Chị, Em Yêu Chị

Chương 28: Chương 28: Chap 28






Vậy là cuối cùng, sau một tháng trời cộng tác thì Hương Ly và tổng công ty Thiên Hương đã hết hạn hợp đồng. Tức là đại minh tinh từ giờ không còn lí do gì để đến công ty nữa. Hương Ly nghĩ trong lòng có chút buồn buồn.
– Chị Hương, em không thể đến công ty chị nữa à, thế là một ngày thời gian ở cạnh nhau sẽ bị cắt giảm?
Hương Ly gương mặt xinh đẹp xụ xuống, môi dưới chề ra. Trần Thiên Hương nhìn thấy người kia đang ngồi trên ghế sofa, khuôn mặt làm bộ trông rất đáng yêu, càng ngày cô càng không tin là người này đã hai mươi hai tuổi rồi.
– Không đến công ty thì về nhà vẫn có thể gặp mà.
– Nhưng mà em lại bận, ngày nghỉ của em ít lắm.
Hương Ly giọng buồn rầu nói, thật sự là đại minh tinh đang ở thời hoàng kim, rất nhiều các lời mời từ các ông bầu, đạo diễn,… Ngay cả khi đang quảng bá cho công ty Thiên Hương cũng có rất nhiều lời mời, bởi vì hợp đồng nên không nhận được, thế nên sau khi hết hợp đồng với công ty Thiên Hương rồi, các lời mời cứ đến dồn dập. Chắc chắn sẽ rất bận, có khi phải đi làm cả buổi tối, làm gì có thời gian mà ở cạnh Trần Thiên Hương.
– Hay em nghỉ làm luôn đi, sau này chị sẽ nuôi em.
Trần Thiên Hương đùa vui nói, nhưng thật sự trong lòng cô cũng muốn như vậy. Trần Thiên Hương tự cảm nhận, mình có đầy đủ khả năng để nuôi sống bản thân và Hương Ly, không cần cô ấy phải đi làm cũng có thể sống tốt, sống rất tốt, Hương Ly làm nghề này, nổi tiếng có thừa, có rất nhiều người yêu mến cô, nghĩ đến làm cho Trần Thiên Hương hơi nóng gan mà ghen một chút. Mấy hôm nay cô cũng có xem vài bộ phim mà Hương Ly đóng, xem đến những cảnh gần gũi nam diễn viên thật sự trông rất ngứa mắt, không chịu được, không chịu được, sau này Hương Ly vẫn đi đóng phim tiếp thì sao? Cô không thích, vậy thà Hương Ly cứ ở nhà để mình nuôi còn hơn.
– Giám đốc, chị bị gì thế, em nghỉ làm lấy gì em ăn chứ? Sao chị lại phải nuôi em, em tự sống được, chị chỉ cần yêu em thôi.
Hương Ly thầm nghĩ, đây là câu nói ngớ ngẩn nhất Trần Thiên Hương từng nói. Như thể coi thường mình vậy, vẫn biết chị kiếm được nhiều tiền, nhưng em cũng kiếm được. Nhưng nếu thật sự có thể, Hương Ly cũng muốn có thể chỉ ở nhà, ngày ngày ngoan ngoãn đợi Trần Thiên Hương đi làm về.
– Có sao? Sau này sống chung, chẳng phải sẽ ở cùng nhà à? Vậy ở nhà chị luôn, cơm ngày ba bữa chị cũng nấu, em chỉ cần ăn ngủ với chơi bên cạnh chị thôi.
– Thế à? Giám đốc, bao giờ định đưa em về ra mắt bố mẹ? Muốn lấy em à mà tính kĩ thế?
Trần Thiên Hương hình như tối nay ăn nhầm cái gì đó, càng nói càng thấy buồn cười.
– Ừ thì cho là thế, Không phải à?
– Chị Hương, sau này đừng có nói vớ vẩn nữa, người ta cười đấy, em có thể đi làm kiếm tiền, em tự nuôi được bản thân, yêu chị chứ đâu phải ăn bám chị. Chị cũng không nuôi em được cả đời.
Hương Ly đưa hai tay lên, đồng thời véo vào hai má Trần Thiên Hương.
– Biết là thương em nhiều rồi, nhưng em cũng thương Hương lắm.

Nói xong liền vòng tay ôm lấy cổ Trần Thiên Hương, bên tai khẽ thủ thỉ.
– Cảm ơn, em có thể làm ra tiền, kể cả sau này giám đốc Trần Thiên Hương phá sản không còn một đồng em cũng có thể nuôi chị. Bởi vì em yêu chị, chúng ta yêu nhau, thế nên giữa hai người chúng ta chỉ có tình cảm thôi hiểu chưa? Vật chất không có chỗ.
Trần Thiên Hương nghe từng câu từng chữ, Hương Ly thật sự rất thật lòng với mình.
– Ừm, vậy sau này, mình có thể cùng đi làm, mỗi người làm một việc, sáng đi làm tối lại gặp nhau. Chỉ cần như vậy đủ rồi phải không?
– Ừm.
– Chị sẽ tìm cơ hội giới thiệu em với bố mẹ.
– Trần Thiên Hương.
Hương Ly đang ôm đột nhiên thẳng người, nhìn vào mắt Trần Thiên Hương.
– Gì thế?
– Chúng ta có thể cùng làm mẹ không?
Trần Thiên Hương nghe câu hỏi hơi ngạc nhiên, Hương Ly có ý định muốn có con sao? Không phải là không được, chỉ là chuyện còn chưa đâu vào đâu, hiện tại không thể trả lời được.
– Ly muốn làm mẹ à?
Trần Thiên Hương hiền hoà, đưa tay xoa xoa đầu người trước mắt, nhìn đôi mắt xinh đẹp đang sáng lên, có thể thấy mong muốn của cô ấy như thế nào.
– Phải, nếu thực sự chúng ta có thể cùng nhau, em mong chúng ta có thể có một đứa nhỏ.
Hương Ly thực sự rất khao khát gia đình, nếu có thể có một đứa con với người mình yêu, cô sẽ yêu thương đứa nhỏ thật nhiều, thật sự nghĩ đến đã thấy hồi hộp mong muốn.
– Được, nhất định sẽ có.
Trần Thiên Hương quả quyết nói, Hương Ly muốn cái gì, nhất định là sẽ làm cái đó.

***
Sáng sớm, Trần Thiên Hương đã sớm rời khỏi nhà để đến công ty, chỉ có Hương Ly đang nằm ngủ ở trên giường, thực sự ngay từ lúc Trần Thiên Hương dậy thì cô cũng đã tỉnh ngủ rồi, thiếu hơi của Trần Thiên Hương thì sao có thể ngủ được chứ.
Điện thoại của Hương Ly đổ chuông, cô liền bắt máy, là chị quản lí, cũng đã lâu chị ấy không gọi điện thoại.
– Dạ chị?
– Hương Ly em đến công ty ngay, sao em không biết suy nghĩ cái gì thế hả?
Chị quản lí nặng lời nói qua điện thoại, trong giọng nói rất bực bội, Hương Ly tự nhiên có chút bất an, bình thường chị ấy không bao giờ có thái độ như vậy cả.
– Có chuyện gì thế chị? Sao chị nói em thế?
Hương Ly trong lòng thắc mắc, liền hỏi lại ngay lập tức.
– Đại minh tinh em làm ơn lên mạng đi, xem người ta viết cái gì rồi. Lập tức đến công ty, giám đốc đang điên lên đấy.
Hương Ly ngắt máy, sau đó ngay lập tức lên mạng tra tin tức, vừa mới vào mấy trang báo giải trí liền lập tức đập vào mắt ảnh của cô cùng Trần Thiên Hương. Báo viết gì? Diễn viên Hương Ly và nữ giám đốc công ty Thiên Hương có mối quan hệ tình cảm đồng tính?
Hương Ly cau mày, tiếp tục lướt xuống, mấy tin tiếp theo đều có nội dung tương tự, chỉ là từ ngữ đa dạng hơn. Không chỉ thế, ở phần bình luận, nhan nhản những ý kiến phản đối cô và Trần Thiên Hương, cô thầm rủa cánh nhà báo chết tiệt, cái quái gì cũng có thể lôi ra viết được. Đê tiện.
***
– Hương Ly, em bị điên à? Sao em làm ra cái trò này? Anh hỏi em đây có phải thật không?
Hoàng Bách đập một tập ảnh xuống bàn, giọng thật to nói. Hoàng Bách là giám đốc công ty giải trí này, cũng là ông bầu của Hương Ly.
– Em..
Hương Ly ngập ngừng, nhìn mấy tấm ảnh trên bàn, toàn là ảnh của cô và Trần Thiên Hương, đi ăn, đi chơi, nhìn trông vô cùng thân mật, còn có ảnh cô chủ động hôn vào má Trần Thiên Hương. Thật sự bây giờ không biết trả lời như thế nào.

– Em em cái gì? Đây có phải thật không?
-…
– Hương Ly, chỉ cần em nói là không phải, anh nhất định sẽ đứng ra làm chủ cho em, dẹp hết mấy cái tin vơ vẩn này.
Hoàng Bách thực sự rất yêu quý Hương Ly, ngay từ những ngày đầu tiên cô đến công ty, anh ta đã để mắt rồi, hiện tại Hương Ly đang ở thời kì hoàng kim, có thể kiếm ra hàng bộn tiền, lại khiến Hoàng Bách càng coi trọng cô, dù thế nào anh ta cũng không thể để cô vướng phải những vụ như thế này.
– Nói đi, anh sẽ giải quyết ngay, không để nó ảnh hưởng đến danh tiếng của em. Em và Trần Thiên Hương không hề có quan hệ như thế.
Hương Ly hơi chần chừ, cô thực sự quên mất rằng mình và Trần Thiên Hương đến với nhau thì sẽ phải đối mặt với chuyện này, bây giờ nói phải, không biết sẽ xảy ra chuyện gì, còn nếu nói không phải, như vậy chẳng phải là không coi trọng Trần Thiên Hương?
– Em và Trần Thiên Hương đúng là có phát sinh tình cảm như thế, không sai, không hề sai.
Hương Ly cô chợt nghĩ, bây giờ hay sau này cũng vậy, chuyện đã lỡ rồi, vậy cho nó lộ ra đi.
– Em điên rồi, anh không ngờ được. Nhưng anh không cần biết, hôm nay anh mở họp báo, nhất định đứng ra nói không phải cho anh.
– Anh thôi bảo em điên đi, chuyện có phải nói không phải làm sao em nói được, anh làm ơn tôn trọng em đi.
– Tôn trọng em? Ừ, anh tôn trọng em, thế em nghĩ mọi người tôn trọng em chắc? Em đọc bình luận của người ta chưa? Mấy việc như thế này là tối kị đối với nghệ sĩ hiểu chưa. Nếu để nó phát triển thêm, em sẽ mất toàn bộ danh tiếng, tức là sau này không thể hoạt động nữa đâu.
Hoàng Bách thật sự điên tiết, nghệ sĩ anh ta mất công tạo dựng, sao có thể vì chuyện như thế này mà phá hỏng danh tiếng, không chấp nhận được, lần này thật sai lầm khi kí hợp đồng với Thiên Hương.
– Được, lần này em sai, em sẽ giải quyết, nếu được, em cũng muốn giải nghệ luôn, em không cần làm nghề này đâu.
Hương Ly cũng lớn giọng nói lại Hoàng Bách, ngay từ đầu cô đã không hề thích thú gì công việc này rồi, nếu thật sự vụ việc này làm cô mất đi danh tiếng vậy tốt, sẽ chấm dứt ở đây.
***
Trần Thiên Hương đến công ty, hôm nay thực sự kì dị, mọi người nhìn cô bằng ánh mắt rất lạ, không hề giống như mọi hôm. Trần Thiên Hương nhìn đi nhìn lại trang phục, cái gì cũng rất bình thường mà. Cô liền nhanh chóng về phòng làm việc.
– Chị Hương, chị đọc tin tức chưa?
Nguyễn Thuỳ Linh khẩn trương nói, trong lòng thực sự ghét Hương Ly, đã nói như vậy rồi còn không chịu dừng lại, kể cả bây giờ Trần Thiên Hương có thực sự yêu cô ta, chỉ làm cho danh tiếng của cả hai bị ảnh hưởng, tốt đẹp sao?
– Chuyện gì?
Trần Thiên Hương nhăn mày, nhanh chóng mở máy tính, điều tra xem rốt cục có cái gì quỷ dị. Trần Thiên Hương xem đi xem lại, cau cau có có. Nguyễn Thuỳ Linh lần đầu tiên thấy Trần Thiên Hương có thái độ như vậy, xem ra Hương Ly thực sự là có ảnh hưởng rất lớn đôi với chị ấy rồi.

Trần Thiên Hương thật nhanh gọi điện thoại cho Hương Ly, trong lòng có chút rối bời. Rõ ràng đã đoán trước có sự tình này xảy ra, thế nhưng vẫn không khỏi bận tâm.
– Ly, em đang ở đâu?
Trần Thiên Hương trong lòng sốt ruột, thế nhưng vẫn dùng giọng dịu dàng nhất nói với Hương Ly. Nguyễn Thuỳ Linh nghe thấy, trong lòng như có gì đó cuộn lên, thật khó chịu. Cô không muốn nghe nữa, liền nhanh chóng rời khỏi phòng.
– Em đang ở nhà, chị về với em nhé?
Hương Ly nói nghe có vẻ vui, thế nhưng trong giọng nói lại có chút buồn rầu.
– Đợi một chút, chị về ngay nhé.
Trần Thiên Hương tắt máy, đứng dậy khỏi ghế, cô thật sự muốn chạy ngay đến bên Hương Ly, chắc bây giờ cô ấy đang buồn lắm, Trần Thiên Hương nghĩ.
Nhân viên trong công ty thấy tổng giám đốc vừa đến công ty đã vội chạy về, thật không khó đoán, chắc chắn có liên quan tới cái việc mà báo đưa kia. Họ cũng không có ngốc, Trần Thiên Hương và Hương Ly thường xuyên đi làm cùng nhau, lại còn cùng nhau ở trong phòng giám đốc suốt, nói sao không có chuyện gì, nhưng nói sao thì nói cũng chỉ là chuyện truyền miệng đem ra bàn tán với nhau thôi, còn tổng giám đốc làm cái gì, các cô đâu có gan quản.
Trần Thiên Hương trở về nhà, thấy Hương Ly ngồi trên ghế sofa ngay giữa nhà, khuôn mặt cười tươi. Hương Ly vừa thấy Trần Thiên Hương bước vào, quần tây áo trắng, khí độ không nói nên lời, khuôn mặt có chút nhợt nhạt nhưng lại toát lên vẻ thanh thuần đẹp đẽ, chạy thật nhanh đến ôm lấy Trần Thiên Hương.
– Thật nhớ chị!
– Ừ, chị cũng nhớ em.
Trần Thiên Hương ôm lại người kia, tay đưa lên xoa nhẹ mái tóc mềm.
– Xin lỗi, em nói có thể tự kiếm tiền, thế nhưng bây giờ công việc cũng đã huỷ rồi, bây giờ không kiếm tiền được nữa, có mỗi thân này thôi, Hương có chấp nhận em không?
Hương Ly đưa mũi vào sát gáy Trần Thiên Hương hít ngửi, hôm qua vừa nói có thể kiếm tiền nuôi cả Trần Thiên Hương, vậy mà hôm nay đã thành ra thất nghiệp, thế nhưng là vì Trần Thiên Hương, như vậy cũng thật tốt. Chỉ sợ Trần Thiên Hương nghĩ mình nói hươu nói vượn thì thật buồn cười.
– Chị làm sao mà không chấp nhận em? Em như thế nào sau này chị cũng sẽ ở bên em mà, lần này vì chị làm hỏng sự nghiệp của em, xin lỗi.
Hương Ly nghe xong, tựa đầu vào vai Trần Thiên Hương, càng ôm chặt lấy, thật yêu Trần Thiên Hương biết bao.
Hương Ly hôm nay đã khẳng định mình và Trần Thiên Hương yêu nhau trước mặt Hoàng Bách, kết quả anh ta không đồng ý, nhất định bắt cô trước báo chí phải phủ nhận, Hương Ly tuyên bố sẽ giải nghệ, sau này không cùng showbiz có dính líu gì đến nhau nữa. Vậy là Hoàng Bách lật giọng, bắt cô phải hoàn lại toàn bộ số tiền hợp đồng đã kí vì cô làm trái hợp đồng, số tiền rất lớn, Hoàng Bách nghĩ cách này nhất định khiến cho Hương Ly sợ mà làm theo ý anh ta, kết quả là cô ngay lập tức ném xuống thẻ tín dụng. Sau đó rời khỏi công ty trở về nhà ngay. Hương Ly làm diễn viên mấy năm, số tiền kiếm được không hề ít, sau khi mua nhà riêng vẫn tiếp tục dành dụm, hiện tại số tiền trong tài khoản của cô, nếu như bồi thường cho công ty Hoàng Bách, nhất định thừa chứ không có thiếu.
– Xin lỗi gì, em phải cảm ơn chị, em không muốn làm đại minh tinh gì cả, kéo em ra khỏi cái màn bạc, em chỉ là Vũ Hương Ly thôi. Từ bây giờ em là cô gái bình thường tên Vũ Hương Ly, không phải là diễn viên Hương Ly nữa.
Vũ Hương Ly nói, cô mong muốn chỉ có thể là một người bình thường, làm gì mình muốn, yêu người mình thích, thoải mái, tự do, chứ không phải đại minh tinh, ra đường phải che che đậy đậy, làm gì, thích gì cũng phải để ý đến ánh mắt người ta.