Sau khi giải quyết bữa ăn thì nó
và hắn bắt xe quay lại cục cảnh sát, vừa vào trong đã là một đám ồn ào,
nó thật không hiểu ở đây nữ giới là dân tộc thiểu số, nam giới ở đây
chiếm đa số thế mà lúc nào ở đây cũng giống một cái chợ. Thậm chí mấy
ông chú ở đây bà tám hết sức , hàng xóm ngoại tình , vợ chồng hàng xóm
cãi nhau , thậm chí cả chó nhà hàng xóm sinh được mấy con cũng mang ra
mà tám chuyện được. Nhưng hôm nay tự dưng đặc biệt ầm ĩ , khiến nó có
chút chú ý , đến cả mấy nữ giới hiếm hoi được coi là điềm đạm chăm chỉ
cũng bỏ dở bàn làm việc của mình tụ tập lại mà xì xầm to nhỏ.
Thấy nó thì Quân đặc biệt nhiệt tình kéo nó lại nhập hội, chú Hùng pháp y nói bằng một cái giọng cực kì kích động:
_ “ Siêu cấp soái c , thần đồng đã đến đây rồi ” _ Thậm chí
ông chú này còn kích động đến mức đập bôm bốp vào vai nó làm nó chỉ hận
không thể cho ông chú này một đạp văng ra xa cho rồi.
_ “ Có mài ra ăn được không? ” _ Nó bực bội gạt móng vuốt của chú Hùng pháp y xuống .
_ “ Nhưng mà thật sự rất rất đẹp trai , so với tên này còn
có chút góc cạnh hơn , nam tính hơn ” _ Chú Hùng vẫn không chịu bỏ cuộc
lôi lôi kéo kéo nó để nói, thậm chí còn dùng hắn để khẳng định tính đúng đắn trong lời nói của mình.
Hắn nghe
vậy thì lập tức nhăn mày, không phải hắn yêu bản thân mình đâu, nhưng
tên kia đầu cua tai nheo thế nào mà lại dám nói là hơn hắn chứ, hắn tự
thấy bản thân mình rất hoàn hảo, vốn còn chưa gặp được người hơn mình.
Nói đến mức này nó cũng muốn xem tên kia là thần thánh phương nào, nó vốn là con gái không có chê trai đẹp đâu.
Nó và hắn hai người không hẹn mà đưa ánh mắt dán vào cửa
văn phòng ba nó , rất nhanh cánh cửa đó mở ra một ông chú béo múp míp
bước ra, nó và hắn cùng trố mắt nhìn, đây là soái ca? Một cảm giác bị
lừa không hề nhẹ, nó quay ra sút vào mông Quân một cái, rồi trừng mắt
cảnh cáo, Quân nhăn nhó vì đau, đùa chứ nó có phải con gái không vậy?
Cậu cũng cảm thấy hết sức là oan uổng.
_ “ Không phải người đó, người kia cơ ” _ Quân mặt mày oan ức chỉ trỏ về phía văn phòng ba nó.
Nó quay người lại quả nhiên có thân ảnh của một thanh niên,
đẹp quá, đó là nhận định đầu tiên của nó về tên con trai này , quả nhiên rất góc cạnh , rất nam tính còn rất có khí chất . Đây được gọi là nam
thần sao? Nó đang mê mải nhìn thì đột nhiên thấy quen quen, quả thật rất quen. Đang mải mê trong suy nghĩ thì đột nhiên có một giọng nhạo báng
lởn vởn chui vào tai nó :
_ “ Sao thấy đẹp không ? ”.
Nó bừng tỉnh khỏi suy nghĩ quắc mắt nhìn tên trai đẹp kia,
trai đẹp thì cũng ham thật nhưng thái độ là đây đếch thèm. Đột nhiên nó
nhớ ra là giọng nói này, khuôn mặt này. Đây chẳng phải tên chết tiệt
rảnh rỗi đi phá nó ở vụ án trước sao, còn dám để nó gặp lại xem lần này
nó trị tên này thế nào.
_ “ Xem ra cô nhớ
ra tôi rồi nhỉ? Chính thức giới thiệu chứ nhỉ , tôi tên Trần Minh Hiếu ” _ Hiếu vừa nói anh ta vừa giơ tay ra trước mặt nó. Bàn ta thon dài đặc
trưng của những tên công tử bột.
_ “ Trịnh
Băng ” _ Nó không mấy thân thiện bắt tay lại. Khi bắt tay nó mới phát
hiện ra ở bàn tay thon dài ấy có vết chai dấu hiệu của những người dùng
súng.
Lông mày lúc này của hắn nhăn lại đảm bảo có thể kẹp chết ruồi, khó chịu quá, sao nó và tên chết tiệt này lại quen nhau. Sao hắn cứ cảm thấy bất an thế này, rốt cuộc hai người này
quen nhau thế nào đây?
_ “ Hai người quen nhau à ? ” _ Quân lên tiếng hỏi, xem ra không phải mình hắn là tò mò.
_ “ Không quen ” _ Nó lên tiếng
_ “ Có quen ” _ Đồng thời Minh Hiếu cũng lên tiếng .
Hai người cùng nói một lúc nhưng nội dung lại khác nhau làm
mọi người lại càng hiếu kì hơn về mối quan hệ giữa bọn họ. Còn nó thì
bực mình quay ra trừng mắt với Minh Hiếu. Quen sao, nó cũng không có cái nỗi bất hạnh đó, cũng chỉ là xui xẻo ngồi với nhau một lúc thôi mà.
Còn anh ta thì quay ra cười cợt với nó, nhưng Hiếu bỗng cảm
thấy một dự cảm không tốt, đảo mắt thì liền thấy hắn mặt mày đầy sát khí đang đứng bên cạnh nó, nhìn bộ dạng “ chồng bị vợ cắm sừng ” của hắn
làm Minh Hiếu nhận ra ngay một số điều. Nơi này cũng thật thú vị , xem
ra những ngày tiếp theo của anh không sợ nhàm chán nữa rồi.
_ “ Bây giờ trong cục cảnh sát chúng ta có đến ba soái ca ,
mọi người nói xem sau này cục cảnh sát chúng ta có phải là bảnh nhất
trong ngành rồi không? Sẽ không ít nữ sinh chú ý đến , tôi thấy tương
lai của mình bây giờ thật là sáng lạn quá đi ” _ Quân vừa nói vừa không
ngậm mồm lại được vì mà cười.
_ “ Không phải anh càng bị dìm xuống đáy thôi sao, có gì mà vui vậy chứ? ” _ Nhìn bộ dạng vui sướng của Quân , nó nhịn không nổi liền châm chọc anh
ta.
_ “ Quá đúng, nhỏ nhắn, lịch lãm, đáng
yêu thì có nhóc Vũ. Lạnh lùng, đẹp trai, phong cách thì có Phong Thiên.
Ấm áp, lãng tử, phóng khoáng thì có Minh Hiếu, thế này không phải cậu
đứng cạnh họ thì chẳng phải bị người ta coi không khác gì đống phân thôi sao? ” _ chú Hùng pháp y cũng lên tiếng cùng nó đả kích sự tự tôn của
Quân.
Đến nước này thì Quân ngoan ngoãn
ngậm miệng lại, vẫn cười nữa thì có mà điên. Những lời nói trên của hai
người quả thật quá khốn nạn, nhưng mấy câu khốn nạn ấy câu nào cậu cũng
thấy đúng mới chết chứ. Nhưng không sao cậu không được bề ngoài nhưng
cậu tự thấy tâm hồn mình đủ tao nhã, thanh cao các cụ vẫn nói “tốt gỗ
hơn tốt nước sơn mà“. Tin rằng ở một ngày không xa tất cả con gái sẽ
nhận ra điểm tốt này của cậu mà thôi, nghĩ đến đây cậu lại một lần nữa
nở nụ cười vênh vênh tự đắc mà nói:
_ “ Không sao, vẻ ngoài thì cũng có ngày tàn theo thời gian, tâm hồn mới trường tồn mãi
mãi , tôi tự thấy tâm hồn mình đẹp hơn bất cứ ai .”
_ “ Người xem mấy bức ảnh này tâm hồn còn đẹp được sao ? ”_
Nhóc Vũ rất đúng thời điểm từ đâu chui ra lôi từ ngăn kéo bàn làm việc
của Quân lôi ra mấy bức ảnh của mấy cô người mẫu chân dài ăn mặc thiếu
vải. Trong mắt thằng nhóc đều là ý cười.
Nụ cười trên mặt Quân đông cứng tại chỗ, anh nhớ anh đâu có đắc tội gì
với tổ tông nhỏ này đâu. Sao lại chơi anh một vố đến chút thể diện anh
cố vớt vát cũng không thể giữ thế này, sau này bảo sao anh sống ngẩng
cao đầu được. Mọi người xung quanh không hẹn mà cũng nhìn anh với ánh
mắt đầy khinh bỉ, nó thì đặc biệt ưu ái tặng thêm một câu đầy tính chất
mỉa mai:
_ “ Quả nhiên tâm hồn rất đẹp, rất hoàn mĩ ” .
Sau đó ai về bàn lấy , nó với hắn cũng quay trở về chỗ của
mình. Vừa ngồi xuống nó đã đứng phắt dậy sao nó với tên Minh Hiếu kia
lại ngồi đối mặt nhau thế này, không phải đen đủi đến vậy chứ sao vận
đen cứ ám nó không buông thế. Không những vậy rất nhanh chóng nó nhận
được một cái tin còn đáng hận hơn, tên Minh Hiếu kia được xếp chung nhóm với nó và hắn. Khi nghe tin này nó cảm thấy không khác gì sét đánh giữa trời quang, nó không một chút chần chừ lao lên phòng ba nó hỏi cho ra
lẽ cuối cùng nhận về cũng chỉ một câu: “Ba là xếp ba có quyền, ra
ngoài”. Nó nghe xong cũng chỉ có thể gào khóc trong lòng: “Đả đảo chế độ độc tài, không có nhân quyền“.
Mọi
chuyện xui xẻo cứ nhằm nó nó tông vào làm nó không cách nào tránh né hay chống đỡ được làm tâm trạng nó càng như có một đám mây đen u ám trên
đầu, tính khí cũng trở nên nóng nảy, cáu gắt và khó chịu làm mọi người
cứ nhìn thấy nó là vội né ngay, họ cũng không muốn mình làm vật hi sinh
đâu. Tránh được nên tránh thì hơn. Chú Hùng pháp y cũng không dám ở đây
tám chuyện nữa lỉnh ngay về phía lãnh thổ của mình.
Ấy vậy mà hắn lại cứ bám theo nó nhàng nhẵng không buông, nó
xem tài liệu hắn kéo ghế ngồi xem cùng, nó đi lấy nước hắn cũng tò tò
theo sau, đến cả vào nhà vệ sinh hắn cũng bám theo không tha. Nó từ
trong nhà vệ sinh ra thì hết chịu nổi, nổi khùng với hắn luôn:
_ “Rốt cuộc ông muốn gì hả ?”.
_ “Tôi rảnh thôi mà”_ Hắn lấy ra một cái lí do hết sức là trêu người mà quăng cho nó.
Nó nóng máu chửi nhau với hắn một trận, cục cảnh sát hằng
ngày trong giờ làm việc cũng không được coi là yên tĩnh tuyệt đối nhưng
cũng được xem là bình yên, nhưng bây giờ khắp nói đều vang lên giọng nói của nó, khiến mọi người không kiềm được mà thở dài mấy cái, quả nhiên
con gái mới lớn tính khí rất thất thường. Vừa ngồi vào chỗ nhóc Vũ lại
từ đâu chui ra đập lên bàn một tập tài liệu, sau đó chẳng thèm nói thêm
gì thong dong bỏ đi. Nó nhìn theo cái bóng dáng nhỏ nhắn đang xa dần ấy
mà căm hờn, nó là chị hay thằng quỷ con kia là bố nó đây, thái độ kiểu
gì vậy chứ.
Giở tập tài liệu ra, đang tựa vào ghế cũng phải bật ngồi thẳng dậy, là thông tin của người duy nhất
hóa điên không chết ở cô nhi viện “tình thương”. Thằng nhóc này quả
nhiên là thần thánh, nó giở tập tài liệu đó ra bên trong có ghi một số
thông tin cơ bản như tên, tuổi, giới tính… . Nhưng cái nó để ý đến không phải mấy thứ đó mà là: “Hiện đang ở bệnh viện tâm thần điều trị tâm
lí”. Đúng thứ nó cần là một nhân chứng sống, một người biết về quá khứ
bây giờ còn có được người trực tiếp liên quan thế thì còn gì bằng chứ.
Nó lập tức kéo hắn chạy ra ngoài đang tính bắt một chiếc taxi thì một
chiếc ô tô thể thao màu xanh dừng ngay trước mắt nó, kính đen từ từ hạ
xuống hiện ra bộ mặt đáng ghét của tên Minh Hiếu kia. Anh ta ra hiệu cho tụi nó lên xe, nó cũng không cần nghĩ nhiều trực tiếp lôi hắn lên xe,
đến nước này có xe không đi có mà bị ngu, chỉ là nó thắc mắc tên này là
vô tình đến hay biết thông tin mà đến.
Câu hỏi này của nó rất nhanh chóng được giải đáp, vì địa điểm nó đến là
bệnh viện thần kinh của thành phố, mặc dù nó chưa hề nói là mình muốn đi đâu. Thông tin tên này cũng nhanh vậy sao, chắc chắn nhóc Vũ sẽ chẳng
cung cấp thông tin cho anh ta đâu, vậy là do tên tên này tự đào ra sao?
Xem ra tên này cũng không phải hạng xoàng.