Chị Em Song Sinh Họ Hạ

Chương 37: Chương 37





Mọi quan khách trong hôn lễ bắt đầu bàn tán và xì xầm với sự xuất hiện của ba cô gái không phải khách mời.
- Chuyện gì đang xảy ra?
- Cô ta là ai mà gây loạn trong hôn lễ của ba thiếu gia tiếng tăm lừng lẫy?
- Lẽ nào ba cô dâu trên kia không phải là thật?
- Hay ba người kia bỏ bùa mê làm thiếu gia yêu họ, sau đó một bước tóm gọn tiền tài?
...
Những lời bàn tán ngày càng lớn dần, toàn những lời đả kích bọn cô thì nhiều, còn ba người con gái kia đang từng bước tiến đến bọn cô.
Bỗng họ đẩy ba cô ra, do váy cưới quá dài, rất vướng víu, bọn cô chới với, mất thăng bằng té phịch xuống đất trong sự ngạc nhiên của mọi người.
Bọn hắn dang tay định đỡ bọn cô nhưng bị ba người kia nắm tay lại.
- Hàn Phong, anh quên Mộng Thanh Thanh, người yêu của anh rồi sao?
Cô ta nói, đưa tay gỡ cặp kính xuống, nhan sắc tuyệt đẹp hiện ra, hắn, cậu và anh, mấy anh em trong bang của anh ngạc nhiên tột độ.
Mộng Thanh Thanh đã chết rồi mà, sao giờ lại đứng đây chuyện này thật sự có uẩn khúc chưa thể giải bày.
~~~~~~~~
Mộng Thanh Thanh- người yêu cũ của hắn.
Tính cách: vẻ hiền lành, trong sáng là vỏ bọc bên ngoài để đánh lừa mọi người, ẩn sau bên trong là con rắn độc, không từ thủ đoạn, ham tiền.
Gia thế: không có, là trẻ mồ côi tình cờ gặp hắn làm hắn yêu say đắm rồi cứ thế một bước lên làm phượng hoàng, cô ta rời xa hắn là thấy người khác giàu hơn hắn, tại vì lúc đó hắn chưa nói cho cô ta biết mình giàu cỡ nào.


Nay trở về là muốn cướp gia sản của hắn.
~~~~~~~~~~
- Thanh Thanh, là em thật sao?
Hắn kích động, không tin vào mắt mình, lắc mạnh vai Thanh Thanh làm cô ta nhăn mặt vì đau, giả vờ khóc thút thít, nhân cơ hội ôm hắn.
- Hàn Phong, anh hứa với em là sẽ không lấy ai khác ngoài em kia mà, anh muốn nuốt lời sao?
- Anh không nuốt lời nhưng nói cho anh biết vì sao năm đó em bỏ anh mà đi.
Hắn hoàn toàn bị cô ta làm cho ngu muội, một lần nữa lại quay về bên cô ta, quên mất sự hiện diện của nó, cũng quên đã hứa với nó những gì.
- Tại mẹ anh bảo em đi nói em là trẻ mồ côi không xứng với anh.
Cô ta vờ uỷ khuất đổ lỗi cho mẹ hắn.
- Mẹ, có phải như vậy không?
Hắn bước tới chỗ mẹ mình nắm tay bà gặng hỏi.
- Mẹ không có, cô ta nói dối.
Mẹ hắn phẫn nộ, Thanh Thanh cả gan vu oan cho bà.

Bộ muốn bà với con trai mình trở mặt sao? Tất cả là do cô ta ham vinh hoa phú quý đi theo người khác, không muốn con trai mình buồn nên bà nói là cô ta đã chết.
- Bác à, bác sao nói con như thế.

Vì không muốn bác khinh thường con đã rời xa Hàn Phong cố gắng nỗ lực kiếm tiền, giờ con là người mẫu đại diện cho công ty G.P nên con mong bác tác hợp cho con với anh ấy.
Thanh Thanh khuỵu gối nắm lấy chân mẹ hắn van xin, nước mắt giả tạo cứ rơi ướt đẫm gương mặt thanh tú của cô ta, khiến người ta nhìn vào sẽ mủi lòng, nghĩ cô ta nhu mì, yếu đuối, lương thiện này nọ.
- Con thất vọng về mẹ.
Hắn đỡ Thanh Thanh đứng dậy, buông câu lạnh lùng nói với mẹ mình.
Còn anh và cậu đang bị hai cô gái kia đeo bám, không ai khác chính là Trương Mỹ Ngọc cùng Đặng Trúc Mai, hai ả ta lôi trong túi ra một sắp hình quăng xuống đất.
Ảnh rớt tung toé, nhỏ và cô đưa tay nhặt lấy, nhìn vào hình là hình ảnh một nam một nữ ôm nhau ngủ trong khi cả người không mặc quần áo, chỉ có duy nhất cái chăn đắp lên người.
- Tụi em đã mang thai, các anh phải chịu trách nhiệm.
Hai ả ta ôm mặt khóc, tỏ vẻ đáng thương.

Thật ra hai ả không có mang thai, mấy tấm ảnh đó là do hai ả tự chụp.


Tuần trước anh với cậu kí hợp đồng hợp tác với ba hai ả, có uống chút rượu nhưng vì rượu có bỏ thuốc nên anh và cậu sau khi uống thì lăn ra ngủ không biết gì cả.
Hai ả tự biên tự diễn, đưa anh với cậu vào phòng, hai ả tự tiện cởi đồ cả hai ra, chụp hình lại chờ có ngày uy hiếp họ phải chấp nhận mình.
- Bọn tôi sẽ chịu trách nhiệm.
Anh và cậu không phải là người có làm mà không chịu, chờ đứa bé sinh ra họ sẽ xét nghiệm DNA xem có cùng huyết thống không.
Nó bất ngờ đứng dậy lững thững đi tới chỗ hắn.
- Hàn Phong, anh chọn cô ta, tôi và anh chấm dứt tại đây, hôn lễ huỷ bỏ, sau này gặp lại xem như không quen biết.
Nó nói trong nước mắt, đưa tay tháo chiếc nhẫn quăng xuống đất.

Cô và nhỏ cũng y chang nó tháo bỏ chiếc nhẫn cưới thẳng tay ném vào người cậu và anh.
Vén đuôi váy lên chạy thẳng ra hôn lễ, chạy mãi không biết nên đi về đâu, cuối cùng ba người quyết định bắt taxi đi về biệt thự nhà hắn lấy hành lí.
Xe dừng trước cổng biệt thự cả ba mở cửa chạy vào, lên thẳng phòng thay đồ, cả ba chọn cho mình quần jean, áo thun, trang sức tháo trả toàn bộ, thu gom hành lí nhanh chóng rời đi.
Nơi đây là nơi hạnh phúc cũng chính là nơi đem đến khổ đau, cả ba không muốn ở đây một giây phút nào nữa, có lẽ họ sẽ sang nước ngoài sống một thời gian.
Cả ba tiếp tục bắt xe đến sân bay, nước mắt thi nhau chảy dài trên gò má khi họ soạn tin nhắn gửi cho ba mẹ mình, nội dung tin nhắn như sau.
- Ba mẹ thứ lỗi cho tụi con, tụi con sẽ rời xa nơi này một thời gian.

Đừng lo lắng cho tụi con, tụi con không sao đâu, hai người nhớ giữ gìn sức khoẻ chờ ngày tụi con trở về.

Tụi con nhờ ba mẹ nhắn với họ rằng tụi con không có phúc phần làm con dâu họ nhưng chúng con sẽ luôn yêu quý bác như ba mẹ ruột của mình.


Đây là tin cuối cùng tụi con nhắn đến mọi người, tụi con sẽ đổi số điện thoại, có gì tụi con liên lạc sau, con mãi mãi yêu ba mẹ.
Ấn dòng tin nhắn nó gửi vào máy ba mình, rồi cả ba tháo sim ra bẻ gãy, đôi mắt đỏ hoe vì khóc, nỗi đau trong lòng đau hơn, như bị ai cầm dao cứa vào vậy, tâm trạng không mấy khả quan, nhưng cả ba tự động viên nhau phải cố chấp nhận sự thật mà vượt qua.
~~~~~~~
Ở hôn lễ, khách khứa đã về hết, nhẫn cưới nằm lăn lốc ở dưới sàn chẳng ai mảy may để ý.
Bỗng ông Hạ Văn lấy điện thoại ra xem, lúc nãy ông nghe có tin nhắn nhưng chưa tiện lấy ra, giờ đây khi mở tin nhắn, ông như chết lặng, giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt khắc khổ của ông.
Bà Băng Ngọc lấy làm lạ thắc mắc hỏi.
- Việc gì mà ông khóc vậy?
- Băng Nguyệt và Nguyệt Băng cùng với Thanh Trúc tụi nó bỏ đi cả rồi.

Tụi nó nói sẽ xa ta một thời gian, kêu tất cả chúng ta ráng giữ gìn sức khoẻ chờ ngày chúng nó trở về, gửi lời nhắn đến họ là tụi nó không có phúc phần làm con dâu nhà họ, nhưng tụi nó sẽ mãi yêu họ.
Mọi người khóc, sao tụi nó lại bỏ đi, sao lại như vậy, tụi nó ở nơi xa lạ sẽ sống thế nào có bị ai bắt nạt không, ăn uống ra làm sao, bao nhiêu câu hỏi cứ đặt ra nhưng không có câu trả lời.
Khóc đến kiệt sức, mẹ của chị em cô và nhỏ ngất đi, làm mọi người một phen hoảng hốt, nhanh dìu ra xe chở về nhà.
Trước khi đi ba mẹ cậu, hắn và cả anh để lại một câu.
- Các con quá sai lầm.
Ba ả kia thì hả dạ vô cùng, muốn đấu với bọn tôi các cô chưa đủ trình, đúng là ngu ngốc..