Chị Em Song Sinh

Chương 3




Tiếng động cơ mỗi lúc một gần, tôi có thể thấy cả bóng của chiếc xe đang tiến sát lại mình hơn.

- DƯƠNG VY! Mau tránh ra khỏi chỗ đó NHANH…!

Vẫn còn chưa kịp nghe hết câu nói của Tiêu Lam thì một màn đen đã bao trùm lấy tôi!

- Mau gọi xe cứu thương đi!

- Đư…Được… - Tôi thấy thấp thoáng dáng một người đàn ông, hoảng sợ từ trong xe chạy ra và liên tục nhá máy.

- Chị ơi đừng làm em sợ mà! – Giọng của Dương Dương nghe sao thật não nề quá…

Và rồi mắt của tôi trở nên nặng trĩu, sau đó, tôi không thể nhìn thấy được gì nữa…

…………………………..

- Tình trạng khẩn cấp! Làm ơn cho chúng tôi qua!

Mặc dù đang bất tỉnh nhưng lúc đó, tôi có cảm giác như mình nhận thấy được tất cả: tiếng khóc lóc của mẹ, tiếng báo động của bác sĩ, cả tiếng động viên của Dương Dương, của Tiêu Lam. Mọi thứ dường như đang xé tan bầu không khí chung quanh, tôi rất muốn ngồi dậy, rất muốn mở mắt nhưng thân thể cứ bất động một cách đáng ghét. “Mẹ ơi! Dương Dương ơi! Con không sao đâu!”- tôi hy vọng họ cảm nhân được khi mọi người cứ xiết chặt hai bàn tay tôi.

………………………….

-Ui da!...Đây là đâu? Phòng phẫu thuật sao? Thiệt tình sao mình lại bất cẩn thế chứ, đáng ra phải chạy ngay vào lề đường khi Dương Dương hét lên! Đúng là…

Tôi như bừng tỉnh sau cơn mê nhưng tôi thà rằng mình cứ chìm đắm, cứ ngủ mê man như thế còn tốt hơn là tỉnh dậy. Tôi thấy mình bỗng nhẹ tênh, người trở nên trong suốt, nhìn xuyên thấu qua cả hai lòng bàn tay, tôi hốt hoảng:

-Chuyện…Chuyện g..ì thế này?

Như có một lực hút, khiến đôi mắt của tôi phải quay ngược lại đằng sau lưng, trên chiếc giường, là một thân xác nằm dưới lớp chăn phẫu thuật. Bất thình lình, một luồng điện chạy ngược lên sóng não tôi, hai chân tôi bật dậy, nhưng không phải là chạm đất, mà đôi chân ấy đang lướt trên không trung.

-Làm sao có thể như thế được? Không lẽ mình chết rồi ư? KHÔNG! KHÔNG THỂ NÀO!

Chừng mấy giây la hét như thế, tôi không tài nào hiểu nỗi rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra! Thân thể thì ở đó, còn linh hồn thì ở đây. Cố gắng bình tĩnh hết mức có thể, tôi tự trấn an lòng mình:

-Mình không thể chết được, lúc nãy mình vẫn còn có ý thức kia mà. Đúng vậy, mình chưa chết, mình chưa chết!

Tôi lướt đến bên chiếc giường, giơ tay lật nhẹ tấm chăn nhưng phát hiện ra mình không thể chạm vào được. Tôi ngồi phịch xuống nền gạch mà cảm giác cứ lơ lững như không có điểm tựa. Một hồi lâu, các bác sĩ bước vào, người nào người nấy đều mang bao tay y tế, khay dụng cụ đã được chuẩn bị xong. Họ sắp tiến hành ca phẫu thuật. Ngay khi họ kéo tấm chăn xuống, đủ để tôi nhìn thấy một khuôn mặt hiện ra, y như đúc khuôn mặt của tôi! Tôi hoảng sợ và lao ra ngoài như tên bắn, xuyên qua cả cánh cửa, đúng lúc ấy, đèn trong phòng bật sáng như báo hiệu cho tôi biết “cuộc phẫu thuật trên thân xác tôi”, đã bắt đầu.

………………………………..

- Mẹ ơi, đừng khóc nữa! Chị…chị nhất định sẽ không có chuyện gì đâu!- Đó chính là câu nói đầu tiên mà tôi nghe thấy, sau khi băng qua một hành lang ngay bên phòng phẫu thuật.

Giọng của Dương Dương nức nở, tức tưởi bên mẹ. Con bé từ nãy đến giờ chỉ lo an ủi mẹ mà không biết rằng, bản thân con bé sắp khóc hết nước mắt rồi.

- Con đừng lo cho mẹ…! Mẹ…không sao! – Từng tiếng nấc của mẹ như từng mũi kim đâm thẳng vào trái tim tôi. Tôi vô thức đưa bàn tay lên, định lau đi những giọt nước mắt đang ngày một rơi nhiều hơn ấy nhưng sững người lại, tôi lùi ra xa. “MÌNH KHÔNG THỂ CHẠM VÀO ĐƯỢC!”.

- Cậu làm gì mà để xảy ra chuyện như thể này hả? – Bạch Khải lớn tiếng trước mặt Tiêu Lam.

- Tớ thật sự xin lỗi. Lúc ấy… Phải chi lúc ấy tớ ngăn cậu ấy lại rồi thay cậu ấy đi lấy cặp thì tốt biết mấy! – Tiêu Lam buồn bã đáp.

- Lúc này cậu nói gì cũng vô dụng! – Sự bực mình của Bạch Khải càng lúc càng lớn.

Ngay lúc ấy, Dương Dương chạy lại tách hai người ấy ra:

- Giờ các cậu đứng đây, đỗ lỗi rồi xin lỗi thì ích gì! Bạch Khải, cậu cũng không thể trách Tiêu Lam được. Dù gì cậu ấy cũng đâu biết sẽ có tai nạn với chị Vy đâu chứ!

Trong giây phút im lặng này, tưởng đâu Bạch Khải sẽ làm lành với Tiêu Lam nhưng không. Cậu ấy quay lưng bỏ đi:

- Tớ phải ra ngoài một lát!

- Kìa! Khải...!

- Để cậu ấy đi đi, tớ cũng không còn gì để biện minh cho hành động sai lầm lúc đó của bản thân, là chỉ biết đứng nhìn Dương Vy bị xe tông trúng!

- Lam à! Lỗi đâu phải của cậu.

Tiêu Lam cắn chặt môi, gương mặt cậu ấy sầm lại. Lần đầu tiên, tôi thấy Lam trong bộ dạng thất thiểu như thế.

Cánh cửa phòng phẫu thuật chợt mở, mẹ tôi bật dậy ngay khỏi ghế. Cũng tình cảnh này 13 năm trước, cánh cửa này mở ra, để đem đến cho bố tôi tin vui về sự ra đời hai đứa con gái yêu của ông và có lẽ, mẹ đã rất hạnh phúc khi bế hai chúng tôi trên tay trong phòng hồi sức. Nhưng giờ đây, đối với bà, sau cánh cửa ấy là câu nói của bác sĩ, là sự thật liên quan đến sống chết của tôi.

- Chúng tôi đã khâu lại các vết thương của cháu, tình hình cháu bây giờ có thể nói là đã qua cơn nguy kịch. Nhưng việc có tỉnh lại hay không còn tùy thuộc vào ý chí sinh tồn của cháu.

Mẹ tôi như trút bỏ một gánh nặng nhưng bà lại phải chấp nhận một tin xấu khác: có khả năng tôi phải hôn mê trong một thời gian dài.

- Ngân Nhi! Cám ơn cậu đã đến đây, cổ vũ tinh thần cho tớ và mẹ. Cho tớ gửi lời đến Khải. Xin lỗi vì đã làm phiền hai người nhé!

- Không sao! Chuyện này tụi tớ nên làm mà. Cậu và bác gái nhớ giữ gìn sức khỏe, có gì cứ nhắn qua cho tớ! – Ngân Nhi nắm lấy đôi tay run rẩy của em tôi, con bé vẫn còn đang đầm đìa nước mắt.

Một lát sau, thân xác của tôi được chuyển qua khu đặc biệt của bệnh viện…

………………………

- Mình phải làm gì đây? – Tôi gần như mất hết sức lực, mọi chuyện diễn ra quá nhanh. Nhanh đến nỗi tôi còn chưa kịp thích ứng được tình trạng của mình lúc này.

Tôi ra sau bệnh viện, ngồi dưới một tán cây, suy đi nghĩ lại mình phải làm gì lúc này, nhưng đầu óc tôi hoàn toàn trống rỗng, hiện giờ tôi chỉ muốn yên tĩnh một mình, hy vọng rằng đến sáng mình sẽ tỉnh dậy sau giấc mơ kinh hoành này nhưng linh tính mách bảo rằng: tôi sẽ không thể nào tỉnh dậy.

- Đúng rồi! Nếu linh hồn mình thoát ra được nhất định sẽ có cách nhập vào thân xác được. Đúng rồi, sao mình không nghĩ ra chứ?

Tôi toan trở vào bệnh viện thì dưới chân tôi, hình như giẫm phải một thứ gì đó rất mềm. Một tiếng phàn nàn cất lên:

- Đau quá! Này! Thả đuôi tôi ra đi chứ! Như vậy là bất lịch sự lắm đấy!

- Bạn nhìn thấy…được tôi…sao? – Nhắm vào một hình hài màu đen đang bị giữ đuôi dưới đất, tôi ngồi xuống và nhìn thấy, dưới ánh sáng của đêm trăng, một chú mèo lông đen tuyền đang từ từ hiện ra nhưng sao tôi lại có cảm giác rất quen thuộc với chú mèo biết nói này.

- Bạn trông giống một linh hồn quá! – Nó tiếp tục câu nói của mình.

Như vừa sực nhớ ra một chuyện quan trọng, tôi càng giữ đuôi nó chặt hơn và giương mắt nhìn một cách căm giận, tôi như hét vào đôi tai nhọn hoắt của nó:

- Mi…mi là con mèo đã đụng phải ta!

- Thì ra bạn chính là người lúc chiều sao?

- ĐÚNG VẬY! – Tôi càng hùng hổ hơn lúc nãy, dồn nén tất cả hơi sức còn lại của mình vào lời khẳng định ấy, còn nó tỏ ra vô cùng băn khoăn và tuyệt vọng với ý định bỏ chạy trong khi cái đuôi vẫn nằm dưới chân tôi.

- Ta không chạm được gì nhưng thật may là ta vẫn còn chạm được một con mèo như mi đấy! Nhờ có mi vô duyên vô cớ chạy ra, khiến ta đánh rơi cả chiếc cặp xuống đường và rồi…Phải ra nông nỗi như thế này này!

Hai chúng tôi nhìn nhau dưới hai thái độ khác nhau: tôi thì cứ việc hét lớn vì chả có ai nghe thấy được một linh hồn như tôi, còn nó thì xoay qua xoay lại, hết nhìn tôi rồi lại nhìn xuống dưới cái đuôi đang ngúc ngoắt như đang cầu mong tôi sẽ thả nó ra vậy!