Chị Em Thiên Tài

Chương 39: Mở bức màn bí mật (phần hai)




Một đứa con gái đi đến vỗ vỗ vào mặt nhỏ Nhi , nói với nhỏ với giọng đầy điệu khinh bỉ :

_ “ Sao nào ? Con bạn thân chí cốt của mày đi đâu rồi , mày không bám theo đuôi nó nữa à ? ” .

Nhỏ Nhi không chần chừ cho đứa con gái đó một bạt tai , trong mắt nhỏ chứa đầy lửa giận , đứa con gái kia bị tát chu chéo lên :

_ “ Con chó mày dám tát tao bằng thứ tay dơ bẩn của mày à ” .

Sau đó lao lên dựt tóc nhỏ Nhi , mấy đứa con gái cũng đẳng sau cũng nhảy vào đánh nhỏ Nhi . Lúc này trời mới biết nó muốn đánh chết bản thân mình thế nào , chuẩn bị xông đến thì nó bắt gặp ánh mắt lạnh của Nhi nhìn về phía nó lại còn nụ cười mỉa mai của nhỏ , cả người nó cứng đờ , lạnh toát . Nhỏ im lặng mặc kệ cho mấy đứa con gái đấy đánh , khi nó xông vào , bọn kia nhìn thấy nó đều chạy đi hết , nó im lặng không đuổi theo , ánh mắt chỉ nhìn theo lũ con gái đó , nhìn kĩ từng khuôn mặt . Rồi nó sẽ chả lại toàn bộ . Sau đó nó mới quay ra đưa tay định đỡ nhỏ Nhi , tay nó chưa kịp chạm vào thì tay nhỏ Nhi đã lạnh lùng hất ra . Sau đó nhỏ cười lạnh nhìn nó :

_ “ Vốn không muốn cứu cơ mà , đừng làm bộ làm tịch , diễn cho ai xem chứ ? ” _ Sau đó nhỏ đứng dậy bước chân tập tễnh bỏ đi .

Câu nói của nhỏ không khác gì một thanh kiếm đâm xuyên người nó , cảm giác có lỗi , cảm giác cắn rứt cứ trào dâng một cách mãnh liệt . Thật sự bây giờ người nó muốn đánh nhất là nó , vì cái gì chứ ? Vì cái gì mà làm nó bỏ mặc người bạn thân hơn mười năm – là nhỏ Nhi không lo chứ , thật khốn nạn mà .

Nó đứng đó cho đến khi hồi trống vang lên thì mới quanh trở lại lớp , về lại chỗ ngồi cạnh nhỏ Nhi , nó không hề thấy nhỏ ở đó , trong lòng cảm thấy lo lắng . Đang định đứng lên đi tìm nhỏ thì thầy giáo bước vào lớp .

Nó bị gọi nên kiểm tra bài cũ môn hóa , cũng phải thôi nó đã nghỉ bao nhiêu buổi rồi còn gì . Nó nên bảng làm bài tập , tay nó cầm phấn viết mà tâm tư lại không để vào bài tập , đến khi thầy giáo tức giận nói :

_ “ Rốt cuộc em có làm được không ? ” .

Lúc này nó mới giật mình vội váng đáp :

_ “ Em xin lỗi , em làm xong ngay đây ” .

Lúc này nó cầm máy tính lên bắt đàu làm bài , sau khi làm bài xong nó đặt phấn xuống dưới bàn giáo viên và nhìn thấy giáo , nhẹ giọng hỏi :

_ “ Em có thể xin ra ngoài một lát không ạ ” .

Thầy giáo nhìn nó bằng ánh mắt bất lực , sau đó nói :

_ “ Em đi đi , nhưng thầy nghĩ em nên chú tâm vào việc học hành hơn ” .

Sau khi thày giáo nói hết câu nó cũng vội vã bỏ ra ngoài , nó không hề biết ánh mắt hắn từ khi nó vào lớp đều rơi trên người nó . Hai thằng bạn thân chí cốt của hắn chỉ nhìn nhau rồi trao cho nhau một cái cười đầy ẩn ý .

Nó bỏ ra ngoài đi xung quanh tìm nhỏ Nhi , nó nghĩ nhỏ Nhi hẳn là chưa có về nhà đâu . Đầu tiên nó đến phòng y tế nhưng không thấy , nó đi khắp nơi cuối cùng khi đi qua nhà kho nó đã thấy một hình ảnh , nhỏ Nhi đang ôm hôn một người con trai nhưng không phải người hồi nãy , cả người nó như trấn động mạnh , như có cái gì đó gõ vào lòng nó , một cảm giác xót xa bao trùm lấy nó . Rốt cuộc từ bao giờ nhỏ thành ra thế này và tai sao chứ ? Nó không còn giữ nổi bình tĩnh nữa xông vào trong đẩy mạnh thằng con trai đang ôm lấy nhỏ ra , rồi không kịp suy nghĩ vung tay cho nhỏ một cái tát , thằng con trai kia nhìn thấy nó thì lập tức bỏ chạy chỉ lại còn mình nó và nhỏ đang chừng mắt tức giận mà nhìn nhau .

_ “ Mày sao lại như vậy chứ ? mày đâu phải loại con gái tùy tiện như vậy . Rốt cuộc mày làm sao vậy hả ? ” _ Nó tức giận hét lên .

_ “ Mày đừng làm ra cái bộ mặt giả tạo đó nữa , mày bày ra cho ai xem chứ . mày nghĩ mày hiểu tao sao ? Tao thích thế được chưa , tao có làm gì thì có liên quan đến mày chứ , không cần giả bộ quan tâm đến tao , buồn nôn lắm ” .

Nói xong nhỏ Nhi còn xô nó , nó mất thăng bằng ngã ra đằng sau , theo phản xạ nó rơ tay ra chống lấy thân thể mình , nhưng cảm giác đầu tiên của nó là cảm giác đau buốt từ đôi tay , có cái gì đó đã đâm vào tay nó , theo phản xạ nó vội rút tay ra , theo động tác của nó thì dòng máu đỏ cũng chảy ra theo từ về thương . Nó nhíu mày nhìn xuống thì ra là có một cái đinh . Nó lấy tay không bị thương còn lại lắm chặt lấy bàn tay đạng bị thương của mình , cảm giác đau rát từ lòng bàn tay không làm nó khó chịu bằng cảm giác trong lòng nó , nó đưa mắt nhìn Nhi , nó có thể thấy ánh mắt nhỏ giao động nhưnh rất nhanh lại thu hôi sao đó lanh nhạt nhìn nó còn nói với nó những câu khó hiểu làm nó lạnh buốt cả người :

_ “ Đau không ? Nhưng mày đâu có đau bằng tao , tao chỉ gây cho mày một chút đau đớn đó thôi , nhưng mày lại khiến tao đau đến chết đi sống lại đó , từ nay tao với mày là người dưng , còn nếu không thì chính là kẻ thù . ”

Sau đó nhỏ lạnh lùng bỏ đi . Nhỏ vừa bước ra khỏi phòng thì một dòng nước mặn chát từ khóa mắt nó chảy ra , ừ lâu lắm rồi nó không có khóc . Rốt cuộc là tại sao chứ ? Nó không hiểu gì cả chỉ biết người bạn luôn bên nó cũng rời bỏ nó , xem ra bây giờ nó sẽ rất cô đơn đây . Đứng dây bướng bình lau đi những giọt nước mắt sau đó thì đi ra ngoài , tay nó vẫn còn chảy máu vì vết thương khá sâu , nhưng nó lại không có ý định đi đến phòng y tế mà đi ra đằng sau trường ngồi im lặng dưới một gốc cây .

Cho đến khi tiếng trống ra chơi vang lên nó vẫn không thèm nhúc nhích , nó cố suy nghĩ đã làm sai điều gì , nhưng nghĩ mai mà không ra , chính bản thân nó lúc này cũng bắt đầu cảm thấy tức giận . Tại sao nhỏ lại như vậy chứ , tình bạn hơn mười năm mà lại kết thúc như vậy sao , sao nhỏ không nói hết cho nó biết , nhỏ như vậy rốt cuộc là làm sao chứ . Tâm trạng nó bây giờ rất tệ . Nó nhắm đôi mắt lại mệt mỏi muốn ngủ một giấc để quên mọi chuyện .

_ “ Này tay bà bị thương kìa ” _ Một giọng nói hốt hoảng hét lên .

Nó mở mắt ra thì nhìn thấy hắn đã ở ngay trước mắt mình , hắn cầm lên cánh tay bị thương của nó lên . Vết trương chưa hẳn là ngừng chảy máu , cộng với những vết máu đã khô két ở xung quanh nhìn rất đáng sợ . Nhưng nó không chút để ý hất tay hắn ra , vận động mạnh làm nó cảm thấy một cảm giác đau thấu tim chuyền đến và máu lại chảy ra nhiều hơn .

_ “ Bà bị điên gì vậy , lên phòng y tế ngay ”_ Hắn tức giận hét lên .

_ “ Mặc kệ tôi , ông biến đi ” _ Nó khó chịu nói .

Hắn không nói thêm gì cúi xuống định bế nó lên thì gặp sự phản đối kịch liệt từ phía nó , hắn càng trở nên tức giận . Hai người rằng co qua lại , nhưng trong mắt những người đi qua lại như một đôi tình nhân đang đùa nghịch nhau .

Nó đột nhiên không có giằng co , người cũng cứng lại , đồng thời giật mạnh bàn tay đang trong tay hắn , đôi mắt mở to . Hắn quay lại nhìn thì thấy nhỏ Nhi đứng cách đó không xa với một nụ cười mỉa mai vô cùng , cùng sự đau khỏ không giấu diếm , lông mày hắn lập tức nhíu lại .

Nó như bị người bị bắt gian tại trận không biết làm gì , một cảm giác tội lỗi xông thẳng đến đại não , nó muốn chạy lại để giải thích nhưng nhỏ đã quay người bước đi . Lúc ấy hắn mới quay lại nhìn nó , nhìn biểu hiện của nó hắn khẽ nhíu mày . Sau đó kiên quyết nói :

_ “ Tự lên phòng y tế hay để tôi đưa lên ” .

Nó im lặng đứng dậy , hắn nhíu mày đi theo , lông mày hắn chỉ giãn ra khi cùng nó đứng trước cửa phòng y tế . Đi vào trong , cô y tá nhìn thấy nó liền cười trêu chọc :

_ “ Lần này lại muốn chốn học , giả bệnh xuống đây nằm hả ? không có được đâu về lớp đi ” .

Nó không nói gì , chỉ đi đến giường chìa cánh tay bị thương ra , cô y tế nhìn thấy vết thương thì hốt hoảng , vội đi lấy dụng cụ y tế . Còn hắn tự ngồi vào một cái ghế mà quan sát nó .

Nó im lặng suy nghĩ , cuối cùng quyết định để cho nhỏ một thời gian bình tĩnh lại , rồi sẽ nói chuyện sau . Nó không tin tình cảm bạn bè của nó và nhỏ sẽ tan vỡ chỉ vì bất cứ lí do nào đi chăng nữa .

Cô y tế dùng côn thấm vào bông rồi rửa sạch những vết máu xung quanh , lông mày nó nhíu chặt lại , cảm giác xót thấm vào tận tim . Đôi tay nó mấy lần co rút lại vì đau .

Nhìn nó nhăn nhó vì đau đớn , tim hắn khẽ siết lại , cảm giác không thoải mái chút nào . Hắn có thể cảm nhận được cảm giác đó rất rõ rằng , rõ ràng đến muacws bắt hắn đối diện , đối diện với tình cảm trong tim hắn .