút này, cô không mong muốn nhìn thấy ánh mắt đó nữa. Cô biết, bà yêu thương cô, nhưng mà, lại toàn làm những điều ngược lại với tình yêu thương đó.
– Mẹ yên tâm, tôi sẽ lấy anh ta, nhưng không phải là vì mẹ, mà là vì mẹ của anh Minh.
Trần Thiên Hương lạnh lùng nói.
– Ừ, vì gì cũng được, miễn là sau này con có được hạnh phúc thực sự, một gia đình yên ổn.
Ánh mắt cô đỏ lên, hít một hơi thật sâu, sau đó mới nói.
– Mẹ biết không? Có nhiều khi tôi chỉ ao ước, mẹ cũng giống như mẹ của anh Minh, sẽ hiểu con của mình, sẽ tôn trọng những thứ mà nó yêu thích nhất, chứ không phải luôn bắt nó làm việc theo ý mình. Nếu mẹ cũng giống như vậy, tôi bây giờ chắc sẽ sống tốt lắm.
Cô đứng dậy, nhanh chóng ra khỏi phòng làm việc, mặc cho Nguyễn Hiền ngồi đó, càng đối mặt với bà, càng làm cho cô cảm thấy thêm đau khổ.

***
Vũ Hương Ly ôm tập sách về nhà, Vũ Khánh Ly đang ngồi giữa phòng khách xem tin tức trên laptop, mặc dù ở nước ngoài, nhưng cô vẫn rất quan tâm đến tin tức trong nước.
Vũ Hương Ly ngồi xuống sofa, rót một cốc nước lọc, từ từ uống.
– Oa, thật đáng ghen tị, quý tử của công ty Thái Hoàng sắp kết hôn với nữ giám đốc công ty đá quý Thiên Hương.
Vũ Khánh Ly vừa đọc vừa xuýt xoa, Vũ Hương Ly bàn tay đang cầm cốc nước bỗng khựng lại, cô nghe nhầm sao? Đặt mạnh cốc nước lên bàn kính, cô quay màn hình laptop về phía mình, bắt đầu đọc mẩu tin. Vũ Khánh Ly ngạc nhiên, ngày thường cô có nói điều gì Vũ Hương Ly cũng không thèm để ý, nhưng vừa mới đọc cái tiêu đề của bài báo này đã khiến chị ấy biểu hiện lạ như thế.
Vũ Hương Ly lướt đọc mẩu tin, đập vào mắt cô là hình ảnh của Nguyễn Hoàng Huy, ghép kèm vào là ảnh của Trần Thiên Hương, chính khuôn mặt xinh đẹp nhã nhặn, khuôn mặt ngày nào cô cũng nhớ đến.
Tin tức viết gì thế này? Đám cưới hoành tráng diễn ra vào tuần sau, bàn tay Vũ Hương Ly run lên, tâm trạng thật rối bời, nhìn xuống dưới có rất nhiều bình luận.
“Đúng là môn đăng hộ đối”
“Hai người này quá là đẹp đôi, ghen tị thật”
“Hai người này mà sinh con thì chắc phải xuất sắc lắm”.

Vũ Hương Ly dập mạnh màn hình xuống, đôi mắt ngấn nước, đứng dậy. Cô lặng lẽ trở về phòng, nước mắt không ngừng rơi xuống, trái tim như bị thứ gì đó sắc nhọn mạnh mẽ đâm vào, cảm giác đau đớn vô cùng.
Đóng lại cánh cửa phòng, tâm trí cô bây giờ vô cùng kích động, tại sao lại như thế? Tại sao chị ấy lại làm như thế? Thiên Hương nói suốt đời yêu cô mà.
Vũ Hương Ly không kích động, lao đến bàn học hất mạnh mọi thứ trên bàn xuống, sách vở, giấy tờ, đèn học, lọ hoa nhỏ và chiếc khung ảnh để trên bàn theo đó mà rơi hết xuống đất, đập mạnh lên sàn nhà, tạo nên âm thanh chua chát, nước mắt cô rơi xuống càng nhiều hơn, tìm đồ đạc trong phòng liên tục đập xuống, miệng không ngừng hét lên.
– Tại sao? Tại sao chị lại làm như thế? Sao lại đối xử với tôi như thế? Mới có mấy tháng thôi, tại sao chị phản bội tôi? Tôi sống chết cố gắng làm tất cả để về bên chị, sao chị lại làm thế? Còn con của tôi phải làm sao, tôi ghét chị, chị chết đi, đi chết đi…
Nước mắt Vũ Hương Ly chảy dài, cô cầm khung ảnh của Trần Thiên Hương ở dưới nền nhà lên, ra sức đập mạnh hơn.
(Ah, tìm thấy bản thảo rồi)
***
LỜI CỦA TÁC GIẢ.
Cảm ơn tất cả mọi người, các bạn đã yêu thích, ủng hộ và đọc truyện.
1. Về bản thân.
Đầu tiên xin giới thiệu, mình tên là Hoàng Thanh Huyền, sinh năm 1999, hiện còn đang là học sinh.
Mình viết truyện này đếm ra chắc cũng phải đến cả năm rồi, mà đây là lần đầu tiên mới viết ra tâm sự của mình. Thực sự, đây là lần đầu tiên mình viết truyện, lại chọn vào đúng chủ đề nhạy cảm, nhưng đây là vấn đề mình quan tâm, và mình cho là hay, là tốt đẹp, nên mình viết về nó.

Như nói rồi, mình là học sinh, không phải học sinh chuyên văn, càng không phải là nhà văn, cho nên tự bản thân mình đánh giá, trình độ viết lách của mình nó rất là bình thường, hành văn không quá hay, không chau chuốt mượt mà. Ngay cả ở trên lớp, cô giáo cũng đánh giá hành ăn của mình hơi nhàn nhạt, đọc không hay lắm, chỉ đọc được mà thôi, điểm ngữ văn chỉ ở mức bảy phẩy, thế cho nên nếu có bạn nào cảm thấy không hay cũng là việc bình thường, mình không có suy nghĩ gì cả, nhưng chỉ mong nhận được lời góp ý một cách nhân văn, đừng nói gì quá đáng mà mình buồn là được. :)))
Quan điểm của mình: rất tôn trọng và ủng hộ tình yêu đồng tính (rất đương nhiên, mình viết về điều này mà). Rất rất ủng hộ và hâm mộ những người tự tin, dũng cảm sống với giới tính thật sự của mình, quan trọng hơn là dám nghĩ, dám làm, dám yêu người mình yêu theo cách của mình. Cảm giác rất là thoải mái, tự do. Thế nhưng mà chỉ đến một mức nào đó thôi, mình ủng hộ không có nghĩa là cổ vũ mọi người làm như thế. Có một số các bạn cứ thích làm rộn lên, rồi quá trớn, đôi khi thể hiện thái quá, nhìn chung làm xấu đi hình ảnh người đồng tính, như vậy không tốt, không tốt.
Nói tóm lại, mình viết câu truyện này cũng chỉ để thể hiện mình ủng hộ điều mình cho là đúng đắn, cũng không thể đem đi khoe khắp nơi: “Truyện này là do tôi viết đấy.” được, càng không nhận được tiền nhuận bút khi viết truyện, cho nên, chẳng có động lực gì thôi thúc mình viết và ra chap nhanh cả, chỉ dựa vào các bạn yêu quý và ủng hộ thôi, mình chẳng quan tâm truyện có bao nhiêu like, hàng ngày chỉ vào xem có bình luận gì không thôi. Thấy mỗi chữ ‘hay’ của các bạn thôi đã thấy vui lắm rồi. Nhiều hôm thấy có bạn khen dài dài mình thích lắm. Hahaaa
Là vậy đấy, có thế, mọi người đọc rồi hiểu ình nhé. Còn nữa, nếu có ai là người quen của mình đọc được cái này, thì mong bạn đừng có suy nghĩ gì, ban đầu định giấu diếm nhưng thôi bây giờ công khai luôn, kệ ai nghĩ gì, nói với tất cả mọi người, mình ủng hộ tình yêu đồng tính, nhưng mình không phải là người đồng tính, mình là con gái, người trong lòng mình là một chàng trai, từ trước đến nay như thế, trong lòng chỉ có anh ấy. Nhưng mình cũng cảm thấy, người ta phiền phức quá đi, cái gì mà đồng tính, rồi dị tính, rồi lưỡng tính? Mình chỉ cảm thấy, gặp được người mình yêu, nhất định sẽ cảm thấy là tình yêu, chỉ là hai người yêu nhau thôi mà, lại còn vấn đề gì khác?
Đó, xong rồi mọi người cũng đừng thúc giục chuyện ra chap nữa, huhu, mình cũng phải học phải chơi mà, còn bận rộn một vài tỉ thứ linh tinh nữa, thời gian viết truyện cũng không nhiều, mà viết được một chap đâu có phải là chuyện đơn giản, cũng phải suy nghĩ, cũng phải sắp xếp sao cho tình tiết nó hợp lí, mạch lạc một chút. Vậy nên thương mình thì chịu khó đợi lâu lâu một chút nhé hihi… Mà cũng đừng hỏi câu: bao giờ thì hết truyện? Ôi trời chạnh lòng quá, cứ cảm giác mình viết không hay xong bạn mong hết sớm sớm thì tốt vậy, làm bao nhiêu ý tưởng viết của mình nó cứ xèo xèo xuống xong là muốn dập tắt vậy.
2. Về truyện.
Chủ đề từ đầu đến giờ là hai chị gái xinh đẹp trong tưởng tượng của chúng ta, cùng một số diễn viên phụ thôi khỏi nói đi.
Nói chung, đến giờ phút này là hai chị đã chịu không ít khổ sở, đau đớn. Đôi khi mình đọc lại vài đoạn, thấy là: ôi sao mà mình lại có thể viết như thế này nhỉ? Có phải hơi quá đáng không?. Nhưng cuối cùng vẫn gật đầu, ừ như thế được, vằn vò khổ sở nhiều một chút, sau này trả lại hạnh phúc cho họ cũng không có muộn. Có bạn hỏi chuyện này là SE hay HE vậy? Các bạn không cần lo lắng nó kết thúc như thế nào, SE, HE rồi là BE, OE hay nE,… bởi vì chắc chắn sẽ là kết thúc tuyệt vời và có hậu nhất. Yên tâm, mình ghét nhất kết thúc buồn thảm và bi kịch, càng ghét cay ghét đắng kết thúc mở, đầu óc mình đơn giản, chỉ cần mọi thứ hoàn thành tốt đẹp là được rồi.
Mình viết truyện thì đã cố gắng viết một cách tự nhiên nhất, bạn thấy không? Các nhân vật nói chuyện với nhau rất thoải mái, không kiểu cách quá nhưng vẫn nhân văn, lịch sự. Nói chung mình nói thế nào nhân vật của mình nói thế ấy. Nhưng mà mình cũng cố gắng không để quá khô khan, vẫn đan xen lãng mạn kèm những lời nói có thể nói là hơi sến súa. Đảm bảo cho tình cảm của chị Hương và chị Ly đủ ngọt ngào luôn.
Còn nữa, con gái ngoan của hai chị khi lớn lên chắc chắn sẽ bay cao bay xa đây, mình đang suy nghĩ khi kết thúc truyện có nên viết truyện về cô con gái đặc biệt này không, cảm giác con gái hai chị Hương, Ly khá thú vị đây.
Mình nói hết rồi đấy, toàn bộ là như thế. Thực ra vừa nãy bị mất bản thảo chap 62 cho nên mình nản quá ngồi viết cái này, cố gắng đợi vài hôm nữa nhé. ^^