Nó ngủ gà ngủ gật trên vai hắn, đói chịu hỏng nổi, nó mệt nên thiếp đi.
- Haizzz..chưa gì hết đã ngủ.
Hắn thở dài chỉnh cho nó nằm ngay ngắn, sau đó hắn gọi cho anh và cậu bảo đưa hai người kia về phòng sẵn tiện trông chừng nó.
Đợi mấy người kia lên thì hắn lái xe về biệt thự của mình, lên phòng tắm rửa thay đồ, xong xuôi hắn lại lăn vào bếp nấu cháo thịt bằm cho nó.
Nấu mà hắn không chú tâm cứ suy nghĩ đâu đâu, lâu lâu lại nghe tiếng thở dài chứa đựng nỗi buồn day dứt không nguôi.
Bởi vì vậy, hắn xíu nữa đã lấy nhầm lọ muối thành lọ đường, lọ tiêu thành lọ ớt.
May là kịp thời thức tỉnh nhìn lại, nếu không hắn mà đem vào, nó lại nó cậu không biết thì đừng nấu, định đầu độc tôi bằng món cháo, làm tôi ngộ độc thực phẩm lăn đùng ra đất chờ cấp cứu hả, cậu ít ác quá ha.
Hắn chả nghĩ nữa, nó đang mất trí mà, nên có thể quên tay nghề nấu ăn của hắn ra sao.
Đổ cháo vào gà mên mang đi, hắn còn đem theo bánh với sữa cho nó nữa, nói vậy thôi chứ hắn còn thương nó lắm, biết nó thích nên chuẩn bị tất.
~~~~~~~~~~~~~
Tại phònh bệnh ba nàng nhà ta đã ngủ say, anh và cậu ngồi canh chừng mà toàn ngắm nhỏ và cô, nó bị bơ một cách không thương tiếc.
Trong giấc ngủ, nó mơ thấy hắn lừa nó làm nó tin hắn, sau đó một phát đẩy ngã nó, rời xa nó cùng Thanh Thanh.
Nó gọi với theo nhưng hắn không quay đầu lại, mơ đến đó nó liền giật mình tỉnh dậy, mồ hôi nhễ nhại, thầm thở phào.
May là nó không hét lên chứ hỏng mấy bại lộ hết.
Hắn vừa bước vào thấy mặt nó toàn mồ hôi, đặt gà mên cháo lên bàn, hắn nói.
- Anh giúp em rửa mặt.
Ẵm nó vào phòng vệ sinh, rửa mặt cho nó rồi ẵm nó ra, hắn giúp nó kê gối ngồi dựa lưng vào.
Hắn lấy gà mên cháo, tổng cộng có ba ngăn hắn đều đựng đầy cháo nên quay sang hỏi cô với nhỏ, lúc này nhỏ với cô đã thức giấc.
- Hai người có đói không?
Cô với nhỏ lắc đầu, nói.
- Cảm ơn cậu chủ quan tâm, bọn tôi no rồi giờ chỉ muốn đi dạo cho khuây khoả đầu óc.
Nghe vậy cậu và anh lật đật đặt hai cô vào xe lăn đẩy ra khu vườn phía sau bệnh viện làm cô với nhỏ chỉ kịp ú ớ.
Họ đi cả rồi, hắn lấy từng phần ra, bắt ép nó ăn hết, nó thống khổ, kêu gào.
- Cậu nghĩ tôi là heo à, ăn một phần là ngán lắm rồi, bắt tôi ăn ba phần chắc nghẹn mà chết quá!
- Không bàn cãi, em bắt buộc ăn hết.
Với lại anh không lầm thì em thích bánh với sữa, nếu ăn hết anh cho em tất cả.
- Thiệt hả?
Nó phấn khởi, có bánh với sữa là vui rồi.
Giật phần cháo từ tay hắn, nó không thổi mà vội vàng cho vào miệng thành ra quá nóng, bỏng cả lưỡi.
- Đưa đây, em thiệt hậu đậu.
Hắn giật lại, múc từng muỗng đưa lên miệng thổi nguội, đút cho nó ăn.
- Ngon không?
- Ngon a.
Nó a dua nịnh bợ, nó chỉ ước mình đang uống sữa thôi, và cứ thế hắn đút, nó ăn.
Phần cháo đầu tiên đã hết, tới phần cháo thứ hai cũng xong, còn phần cháo cuối cùng, nó lắc đầu nguầy nguậy.
- Cậu ăn đi, tôi ngán quá!
- Không.
...
Nó chù ụ, cái mặt như đưa đám nhìn hắn, há miệng tiếp tục ăn.
Oa, cuối cùng đã hết nó như được giải thoát vui mừng hết lớn, xoè đôi tay trước mặt hắn.
- Cho tôi bánh với sữa nào.
- Đây thuốc của em.
Hắn bỏ một đống thuốc vào tay nó, nó nghệch mặt.
- Ơ...ơ...cái này.
- Của em.
Ngậm đắng nuốt cay cho đống thuốc vào miệng, nó tu một ly nước, thuốc theo đó mà trôi vào cổ họng tuột xuống bụng.
- Rồi, lần này cậu chủ mà không cho, tôi cắn chết cậu, mặc kệ cậu có quyền hơn tôi.
- Đây nè cô nương.
Hắn lôi một hộp sữa, cái bánh mì kinh đô nhân kem dâu trong bịch nilon ra đưa cho nó.
Mắt nó sáng rực chộp lấy, xé vỏ ăn một cách tự nhiên, nó xé một chút bánh đút cho hắn, biết hắn ghét nên nó cố tình chơi xỏ hắn.
Hắn vốn dĩ chả ưa mấy món bánh này cho lắm.
Nhưng tại nó đút nên hắn miễn cưỡng ăn, với lại hắn là đàn ông ở chung với nó toàn ăn vị dâu riết hắn thấy hơi kì cục.
Ai đời đàn ông lại thích mấy thứ này, họ chỉ thích cà phê đen, có ăn bánh thì cũng là hương socola đắng, không thích ăn vặt lắm.
- Ngon không?
Nó cười thầm, chơi xỏ hắc thiệt là vui, còn hắn cười như không cười gật đầu, thú thật chẳng đến nỗi tệ tạm được.
Nó nguyền rủa, sao không nôn ra mà nuốt vào.
Trả thù bất thành, nó tiếp tục bắt tay vào sự nghiệp ăn uống, bụng đã no căng, nó vẫn cố hút hết hộp sữa dâu béo ngậy, thơm ngon.
Hắn sợ nó cố quá thành quá cố, vì vậy một điệp khúc không tên lại nhồi nhét vào đầu nó.
Nó kêu trời, trời không nghe, kêu đất, đất không thấu, chỉ có thể lẳng lặng cúi đầu mà nghe hết điệp khúc không tên dài đăng đẵng mà hắn ban tặng dành riêng cho nó.
Tuyệt đối không dành cho người thứ hai, có một không hai.
- Đủ rồi, cậu chủ chết tiệt, cậu mắng tôi hoài, tôi nhức đầu quá! Tôi đến mệt với cậu, tôi đang bị thương cậu còn không tha, sau này về hầu cậu, chắc tôi như chết đi sống lại.
Mà công nhận cậu nói nhiều ghê, ôi, thiệt tội cho cái thân tôi.
- Em dám nói anh nói nhiều.
Hắn sát khí quanh người, quan tâm nó mà bị trách là nói nhiều, trong đầu nó chứa cái gì vậy.
À quên, nó ngốc cộng thêm mất trí thì đủ hiểu, đầu nó toàn bánh với sữa lắp đầy trong đó.
Hắn ngoảnh mặt làm ngơ, cầm áo khoác định đi về thì bị nó níu chặt tay, mặt mếu máo.
Toàn là xạo đấy vì hắn về thì nó bày tró chọc phá ai đây.
- Hức...!xin lỗi mà, cậu đừng bỏ tôi một mình.
- Ở đó đi, em thích yên tĩnh mà.
- Hức..hức...ở thì ở, cậu về đi.
Cậu đáng ghét, xấu xa, tôi ứ cần cậu, đi đi, hừ.
Nó ghim trong bụng, phẩy phẩy tay đuổi hắn.
Ta thấy đó, nó trở mặt nhanh hơn lật sách, bỏ tay ra khỏi ống tay áo hắn, nó trùm chăn vờ ngủ.
- Hừ, em thấy ghét còn có.
Hắn hừ lạnh, xoay người mở cửa đi về, giờ đã là 6h, hắn về làm việc, sổ sách chất đống như núi đang chờ hắn giải quyết kia kìa, thời gian đâu mà đôi co với nó, đúng là phũ quá mà..