Những ngày sau đó, Trần Thiên Hương lúc nào cũng ở bên chăm sóc Vũ Hương Ly. Bước vào giai đoạn ốm nghén càng mệt mỏi hơn, Vũ Hương Ly cơ thể lúc nào cũng khó chịu, cả người mệt mỏi, nôn mửa rất nhiều. Tuy Trần Thiên Hương biết đây là những điều bình thường mà phụ nữ mang thai sẽ xuất hiện, nhưng vẫn không tránh khỏi nhìn người kia mệt mỏi mà đau lòng.
Hai người ở căn nhà riêng của Trần Thiên Hương, trước đây cô thường xuyên đi công tác, cũng sớm mua căn nhà này, tuy không phải ngôi nhà sang trọng, nhưng vô cùng đẹp đẽ, tiện nghi.
Trong phòng khách, trên ghế sofa lớn, Vũ Hương Ly nằm gối đầu lên đùi người kia ngủ, Trần Thiên Hương yên lặng đọc sách, thỉnh thoảng không quên nhìn sang khuôn mặt xinh đẹp kia một lần.
– Ưm…
Vũ Hương Ly cựa mình, sau đó mở mắt, bàn tay còn đưa lên dụi dụi.
– Em dậy rồi à? Uống cốc sữa nhé?
Trần Thiên Hương dịu dàng hỏi, Vũ Hương Ly ngồi dậy, lắc đầu, sau đó ôm lấy eo người kia, vùi mặt vào tóc.
– Chị, mình về Việt Nam đi. Em không muốn ở đây nữa.
Vũ Hương Ly nho nhỏ nói, cô muốn về Việt Nam, muốn trở về chung cư kia, chỉ có ở đó mới cảm thấy dễ chịu, ấm áp. Vả lại, Trần Thiên Hương cùng cô ra nước ngoài cũng đã khá lâu, công việc bỏ bê quá lâu không hề tốt.
– Sao em lại muốn về?
– Em thích nhà ở Việt Nam, em muốn về. Dù sao cũng mang thai thành công rồi, kiểm tra định kì cứ đến bệnh viện là được.
– Nếu về thì thời gian chị chăm sóc em bị ít đi đấy.
Trần Thiên Hương vuốt vuốt tóc người kia, mỉm cười nói.
– Không sao, công việc của chị bỏ bê quá lâu rồi, nên về thôi.
– Được, để chị thử hỏi Bill, nếu anh ấy đồng ý thì chúng ta trở về.
***
Mấy ngày sau.
Trần Thiên Hương và Vũ Hương Ly thu xếp ổn thỏa, cuối cùng cũng về đến Việt Nam. Trần Thái Hưng và Nguyễn Hiền ra sân bay đón con gái, chờ được một lúc, cuối cùng cũng thấy bóng dáng Trần Thiên Hương và Vũ Hương Ly. Đi gần đến, Trần Thái Hưng trên môi mở nụ cười.
– Con chào bố mẹ.
– Cháu chào hai bác.
Trần Thiên Hương lễ phép nói, Vũ Hương Ly ở bên cạnh cũng tiếp lời.
– Ừ, về đến nơi là tốt rồi.
Trần Thái Hưng hiền hòa nói. Nguyễn Hiền từ nãy đến giờ không nói câu nào, vẫn giữ vẻ mặt bình thường không ngọt, không nhạt. Làm cho Trần Thiên Hương khó đoán biết bà đang nghĩ cái gì.
Nguyễn Hiền nhìn về phía Vũ Hương Ly, chú ý đến phần bụng của cô, sau đó mới mở lời hỏi.
– Chuyện đó, tốt không?
– Tốt ạ.
Trần Thiên Hương nhẹ gật đầu, mỉm cười nhìn thẳng vào mắt mẹ mình mà nói.
– Ừ, mẹ cho xe đến đón con, bố mẹ đi xe khác, còn có một số việc nữa. Hai đứa về nhà nghỉ ngơi cho tốt.
Nguyễn Hiền nói xong liền quay lưng bước đi, đối diện với đứa con gái duy nhất và người yêu của nó trong tình huống như thế này là điều bà không bao giờ mong muốn. Ngẫm đi nghĩ lại, vẫn cảm thấy thật điên rồ. Bây giờ còn ngồi chung xe nữa có lẽ bà sẽ không chịu được mất, liền nghĩ một cái cớ để tránh đi.
Trần Thái Hưng thấy Nguyễn Hiền như vậy cũng biết ý.
– Hai đứa tự về, bố mẹ đi có việc nhé. Gặp lại sau.
Nói xong liền đi theo Nguyễn Hiền.
Trần Thiên Hương trên mặt gượng cười, sau đó cùng Vũ Hương Ly lên xe.
– Lái xe cho tôi đến địa chỉ này.
Nói rồi đưa cho tài xế một mẩu giấy nhỏ.
Vũ Hương Ly im lặng nhìn ra ngoài cửa kính xe. Tài xế lái với tốc độ rất bình thường, không nhanh không chậm, làm cho cô dễ dàng ngắm cảnh bên ngoài. Đi được một đoạn đường dài, Vũ Hương Ly phát hiện lạ, không đúng, đây không phải đường về chung cư, liền quay sang hỏi.
– Chị, đang đi đâu thế?
Vừa lúc cô hỏi xong thì xe dừng lại. Trần Thiên Hương và Vũ Hương Ly bước xuống, trước mặt là một ngôi nhà bình thường.
– Anh mang đồ đạc về chung cư trước đi, lát nữa chúng tôi tự về.
Trần Thiên Hương nói với người tài xế. Trước đây lúc cô chưa có bằng lái người này là tài xế riêng của cô, từ âu khi tự lái xe rồi liền chuyển anh ta sang lái xe cho công ty, cho nên khá quen thuộc.
Nhìn sang Vũ Hương Ly khuôn mặt còn đang ngạc nhiên, mỉm cười nói.
– Còn một người phải chào hỏi nữa.
Trần Thiên Hương bấm chuông cửa, không lâu sau có một cô gái ra mở cửa, cô gái vừa nhìn thấy Trần Thiên Hương thì vui mừng.
– A, chị Hương, em chào chị.
Sau đó nhìn sang phía Vũ Hương Ly, lông mày hơi nhíu lại, suy nghĩ một chút rồi mở to mắt ngạc nhiên.
– Cô.. cô Hương Ly.
Diễn viên Hương Ly là thần tượng trong lòng mình, trước đây ngày nào cũng xem phim cô ấy đóng, vô cùng hâm mộ, nghe tin Hương Ly giải nghệ cô đã buồn biết bao nhiêu, hôm nay lại được gặp ở đây. Tạm thời ngạc nhiên tới mức chưa đóng được miệng.
– Mẹ chị có trong nhà không?
Trần Thiên Hương nói một câu, đem người đang ngạc nhiên kia trở lại thực tại.
– Có ạ, có ạ, em xin lỗi, chị vào nhà đi.
Cô gái giúp việc rối rít xin lỗi, sau đó mở lớn cửa để Trần Thiên Hương và Vũ Hương Ly đi vào. Vào đến phòng khách, Nguyễn Lan đang ngồi đan len trên ghế, Trần Thiên Hương đến gần.
– Con chào mẹ.
– Thiên Hương.
Nguyễn Lan vừa nhìn thấy Trần Thiên Hương sắc mặt rạng ngời. Trần Thiên Hương quỳ xuống trước chân bà, ngẩng mặt mỉm cười. Nguyễn Lan đưa tay vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp kia.
– Con bận lắm hả? Lâu rồi không đến thăm mẹ.
Trần Thiên Hương nắm lấy tay Nguyễn Lan, trong mắt chất chứa tình cảm, so với khi ở gần mẹ ruột còn thân thiết hơn.
– Mẹ, hôm nay con dẫn người con yêu đến chào mẹ.
Trần Thiên Hương kéo tay Vũ Hương Ly, để cho cô ấy quỳ xuống trước mặt mẹ giống như mình. Nguyễn Lan nhìn hai cô gái trẻ xinh đẹp trước mặt, tạm thời chưa hiểu Trần Thiên Hương có ý gì. Cô gái này là cô diễn viên trên TV, lần trước cũng có đến thăm mình khi ở bệnh viện, Nguyễn Lan không có quên, chỉ là tại sao Trần Thiên Hương lại nói như thế?
– Cháu chào bác.
Vũ Hương Ly lễ phép nói.
– Mẹ nói con tìm một người khác anh Minh đi, hiện tại con tìm được rồi, người con yêu thương chính là cô ấy mẹ ạ.
Trần Thiên Hương mỉm cười trên môi, sau đó quay sang phía V. Nguyễn Lan trong đầu thầm nghĩ ra. Trần Thiên Hương lại thích nữ sao? Lại quan sát thật kĩ hai cô gái trước mặt, ánh mắt hai người nhìn nhau chính là tình cảm yêu đương. Nguyễn Lan ngày còn trẻ cũng từng trải qua chuyện yêu đương nam nữ, cho nên bà hiểu rõ, đích thị là yêu không thể sai. Nhưng là nữ yêu nữ thì thật sự cũng có ngạc nhiên, cũng không quá câu nệ, chỉ cần thấy trong mắt Trần Thiên Hương là hạnh phúc thì cũng cảm thấy yên lòng rồi, dù bất kể là người kia là ai, chỉ cần không còn phải thấy Trần Thiên Hương ngày ngày đau khổ nhớ thương con trai mình thì tốt rồi, con bé khổ sở như thế là quá đủ rồi.
– Ừ, tốt, tốt, chỉ cần là người Thiên Hương chọn, dù là ai chắc chắn đều tốt.
– Mẹ có vui không?
– Vui, mẹ vui lắm.
Nguyễn Lan mỉm cười, bàn tay càng thêm yêu chiều vuốt ve khuôn mặt kia. Trần Thiên Hương nhìn khuôn mặt đang mỉm cười kia, nước mắt khẽ chảy xuống, cô vô cùng cảm động, người phụ nữ này luôn là vậy, luôn luôn yêu thương cô, luôn mong muốn điều tốt đẹp cho cô, dù có bất cứ chuyện gì xảy ra cũng luôn đứng về phía mình, luôn chỉ vì hạnh phúc của mình mà suy nghĩ. Trần Thiên Hương kéo tay Nguyễn Lan, đặt lên bụng Vũ Hương Ly.
– Ở trong này, là con của chúng con.
Nguyễn Lan bàn tay tiếp xúc với bụng Vũ Hương Ly, nhẹ nhàng cảm nhận, nơi đó không hề trống rỗng, nơi đó có điều đặc biệt. Giống hệt như lúc bà mang thai Minh vậy.
– Ừm, ổn lắm, tốt rồi, được như vậy là tốt rồi, con đừng khóc nữa, hai đứa đứng lên đi.
Nguyễn Lan mỉm cười với Vũ Hương Ly, sau đó lấy tay lau nước mắt cho Trần Thiên Hương, trong lòng thầm nghĩ, cô gái yếu ớt dễ rơi nước mắt như vậy có thể lãnh đạo cả một công ty lớn sao? Bà đã thấy Trần Thiên Hương khóc quá nhiều rồi. Bây giờ mọi chuyện tốt đẹp rồi, nhất định phải vui vẻ.
Mất một lúc Trần Thiên Hương mới ổn định lại được. Ngồi trên ghế, đối diện với Nguyễn Lan, trong lòng cô như có gì đó rất nhẹ nhàng, nhẹ nhàng là bởi vì khi nhìn bà cô không còn nhớ Minh đến day dứt nữa, không còn cảm giác bứt rứt mỗi khi nghĩ về anh nữa, có lẽ tình cảm của cô và Minh đã vĩnh viễn chìm sâu vào quá khứ rồi, hiện tại chính là giờ đây, cô và Vũ Hương Ly chân chính ở bên nhau, yêu nhau, và luôn luôn có một sợi dây nhỏ gắn kết.