Chị Em Thiên Tài

Chương 1: Sơ yếu lí lịch




Tôi tên họ đầy đủ là Trịnh Tuyết Băng , năm nay vừa tròn 17 tuổi cái tuổi mà người ta vẫn nói là có thể bẻ gẫy sừng trâu , bẻ được hay không thì tôi vẫn chưa có thử qua nên cũng không biết , nhưng tôi đã bẻ tay chân của những đứa làm tôi ngứa mắt đến bong gân , trật khớp có khi đến gẫy xương là chuyện bình thường .

Chính vì vậy ở trường không ai là không biết đến tôi , thực ra nói chứ không phải khoe tôi nổi ngay từ khi mới chập chững bước chân vào trường cơ , một phần là do tôi vào được vào trường với số điểm tối đa , một phần là tôi của bề ngoài khá ưa nhìn và thanh tú , còn tám phần còn lại là do mới bước chân đến cổng tôi đã đánh cho tên anh hai của trường một trận đáng nhớ , nghe nói nó cũng phải vào viện nắn lại xương và khâu vài mũi , tôi cũng không rõ lắm . Nhưng mà nói thật tôi đánh người xong mới cảm thấy sờ sợ , vừa vào trường lại bị lãnh ngay kỉ luật bảo không sợ là nói dối , nhưng chuyện đời đâu ai có thể lường tôi không những không bị kỉ luật mà chuyện tôi đánh nhau cũng không hề bị nhà trường biết được , cũng chẳng bị bố mẹ của tên kia tính sổ mà bị tên kia bám dai dẳng không buông , hắn nói cái gì mà “ tôi là người phụ nữ của đời hắn ” làm tôi nổi hết cả da gà và cũng nghi ngờ rằng đầu của tên này bị tôi đánh cho hỏng luôn rồi .

Đó mới là một phần nhỏ trong câu chuyện khi mới bước vào trường cấp 3 của tôi thôi , năm lớp 10 và lớp 11 tôi có cả một chiến tích dài nào là vi phạm kỉ luật , nào là đánh nhau ,nhưng được cái tôi có được cái đầu không tệ để cứu vãn lấy đạo đức sứt mẻ của mình , đừng nhìn vào những chiến tích kia của tôi mà đánh giá học lực của tôi vì đó là một sai lầm vô cùng to lớn , vì thành tích học tập của tôi vô cùng đáng để kiêu hãnh nha , điểm số luôn đứng nhất trường , giành về không ít giải , đặc biệt tôi đã nắm trọn cái huy chương vàng môn toán học khi đi thi quốc tế , với những thành tích như vậy quá đủ làm cho các thầy cô trong trường phải đặc biệt chú ý đến .

Việc tôi gây sự đánh nhau trong trường luôn bị ém đi thực ra là vì tôi có ô dù vô cùng to lớn đằng ngoại đằng nội không trong ngành giáo dục thì cũng là quân đội hoặc chính trị , còn ba tôi thì làm bên quân đội , má thì làm viện trưởng của bệnh viện lớn của thành phố . Nên tôi tung hoành ngang dọc ở trường cao lắm cũng chỉ bị phạt cho có hình thức thôi , chứ các cô trong trường không dám khai hỏa với tôi, nếu dám thì cứ chuẩn bị tinh thần mà bị chèn ép là vừa .

Nhưng tôi như ngày hôm nay không hẳn là do lỗi của tôi nha , mà một phần do ba má “ khuyến khích ” và có chút nuông chiều mà thành mà thành , ông bà ấy nói gì mà như vậy mới có ''cá tính " , sống thế mới là sống chứ cứ im lặng học hành ngoan ngoãn tuân thủ nội quy thì quả thật cuộc sống rất tẻ nhạt , ba tôi nói cứ vậy mà phát huy đừng có quá đà quá là được .

Chính vì vậy tôi " ngoan ngoãn " nghe lời ba tôi mà phát huy cái “ cá tính ” của mình đến mức tối đa , hậu họa thì để hai ông bà ấy giải quyết . Nói thì nói thế thôi chứ đôi khi tôi quá trớn là một bài giảng đạo đức phải nói là có một không hai từ ba má hay ông nội ông ngoại gì đó , cái bài giảng đó phải nói là có một không hai quả không ngoa chút nào , ví dụ như : “ con thật quá đáng , đánh nó thì cũng phải chọn chỗ mà đánh , đánh bầm tím mặt mày là ổn rồi làm gì mà bẻ gãy cái cẳng của nó chứ con làm vậy là khó giải quyết lắm , nên con phải nhớ rằng từ sau nếu mà có đánh thì phải nhớ đánh xong phảilàm sao cho nó ngậm miệng lại người không vì mình trời chu đất diệt , nghe con… ” đó thấy không , đó là một bài diễn văn điển hình của từ hi thái hậu nhà tôi đó , bảo sao tôi không “ ngoan ngoãn ” thế này cho được .

Nhưng đừng nghe vậy mà nghĩ là tôi gặp ai là cũng gây sự nha , tôi chỉ đánh những thằng đáng đánh mà thôi tại vì tôi vốn có " tinh thần trượng nghĩa " mà . Để có thể duy trì được tinh thần trượng nghĩa đó tôi đương nhiên là phải có một nội công thâm hậu rồi , tôi học võ từ lúc 4 tuổi mà lại , nói chứ không phải khoe chứ tôi hiện giờ là đội trưởng ở câu lạc bộ võ thuật rồi đấy ở thành phố rồi đấy cũng có chút tiếng tăm trong giới võ thuật , đủ điều kiện đi thi luôn , nhưng tôi không ham thôi , tôi văn võ song toàn là vậy chỉ có nữ công gia chánh của tôi là có chút chút là không tốt , nói thế là dễ nghe chứ từ miệng thằng em tôi là “ Chị xuống trái đất với mục đích phá hủy nhà bếp và làm mất mặt giới tính trên chứng minh nhân dân của chị ” .

Haizz , biết sao được tôi đã hoàn hảo đến mức trời đất khó dung , nếu còn biết nữ công gia chánh nữa thì có phải là khiến trời đất cũng phải phẫn nộ hay không , hắc hắc .

Đó cũng chỉ là một số điều cơ bản về tôi thôi , à đúng tôi còn có một thằng em năm nay mới có 8 tuổi nhưng đã là học sinh lớp 7 , có lẽ là các bạn sẽ thấy lạ nhưng thật ra nó học nhảy cấp mà , Ừm thì nó cũng đẹp giai , thông minh đến đáng ghét và đặc biệt là nó có thể chửi người mà không hề mất đi bộ dáng tao nhã của mình và không hề có một chút thô tục nào mà cũng làm cho người bị nó chửi tức đến phát điên lên , như tôi là một ví dụ kinh điển chẳng hạn .