Chị Em Song Sinh Họ Hạ

Chương 63: 63: Ngoại Truyện 4





Tử Phương hôm nay nhàn rỗi đi bộ buổi sớm hít thở không khí.

Vừa đi vừa chúi đầu vào màn hình điện thoại nhắn tin với Lãnh Thiên.
Rầm.
Anh đụng phải một cô gái đang đứng nghe điện thoại.

Trên tay cô ta còn mang những túi lớn túi nhỏ.

Do va chạm văng tung toé.

Mấy quả cà chua từ trong túi lăn ra nằm vương vãi trên mặt đất.
- Cái anh kia, mắt anh bị bù lệch ăn hả?
Cô gái đó hung hăng trừng mắt, chỉ tay vào mặt anh.
- Cô mới mắt để dưới chân ý.
Tử Phương không nhận lỗi, cất điện thoại vào túi.

Hai tay đút vào túi quần, ra chiều sẵn sàng cãi tay đôi với cô.
- Hừ...đồ ngang ngược.

Lần đầu trong đời Mộc Ngư Mỹ tôi gặp người như anh.
Cô hừ một cái, cúi người nhặt đồ bỏ vào túi.

Nghênh ngang bỏ đi, nhưng không quên đạp vào chân anh một cái thật mạnh.
- Cô Ngư Mỹ kia.

Cô nhớ kĩ mặt Tử Phương tôi.

Nếu gặp lại tôi không bỏ qua cho cô.
Cô đi một đoạn khá xa, anh mới hét lên.

Sau đó nhảy lò cò ôm cái chân.

Hậm hực trong lòng anh bắt taxi về nhà.
Xe dừng lại trước nhà anh.

Anh trả tiền taxi rồi đi xuống xe.

Anh nghe nói, hôm nay có người chuyển tới căn nhà đối diện nhà anh.

Anh tò mò không biết người đó là ai?
Đứng dòm ngó xem, một chiếc taxi dừng lại.

Một bóng dáng thanh mảnh, mặc bộ váy trắng ngang gối.

Thắt lưng màu đen làm điểm nhấn.

Chân mang đôi giày cao gót màu trắng.

Tay xách túi lớn túi nhỏ trả tiền bước xuống xe.
Sao quen mắt quá nhỉ?
Tử Phương đứng vò đầu bứt tóc cố nhớ ra.


Não anh là não cá vàng hay gì nè.

Mới gặp hồi sáng còn mạnh miệng nói rằng nếu gặp lại không bỏ qua cho cô.

Giờ ngay cả người ta cũng không nhớ thì làm được trò trống gì.
Cô lia mắt thấy anh.

Thằng cha hồi sáng cô gặp trên đường.

Làm sai mà không nhận lỗi đúng là đứa trẻ to xác mà không ngoan.

Hư quá đi mất.
Cái bộ dạng nhăn mặt giậm chân.

Quá ư là đáng ghét trong mắt cô.

Chắc là thấy cô không nhớ đây mà.

Lục trong túi ra trái cà chua.
Cô thẳng tay ném vào đầu anh rồi mở cửa bỏ vào nhà.

Đây là quà biếu hàng xóm của cô đi.

Gợi ý cho anh luôn đó.

Quá hời rồi còn gì.
- Ai chọi vào đầu tôi.
Anh phẫn hận hét lên.

Nhặt quả cà chua lên nhìn chợt anh reo lên.
- Thì ra là con nhỏ lúc sáng.

Đúng là oan gia ngõ hẹp.

Hàng xóm của nhau đồ ha? Hừ...quân tử trả thù mười năm chưa muộn.
Anh bỏ vào nhà, trước hết còn lấy quả cà chua chọi vào cửa kính nhà cô.

Quả cà chua nát bét, chay trét lên cửa kính.
Cô mặt lạnh dần.

Thằng cha họ Tử tên Phương kia.

Chờ đó đi, ta đây nhất định thu phục ngươi.

Bắt ngươi phải cúi đầu xin tha trước ta.

Hahaha...
~~~~~~~
Và rồi ngày nào cặp đôi oan gia này cũng cãi nhau om sòm khắp xóm.

Làm bà con hàng xóm phải vác chổi chà ra mà rượt chạy vòng vòng.
Mặc kệ anh là tổng giám đốc công ty tiếng tăm nào đó.


Hễ ồn một tiếng là chổi chà sẵn sàng vào mông.

Anh cũng hihi haha cho qua chuyện.
Anh xem mọi người chung quanh đây như người nhà của mình.

Ngoại trừ cô gái mang tên Mộc Ngư Mỹ- kẻ thù không đội trời chung đối diện nhà anh.
Như thường lệ, mới sáng banh mắt ra là cả hai lườm nhau cháy mặt.

Có thể sẵn sàng lao vào nhau oánh cho đối phương một trận tơi bời hoa lá.
- Thằng cha Tử Phương kia, muốn sinh sự đúng không?
Cô chống hông, giương ánh mắt ngập tràn sát khí phóng về phía anh.

Tử Phương bày vẻ mặt ngây thơ vô số tội, tay cầm trái chuối ăn ngon lành rồi vứt rác phía sau lưng cô.
Quay qua định mắng anh cái tội xả rác bừa bãi thì anh âm binh thần kinh gì ấy.

Một bước tiến về phía cô, theo phản xạ cô lùi về phía sau.

Cứ anh tiến một bước, cô lùi một bước.

Giẫm phải vỏ chuối, cô trượt chân.
Biết rõ thằng cha Tử Phương kia chơi cô một vố.

Cô không chịu thua, muốn té thì cùng té.

Nắm tay anh kéo, cả hai oanh oanh liệt liệt té xuống con đường làm bằng xi măng.

Nằm sõng soài ra đó.
Mà còn môi chạm môi.

Ôi, nụ hôn đầu đời của cô bị thằng cha Tử Phương kia cướp mất rồi.
Con nhỏ chết tiệt này, dám kéo mình té.

Còn cướp nụ hôn của mình.

Thù kia chưa trả lại phải gặm nhấm nỗi thù này.

Grừ...
- Đứng lên coi.
Cô hai tay chống ngực anh đẩy anh.

Mặt cô đỏ như gấc, mà còn cái lưng của cô.

Kéo theo cái thân to xác này, đè lên người cô như lấy thịt đè người.

Còn xúi quẩy mất luôn nụ hôn đầu.

Thiệt là hối hận.
Cả hai đứng dậy, ho vài tiếng.


Rồi ai vào nhà nấy.
Từ đó anh và cô hạn chế gặp nhau.

Vì chỉ cần gặp nhau là nghĩ tới chuyện xấu hổ hôm bữa, không biết đối mặt thế nào.
Khỏi gặp cho xong.

Cho đời nó trong.
Nhưng lâu ngày anh và cô không gặp nhau liền nảy sinh cảm giác nhớ nhung.

Không cải nhau như cơm bữa thấy buồn buồn, hiu quạnh, trống vắng.
Bất giác sờ môi mình liền nghe trống ngực đập thình thịch.

Cái này là sao ta, không lẽ mình bị bệnh tim.
Và rồi một tháng không gặp nhau, cô thường đứng trước sân nhìn qua nhà anh.

Lúc cô nhìn anh không có ở đó và ngược lại.
Chỉ cách nhau có một con đường bước sang mà như ngàn vạn dặm.
Cô nấu súp cua, thấy hơi nhiều.

Cô ăn chắc cũng không hết.

Múc ra những gà mên nhỏ cho hàng xóm mỗi nhà một phần.
Đứng trước nhà anh cô không dám gọi, gà mên đựng súp trên tay đang còn nóng.

Cô rình rình như kẻ trộm.
Bất ngờ anh mở cửa đi ra.

Thấy cô tần ngần trước cửa, anh lấy làm ngạc nhiên hỏi.
- Con nhỏ chết tiệt, nhà không ở qua đây làm gì?
- Cho súp cua anh, anh không ăn, tôi mang về.
Cô gầm gừ trong lòng.

Đồ chết bầm, chết dẫm.

Mắt anh đúng là bị bồ lệch ăn mới không thấy gà mên súp trên tay tôi.
- Đây, cô có muốn vào nhà uống chút trà không?
Anh ngu sao không ăn.

Anh đang đói bụng lắm lắm ý.

Tiện thể hỏi cô có muốn vào nhà mình không?
- Được, tôi đang chán, tìm anh tán dóc cũng không tệ.
Ngư Mỹ vô tư đáp.

Hiên ngang bước vào nhà.

Đặt chân vào nhà anh, cô phải khen ngợi rằng anh là đàn ông con trai cũng ngăn nắp sạch sẽ quá chứ?
Tử Phương ngồi xuống ghế sofa trong phòng khách, rót trà mời cô.
- Cô uống đi.
- Ừ.
Cô cầm tách trà lên uống.

Mắt nhìn anh như người ngoài hành tinh khi anh ngồi tại đây ăn gà mên súp cô cho mà không cần ngồi vào bàn ăn.
- Ngon không?
Cô hỏi, thấy anh rất nhanh đã ăn sạch, cô hiếu kì không biết cô nấu có hợp khẩu vị anh không mà ăn như sư tử đói ba năm.
- Không đến nỗi tệ.
Anh trả lời.

Tự rót cho mình tách trà rồi nhâm nhi thưởng thức.


Ánh mắt lơ đãng nhìn về phía cô, hỏi.
- Này, Mộc Ngư Mỹ kia, mỗi lần tôi nhớ tới nụ hôn kia thì tim đập thình thịch.

Tim tôi có vấn đề hay tôi đã thích cô?
- Anh hỏi tôi sao tôi biết.

Tôi cũng định hỏi anh chuyện này đó.
Đặt tách trà trên tay xuống, cô mở to mắt nhìn anh rồi ngập ngừng nói.
- Hay tôi với cô đi tìm bác sĩ hệ tim mạch khám đi.
Tử Phương xoa cằm đề nghị.
- Được đó, có lí.
Ngư Mỹ vỗ tay tán thành.

Thế là cả hai ngây thơ đi đến bệnh viện khám.

Kết quả không bị bệnh gì về tim.

Anh một mực đòi bác sĩ khám lại những hai ba lần.
Kết quả chẳng có gì khác.

Rồi anh rảnh hơi ngồi kể cho bác sĩ nghe về chuyện đó.

Bác sĩ phán một câu xanh rờn.
- Hai đứa đang âm thầm yêu nhau đấy.

Về mà chữa bệnh tim cho nhau.

Đi về dùm bác, bác còn nhiều bệnh nhân cần khám lắm.
Anh và cô dắt nhau ra về.

Còn rất sốc khi nghe những lời đó.
Về đến nhà, anh lên tiếng hỏi cô.
- Hay là mình yêu nhau đi.

Dù gì nụ hôn đầu đều dành cho đối phương cả rồi.
- Ừ, cứ vậy đi.

Yêu anh cũng chẳng lỗ lã gì.
Cô điềm tĩnh đáp.

Anh bất ngờ ôm cô.

Cả hai nghe rõ tiếng tim của đối phương đập thình thịch như muốn bay ra khỏi lồng ngực.
Cô đỏ mặt, đẩy anh ra.

Anh không chịu buông tay, phả hơi nóng vào cổ cô.
- Quả nhiên chúng ta yêu nhau mà không chịu nhận.

Em yêu đồng ý làm bạn gái của anh không nào?
Hai từ em yêu thoát ra từ miệng anh.

Cô nghe mà nổi da gà, cô đỏ mặt, lí nhí.

Bắt chước theo anh mà xưng hô.
- Anh yêu, nếu biết cả hai yêu nhau rồi thì đồng ý thôi.
Rồi cả hai đứng ôm nhau cười hì hì.

Đúng là lúc đầu ghét nhau cho cố vô rồi lại thành một cặp.
Người ta nói không sai mà ghét của nào trời trao của đó..