Chị Em Thiên Tài

Chương 57: Quá khứ bị vùi lấp (phần 2)




Nó với hắn bắt xe đến đó cũng đã là hai giờ chiều , bữa trưa cũng không có ăn . Thôi thì làm nốt việc này rồi thì giải quyết cái bụng sau vậy .

Nó nhấn chuông cửa hai lần thì nó thấy có bóng người từ trong nhà đi ra . Dáng đi chậm chạp còn phải chống gậy chắc là một người đã lớn tuổi , ông đứng sau cánh cổng không có ý định mở cổng ngay mà hỏi :

_ “ Mấy người là ai ? đến đây có việc gì không ? ”_ Xem ra đây là một ông lão khó tính.

_ “ Chúng cháu là cảnh sát đến hỏi chút việc liên quan đến vụ án cô nhi viện hơn hai mươi năm về trước ” _ Hắn lên tiếng nói .

_ “ Ta già rồi sao mấy người không để cho ta yên , ta không biết gì hết , đi đi ” _ Ông ta có vẻ tức giận , gõ hai lần gậy xuống đất rồi có chút lớn tiếng nói với hai đứa nó , sau đó quay người bỏ vào nhà .

_ “ Ông ơi đợi đã ” _ Hắn lên tiếng gọi với theo , nhưng vẫn không có dấu hiệu gì là ông ta sẽ quay lại mở cửa cho tụi nó hết .

Nó không hề do dự quăng cái cặp trên vai qua hàng rào , không mở cửa thì trèo cửa mà vào chứ sao , ở trường học nó cũng làm thế suốt . Từ trước tới nay nó vốn không mấy tốt tính mà . Hắn nhìn nó đang trèo qua cánh cổng thì cứ trố mắt mà nhìn sau đó cũng phải học theo nó mà trèo vào . Vào trong nó nhặt cái cặp lên và đi vào trong , cửa trong nhà không khóa nên nó rất tự nhiên mà mở ra , cánh cửa vừa mở hình ảnh đầu tiên xuất hiện trước mắt nó là người đàn ông đang nhắm mắt dựa mình ở ghế sô pha , cả người đang run lên không ngừng . Nó liền đi đến cầm lấy bàn tay đang run rẩy ấy , cảm nhận được bàn tay nó ông ta mới giật mình mở mắt , lấy bàn tay còn lại không bị nó nắm giơ một ngón tay vào mặt nó giọng nói lắp bắp và không kiềm chế được sự run rẩy trong đó :

_ “ Mấy người sao … sao lại …lại vào được đây , tôi … tôi sẽ … sẽ báo cảnh sát đó , đi … đi ra ngay ” .

_ “ Chúng cháu cũng là cảnh sát mà . ” _ Nó đặt bàn tay đang run đó xuống quay lại chiếc ghế sô pha đối diện mà hắn đang ngồi , cùng ngồi xuống .

Sau đó dùng ánh mắt dò xét không che dấu mà nhìn về phía ông ta . Còn ông ta thì liên tục tránh ánh mắt của nó mà nhìn đi hướng khác .

_ “ Rốt cuộc sự thật của vụ án năm đó là như nào vậy ? ” _ Nó lên tiếng hỏi .

_ “ Tôi không biết gì hết , tôi cũng từng này tuổi rồi để cho tôi yên đi ” _ Ông ta đã không còn dùng giọng nói tức giận nữa mà là một giọng nói mệt mỏi , có phần van nài .

Nó đang định nói tiếp thì hắn rút vài tấm ảnh chụp thi thể của mấy đứa trẻ ra đặt lên bàn , ông ta lập tức đờ người , cả khuôn mặt rúm ró lại xô những nếp nhăn vào nhau , trong mắt không biết bao nhiêu là sợ hãi , dằn vặt cùng đau khổ , ông ta khàn giọng nói :

_ “ Cũng đã hơn hai mươi năm rồi , vụ án cũng đã kết thúc rồi , mấy người còn muốn gì nữa ” .

_ “ Chúng tôi muốn sự thật ” _ Hắn nhìn thẳng vào đôi mắt ông ta mà nói .

_ “ Sự thật , sự thật gì chứ ? Làm ơn để tôi sống yên , tôi chỉ muốn yên ổn nốt phần đời còn lại , tại sao tôi phải nói gì chứ … ” .

Nghe đến đây bao tức giận trong người của nó dường như nổ tung nó bực tức cao giọng nói :

_ “ Tại sao phải nói à ? Nói được cái gì sao ? Nói ra để trả lại sự thật về mười mấy mạng người , mạng của mười mấy đứa trẻ . Hai mươi năm hay lâu hơn đi chăng nữa ông nghĩ ông sẽ giấu mãi được sao , ông muốn an dưỡng tuổi già sao . Cứ thế mà mang theo sự thật về câu chuyện đó xuống mồ theo mình à . Ông không chút áy náy , không chút hối hận sao ? Ông có chắc sau khi dấu diếm đi sự thật thì cuộc sống ông thực sự yên ổn chứ ? ” .

Nghe nó nói ông ta dường như lặng đi , cả đôi mắt cũng đã ửng đỏ lên , ông không cách nào làm bản thân ngừng run rẩy . Từng câu , từng lời nó nói như một tảng đá nặng đè lên trong lòng ông , quả thực kể từ ngày đó ông không có một ngày yên ổn . Ông luôn thấy bức bối khó chịu , bị sự cắn rứt lương tâm giày vò . Dạo gần đây những cơn ác mộng về hai mươi năm trước lại xuất hiện nhiều hơn trong giấc ngủ của mình hơn , khiến đi ngủ cũng là một cực hình với ông . Ông biết ông không còn đường lui cũng chẳng thể trốn tránh được nữa .

_ “ Tôi sẽ nói , nói ... nói tất cả những gì tôi biết ” _ Khi mà ông đã áp chế được sự run rẩy trong bản thân xuống ông mới lên tiếng . Nó và hắn cùng im lặng chờ đợi . chờ đợi sự thật đã bị vùi lấp nhiều năm về trước .

_ “ Năm đó tôi đã hơn bốn mươi tuổi , nếu nói là tuổi trẻ bồng bột thì thật là nực cười , dù biện bạch bao nhiêu lí do cho bản thân thì cuối cùng vẫn là sự ích kỉ , hèn nhát , tham lam của bản thân mà thôi . Có lẽ cả đời này tôi cũng không quên được , đó là vụ án lớn nhất mà tôi tham gia , có lẽ vậy . Cô nhi viện đó liên tục được báo án , đều là những đứa trẻ . Tất cả chúng đều là do tôi khám nghiệm tử thi . Những đứa trẻ đó do tự sát hay ám sát thì tôi không dám khẳng định tôi chỉ biết cơ thể chúng có rất nhiều vết thương , nhiều đến mức tôi dám chắc một đứa trẻ mà phải chịu đựng không cần làm gì hơn cũng đủ để chúng hóa điên , đều là những vết bầm tím vết rách nông sâu đều có , những vết thương nếu là do tự chúng gây ra thì đó là điều hết sức phi lí . Và … ” _ Ông hít một hơi sâu , trong mắt bây giờ chỉ toàn là những dằn vặt và đau đớn . Cả đôi mắt đỏ ngầu cả lên , những giọt nước mắt đọng trong đó trực trào , những giọt nước mắt của sự hối hận muộn màng .

_ “ Tất cả những đứa trẻ do tôi khám nghiệm đều có chung một điểm trong cơ thể chúng đều chứa một lượng lớn chất kích thích đủ để làm cho thần kinh của những đứa trẻ này không chịu nổi mà hóa điên và tất cả chúng đều có dấu hiệu bị xâm hại tình dục …” .

Nó có cảm giác như ai đó vừa lấy một chậu nước đá tạt vào người nó vậy , lạnh toát . Bàn tay hắn cũng vô thức mà nắm chặt lại .

_ “ Tôi đã … đã làm một chuyện đáng chết , khi tôi chuẩn bị đưa báo cáo khám nghiệm tử thi thì đột nhiên có người lạ mặt xuất hiện hắn đưa cho tôi một phong bì rất nhiều tiền hắn nói hắn còn có thể cho tôi hơn thế chỉ cần tôi thay đổi kết quả khám nghiệm và giữ im lặng , còn không cả gia đình tôi đều sẽ phải chết . Lúc đó tôi như bị ma nhập vậy , con quỷ tham lam dường như chiếm trọn tâm trí tôi , thật sự tôi không muốn thế , hãy ... hãy tin tôi ... tôi … tôi đã thay đổi kết quả khám nghiệm . Tôi tự biện bạch cho mình dù sao những đứa trẻ đó cũng đã chết rồi . Tôi ... tôi đã rất hối hận ..... Những ngày sau đó là một chuỗi ngày ám ảnh với tôi , cả ngày nơm nớp lo sợ đến tối lại bị những cơn ác mộng giày vò , tôi như ngồi trên đống lửa , bồn chồn sợ người phát hiện , vì dù có thay đổi kết quả khám nghiệm thì vụ án này cũng có rất nhiều điểm khả nghi . Nhưng điều khiến tôi hết sức bất ngờ là vụ án được kết thúc rất nhanh , với kết luận tự sát . Đó là tất cả những gì tôi biết ” .

Ông ta nói xong cả người tựa hẳn vào sô pha trong lòng như trút được hết nặng nhọc , giọt nước mắt từ đôi mắt đỏ ngầu ấy cũng lặng lẽ trượt xuống . Ông đã chịu sự giày vò hơn hai mươi năm và chắc chắn cho đến cả lúc chết . Ông vốn chưa có một ngày sống yên , từng ngày từng ngày ông vốn đều nhận sự trừng phạt do những gì mình gây ra , chuyện này đã xảy ra bao nhiêu năm thì chính là dằn vặt ông ta bấy nhiêu năm . Vì chuyện này ông ta chưa có một ngày cảm thấy yên ổn , bây giờ nói ra được hết rồi thì ra lại nhẹ lòng đến thế .

Nó rơi vào trạng thái trầm tĩnh , vụ án của thể kết thúc nhẹ nhàng đến vậy chắc chắn là có sự nhúng tay của một cây đại thụ rồi , quả nhiên làm người có tiền vẫn tốt hơn cả mua mười mấy mạng người rẻ mạt đến thế . Nó khẽ cười nhạt trong lòng .

_ “ Tốt nhất đừng để ai biết ông đã nói ra chuyện này ” _ Nó vừa đứng lên vừa nói , nó đã có câu trả lời nó cần nó vốn không muốn ở lại đây thêm nữa .

Nó và hắn đi ra khỏi cổng , nó quay người nhìn lại ngôi biệt thự , đẹp đến là thế , nhưng có khi nơi đây là thứ tiền nhơ bẩn ngày đó cũng nên , cũng có thể nói ngôi nhà này được xây lên từ mười mấy mạng người , ngôi nhà này cũng đắt giá đấy chứ . Mạng con người thật rẻ mạt , mạng những đứa trẻ đó thì lại càng rẻ hơn vì chúng bị chính cha mẹ mình vứt bỏ , vì chúng chỉ là những dân đen thấp cổ bé họng , là tầng lớp dưới đáy của xã hội chúng có biến mất liệu mấy ai quan tâm , mấy ai thương xót . Rời khỏi đó nó và hắn đến một quán ăn gần đó , gọi mỗi người một suất cơm , không biết là do ở đây nấu tệ hay do tâm trạng nó không tốt thật sự nó cảm thấy thật khó nuốt trôi , cứ có cái gì đó nghèn nghẹn ở cổ đến phát đau . Nhìn biểu hiện của nó , hắn không nói gì đặt vào bát nó vài miếng thịt trong suất cơm của mình , nó cau mày nhìn hắn thì hắn chỉ cười cười đáp :

_ “ Tôi không thích ăn bỏ đi thì lãng phí quá thôi thì bà ăn đi ” .

_ “ Ông coi tôi là cái thùng rác đấy à ” _ Nó cau có nói .

Hắn thì méo mặt nó là heo chắc , tình huống như vậy thì nó nên cư xử vậy sao thật hết nói nổi . Không phải hắn không thích ăn , mà chỉ là muốn nhường cho nó , lãng mạng là thế mà bị nó hiểu thành thế này . Dù miệng nó thì nói thế nhưng vẫn rất tự nhiên gắp miếng thịt đó bỏ vào miệng , khẩu vị tự nhiên cũng được cải thiện một chút , trong lòng cũng thấy thoải mái hơn .