Nó vừa xuống nhà được vài
phút thì đã thấy Quân lái xe đến , nó không nói gì nhảy lên xe luôn
chiếc xe phóng vụt đi . Trên xe nó hỏi Quân :
_ “ Chuyện thế nào chứ , sáng nay em còn gặp cô ta ở bệnh viện cơ mà bây giờ mất tích là ý gì chứ ? ” .
_ “ Bà giúp việc làm theo giờ của Duy Hùng đến nhà dọn dẹp
thấy nhà cửa có chút lộn xộn , trên bàn còn một bức thư tuyệt mệnh .”
Nó nhíu mày lại , vậy rất có thể em gái Duy Hùng đang gặp
nguy hiểm . Nó và Quân vừa lái xe đến căn hộ nhà Duy hùng thì đã thấy
cảnh sát phong tỏa ở đó , một người cảnh sát đang lấy khẩu cung của bà
giúp việc và mấy người ở những căn hộ bên cạnh . Nó đeo găng tay vào ,
gật đầu với mấy người cảnh sát và đi vào . Cũng may Quân nhanh chí không cho bất cứ ai động vào hiện trường .
Bên trong căn nhà cũng không bừa bộ lắm chỉ thấy có một cái bình bị vỡ ,
vài thứ trang trí nhà cũng bị vất tung tóe , trên bàn là một bức thư ,
nó và Quân liền lại gần cầm bức thư lên :
“ Ba mẹ , con không còn mặt mũi nào gặp hai người nữa . Con bất hiếu , lại để khi cha mẹ chở về thấy cảnh con gái chết , con trai nằm đó chưa
tỉnh , con biết đó sẽ là cú sốc lớn đối với cha mẹ . Nhưng xin cha mẹ
hãy hiểu cho con , sống trên thế gian này chính là sự giầy vò , đau đớn
đối với con , con không thể nào chịu thêm được nữa , con rất mệt mỏi .
Ba mẹ à ! xin hãy tha lỗi cho đứa con bất hiếu này , xin cha mẹ biết
rằng cái chết chính là sự giải thoát tốt nhất cho con . Ba mẹ nhớ giữ
gìn sức khỏe .
Anh hùng em
biết sự tồn tại của em trong mắt anh làm anh khó chịu , em biết , em
biết chứ nhưng bao năm qua em không cách nào có thể rời xa anh được , dù em có cố gắng đến đâu , em vẫn là không thể buông bỏ anh , em biết thứ
tình cảm của em sẽ chẳng ai có thể chấp nhận . Chính vì vậy em không
muốn thế gian này đàm tiếu sau lưng anh , hãy để mình em chịu đựng là
được rồi . Cuộc sống em vô cùng tuyệt vọng rồi , xem ra chỉ có cái chết
mới có thể giải thoát cho em và cũng là tốt nhất cho hai ta . Tạm biệt
anh – anh trai của em ” .
Nó cầm
bức thư nhét vào một cái túi vật chứng và bắt đầu xem xét xung quanh .
Nhưng lại không có thêm bất cứ phát hiện nào cả , vẫn như những lần
trước sạch sẽ lưu loát . Nó đi đến phòng được người giúp việc cho biết
là của em gái Duy Hùng , nó và Quân chia nhau ra xem xét một lượt . Sau
một lúc Quân quay ra nói :
_ “ Em lại đây xem đi , anh tìm được thứ này ” .
Nó lập tức quay người đi đến chỗ Quân , trên tay Quân là một
cuốn sổ bìa màu trắng , nó nhận cuốn sổ đó và bắt đầu lật giở , thì ra
đó là một cuốn nhật kí được viết kể từ khi cô gái đó mười ba tuổi .
Ngày….tháng…năm …
Hôm nay nay mình phát hiện ra tình cảm mình dành cho anh
Hùng khác với tình cảm của một người em gái đối với một người con trai , hình như đó là yêu . Mình phải làm sao ….Mình cảm thấy khó chịu khi có
bất kì người con gái nào đến gần anh ấy .
Ngày…tháng …năm …
Anh ấy dẫn một người con gái về nhà , mình không chịu
được nên đã nói mình yêu anh ấy và anh ấy nói đó là thứ tình cảm giơ bẩn , bảo mình hãy tránh xa anh ấy ra . Trái tim mình đau lắm .
Chuỗi ngày sau đó chỉ miêu tả tâm trạng đau đớn của em gái Duy Hùng mà không có nói gì thêm cho đến :
Ngày …. tháng….năm ….
Mình đã thử hút thuốc phiện , quả thực như người đó
nói , mình không còn cảm thấy đau nữa , vậy là ít nhất mình đã có cách
để thở trong chốc lát , để quên đi hình bóng anh ấy trong giây lát…vậy
cứ để mình sa đọa với cuộc đời mình đi .
Đó chính là trang nhật kí cuối cùng của em gái Duy Hùng , sau đó không có viết gì thêm .
Nhìn thấy nó trầm tư Quân lên tiếng hỏi :
_ “ Em có phát hiện gì à ? ”.
Nó không nói gì chỉ khẽ lắc đầu và bỏ cuốn nhật kí vào túi vật chứng , rồi cùng Quân quay trở lại cục . Xem ra đêm nay mọi người
lại phải thức trắng đêm rồi . Về đến cục trước khi xuống xe nó có nói :
_ “ Anh hãy bến nhà của Bảo Ngọc xem cô ta có nhà không ”.
Sau đó nó quay trở lại cục rồi tự giam mình vào một cái phòng
thẩm vấn còn trống với một đống tài liệu và vật chứng thu được . Nó đã
nghĩ không cần vội , nhưng xem ra không vội không được rồi vì nó sợ mình chỉ chậm một chút e rằng em gái Duy Hùng tính mạng cũng chẳng còn .
Nó giở bức thư tuyệt mệnh của em gái Duy Hùng ra đọc lại một
lượt , sau đó còn đem bức thư so sánh với cuốn nhật kí , quả thật rất
giống nhau không có một chút điểm khác biệt . Đột nhiên lông mày nó xô
lại nhìn chằm chằm vào cuốn nhật kí và bức thư , tất cở dấu mũ ở trong
lá thư đều có móc lối kéo dài ra còn trong cuốn nhật kí thì không . Quả
nhiên thói quen thì khó có thể thay đổi , nó vôi vứt quyển nhật kí qua
một bên lục tìm bức thư mà nó đã tìm được ở nhà của Trương Mỹ Linh quả
nhiên tất cả dấu mũ cũng đều hơi móc lên và kéo dài về phần đuôi .
Nó lại lục tìm tất cả các chữ kí ở các bản lời khai và nó đã
tìm thấy thứ nó cần tìm , cùng lúc đó điện thoải nó rung lên , nó vừa
bắt máy thì Quân đã nói :
_ “ Cô gái đó có nhà ” .
_ “ Đợi ở đó em đến ngay , đừng rời khỏi đó ” .
Nó nói xong chạy ra ngoài túm lấy một vị cảnh sát để đưa nó đến nhà cô gái Bảo Ngọc đó .
Xuống xe nó đã thấy ngay Quân đang đứng ở cổng , nó đi qua
quân đến bên chuông cửa nhà ấn vài lần , một lúc sau lập tức có người
chạy ra mở cổng , là bố của cô gái Minh Hằng và Bảo Ngọc . Ông ta nhìn
thấy nó thì thoáng giật mình , sau đó cố tỏ ra không có chuyện gì mà hỏi :
_ “ Không phải vừa có cậu cảnh sát đã đến rồi sao ? ” .
_ “ Con gái ông – Bảo Ngọc đâu rồi ” _ Nó không trả lời câu hỏi của người đàn ông đó mà hỏi ngược lại .
_ “ Con bé tất nhiên ở trong nhà , lúc nãy cậu cảnh sát kia
đã xác nhận rồi ”_ Ông ta nhíu mày nói , và chỉ về phía Quân .
_ “ Tôi cần gặp cô ấy ” .
Nói xong không cần sự đồng ý , nó đã đi vòng qua người đàn
ông và xông thẳng vào nhà , quả thật gấp lắm rồi , nhanh chút nào thì
thêm tia hi vọng cứu được một mạng người , sao không gấp cho được .
Nó xông vào phòng của cô gái Bảo Ngọc đó , đã khóa trái cửa , nó không cần suy nghĩ gì lập tức rút súng bắn phá khóa , Quân và người
đàn ông kí nghe tiếng súng hoảng hốt chạy vào , thấy hành động của nó cả Quân và người đàn ông đều cả kinh , sau đó cùng xông vào phòng theo nó , nhưng phòng trống trơn , từ cử sổ tầng hai quay về phía sau nhà có
một sợi dây . Nó nhíu mày nhìn xuống , cao như vậy còn chuồn được xem ra chân cô ta đã thực sự khỏi từ lâu .
Nó
quay người lai nhìn người đàn ông , chờ đợi xem phản hồi của ông ta ,
nhưng ông ta không hề có phản ứng gì chỉ câm lặng nhìn chiếc xe lăn còn ở góc phòng . Cuối cùng nó vẫn phải lên tiếng trước .
_ “ Ông biết rõ hơn ai hết Minh Hằng không phải là hung thủ
đúng không ? Không lẽ ông đứng nhìn cuộc đời của con mình bị phá hủy ,
Cô ấy là một cô gái quá thiện lương , quá trong sáng và trên hết đó là
con gái ông , không lẽ ông cứ đứng nhìn con mình lựa chọn sai lầm không
thể quay đầu lại hay sao ? .”
Im lặng một lát , người đàn ông đó lại nhìn nó bằng một ánh mắt bất lực sau đó nặng nề nói :
_ “ Cô đang nói gì vậy chứ ? Tôi không có hiểu gì hết ” .
Nó bắt đầu cảm thấy tức giận , khó lắm nó mới kìm chế lại được , nó lạnh giọng lên án :
_ “ Ông là một người cha tồi tệ , ông định nhìn thấy con gái ông bị xử tử ông mới vui lòng sao ? ông muốn nhìn thấy con gái ông phải nhận trách nhiệm về một việc cô ấy không hề làm hay sao ? Ông có nhìn
thấy đôi mắt tuyệt vọng mấy ngày qua của con gái ông không ? Sao ông có
thể ích kỉ như vậy ….” .
Nó nói mỗi ngày một cao giọng hơn , người đàn ông đó cuối cùng cũng không chịu nổi mà hét lên :
_ “ Nhưng Bảo Ngọc cũng là con gái tôi mà ” .
Nói xong câu này những giọt nước mắt đau khổ từ trong hốc mắt
ông cứ đua nhau chảy ra , khuôn mặt nhăn nhúm lại vì đau đớn . Đứa nào
cũng là con bảo ông phải làm sao đây ? ông đã gây ra nghiệp chướng gì
thế này !
Lúc này nó mới dịu dọng đi đến trươc mặt người đàn ông và nói :
_ “ Ông có biết Bảo Ngọc hiện giờ đang ở đâu không ? Chúng tôi sẽ đưa cô ấy về ” .
Người đàn ông đó chỉ khẽ lắc đầu , người ông cứ run lên có
thể là do kìm chế cơn xúc động cũng có thể là do quá sợ hãi .
………………………………………………………….
Sau đó nó với Quân cũng nhanh chóng rời đi vì biết ở lại chỉ làm phí thời
gian mà thôi . Trên đường lái xe về cục Quân vẫn là không thể kìm chế
được mà lên tiếng hỏi :
_ “ Làm sao em ….”.
Nhưng chưa hết câu nó đã ngăn cản :
_ “ Em sẽ nói cho anh biết sau , bây giờ làm ơn để em tập chung ” .
Nó lên tiếng ngăn cản Quân tay còn múa liên tục trên bàn phím
máy tính đặt trên đùi . Cũng đồng thời gửi liên lạc nói nhóc Vũ vận dụng mọi khả năng , thâm nhập vào mọi camera tìm kiếm tung tích của Bảo Ngọc . Khi về cục nó đến phòng tạm giam . Bước vào phòng nó thấy Minh Hằng
đang yên lặng ngồi đó , đôi mắt nhắm lại ngồi tựa vào ghế .
Nó bước đến ngồi đối diện với Minh Hằng sau đó hỏi :
_ “ Em cô bị tình nghi là bắt cóc Yến Nhi – em gái của Duy Hùng ”.
Minh Hằng nghe nó nói lập tức mở to mắt , sau đó nhìn nó chằm chằm , nhưng vẫn yên lặng mà chẳng nói gì .
_ “ Cô có thể cung cấp cho chúng tôi thông tin gì không ? ” _
Nó lên tiếng hỏi tiếp nhưng nó vẫn chỉ nhận được sự im lặng từ phía Minh Hằng . Vậy lên nó tiếp tục nói :
_ “ Cô là một bác sĩ , chẳng nhẽ thấy chết không cứu sao ? Dù sao cũng đến nước này rồi . ” .
Cô gái Minh Hằng vẫn chỉ im lặng không nói gì , nhưng nó biết
nó đã làm được bây giờ chắc hẳn nội tâm của cô ta đang đấu tranh rất
kịch liệt , nó chỉ cần chờ đợi cô ta mở miệng mà thôi .
Một bầu không khí im lặng bao trùm cả căn phòng , nó cũng
không nói gì chỉ im lặng nhìn chăm chú vào Minh Hằng , còn cô ta thì
ngồi đó bất động , đôi bàn tay lắm chặt lại , dường như móng tay còn đâm xuyên qua da thịt của lòng bàn tay . Cô ta cứ cúi mặt xuống không dám
nhìn lên , cố gắng chốn tránh ánh mắt từ nó . … Nhưng đến cuối cùng cô
gái Minh Hằng đó cũng lên tiếng , giọng nói nhẹ mà bất lực vô cùng :
_ “ Ngày hôm đó , tôi chỉ thấy Bảo Ngọc … em ấy đi ra từ khu trung cư cô gái tên Mỹ Linh đó … bộ dạng nó rất hoảng hốt . Nhưng tôi
không mấy quan tâm nhưng hôm sau nhận được tin cô gái đó đã chết … nên
…”
_ “ Đó không phải điều tôi muốn hỏi ,
tôi cần là một địa điểm cô ta có thể đến trong lúc này . ” _ Nó lên
tiếng cắt đứt lời nói của Minh Hằng .
Nhưng thứ nó nhận được chỉ là môt cái lắc đầu , nhưng đột nhiên cô ta ngẩng
mặt lên vẻ mặt do dự muốn nói . Nó thấy vậy liền truy hỏi ngay :
_ “ Bất cứ thứ gì mà cô có thể nghĩ ra ” .
……………………………………………………
Sau khi nghe được địa điểm đó từ lời nói của Minh Hằng nó
liền lập tức cùng một số người ở cục cảnh sát đến đó , đó là một biệt
thự cũ kĩ được xây theo kiến trúc châu Âu nhưng xem ra cũng lâu rồi
không có người ở , nó cùng Quân và hai người cánh sát nữa lặng lẽ đột
nhập vào trong căn nhà , để tránh làm kinh động đến Bảo Ngọc bên trong . Bên trong căn nhà đầy bụi bặm , chỉ có ánh sáng mờ mờ của ánh trăng bên ngoài rọi vào . Bốn người cầm súng trong tay , mỗi bước chân vô cùng
nhẹ nhàng . đi từng căn phòng một nhưng không có dấu hiệu gì là có người ở đây .
Nõ cũng không biết mình vào căn
phòng thứ mấy của căn biệt thự rộng lớn này rồi nữa , căn phòng này vừa
mới đến gần nó nhận ngay thấy sự khác biệt , mùi thoang thoảng , nó lập tức nhận ra đó là mùi nến thơm , nó lập tức giờ tay ra dấu , ba người
đằng sau lặp tức dừng bước , sau đó hiểu ý càng nhẹ nhàng hơn tiến vào , nhưng khi vào thì chỉ thấy một chiếc ghế bên trên còn sợi dây trói và
ngọn nến cháy sắp hết trên chiếc bàn cạnh đó .
_ “ Chết tiệt ” _ Nó tức giận quát , lấy chân đạp đổ cái ghế xem ra nó vẫn chậm một bước .
Sau đó nó lập tức lấy bộ đàm thông báo :
_ “ Nghi phạm đã chạy thoát , phong tỏa mọi con đường tìm cho ra nghi phạm ” _ Nó biết không chừng cô ta đã ròi khỏi đây từ lâu nhưng nó vẫn cho phong tỏa , nó cần làm mọi việc một cách cần thận .
Sau đó nó ra khỏi biệt thự quay trở lại xe cảnh sát , ngồi
trong xe nó không nói cho xe chạy mà chỉ im lặng . Cô gái Bảo Ngọc đó
lại không giết con tin ngay , lại vất vả mang con tin đến một nơi khác . Chắc chắn cô ta không thể biết nó đã tìm ra cô ta được . vậy chỉ còn
một lí do duy nhất , cô ta muốn giết người ở một nơi đặc biệt nào đó .
Nghĩ đến vậy nó liền gọi điện về cục , nói cần nói chuyện với Minh Hằng :
_ “ Tôi muốn hỏi xem , đối với em gái cô nơi nào cô ta coi là rất đặc biệt ? ” .
Im lặng trong giây lát thì bên kia lên tiếng :
_ “ Tôi cũng không …” _ Minh Hằng mới nói đến đó nó đã ngắt lời .
_ “ Đừng nhanh chóng như vậy nói là không biết , hãy suy nghĩ thử xem ” .
Đầu dây bên kia bắt đầu rơi vào im lặng , nó cũng im lặng
không lên tiếng . Một lát sau thì một giọng nói bất lực vang lên :
_ “ Tôi thật sự không nghĩ … ” .
Nói đến đây bỗng dưng cô gái Minh Hắng đó lại im bặt , nó thấy sự khác thường liền lên tiếng :
_ “ Cô nghĩ ra gì rồi ? ” .
_ “ Tôi không chắc nhưng … chắc là nó rồi ….” .