Phần 4
Cha Thượng Linh không chịu nói bất cứ điều gì. Thượng Linh sa sút tinh
thần mấy ngày nay không phải do áy náy vì những lời ông Diệp nói, mà mấy từ “chuyện năm đó” khiến cô vô cùng tò mò nhưng lại không có được câu
trả lời.
Nói cô tuổi còn trẻ nông nổi cũng đúng, lúc Diệp Thố
rời khỏi nhà cô, cô mới có mười bốn tuổi. Mà từ khi ba tuổi trở đi, ngày nào cô cũng duy trì kỉ lục làm ít nhất một chuyện xấu xa, làm sao mà
nhớ hết được.
Có lần cô bắt anh làm ngựa cho cô cưỡi, sau đó
bắt anh leo từ dưới lên tầng, rồi từ trên tầng xuống lầu đến bảy tám
lần. Đôi khi là ném cả một đống giun lên giường anh, đổ hết sữa trong
hộp và thay vào đó bằng sơn trắng, rồi lấy keo dính dán cuốn vở tập làm
văn của anh lại. Có lần cô còn kéo anh ra chơi trò chủ nhân và nô lệ,
lấy dây thừng làm roi ngựa ra sức đánh anh.
…
Càng
nghĩ lại những chuyện ngày xưa, Thượng Linh càng thấy mình lúc đó đúng
là ngang ngược đanh đá. A Thố thật đáng thương, chẳng trách ngay từ lúc
gặp cô, anh đã có thái độ như vậy.
Thượng Linh mua một chiếc sơ mi bằng chính tiền của mình trong tâm trạng áy náy làm quà sinh nhật
tặng anh. Cô lẻn ra ngoài mua đồ lúc nghỉ trưa, khi ra khỏi cửa hàng,
bầu trời đang quang đãng bỗng nhiên tối sầm, cơn mưa nặng hạt tầm tã
rơi. Chuyện cô và Diệp Thố sống cùng đã lan truyền khắp VIVS, mọi người
đều coi cô là người tình của anh. Nhưng cô vẫn đi làm nghỉ làm đúng giờ
như trước đây để tránh bị dị nghị.
Chiều nay phòng đối ngoại
họp, đến muộn cũng chẳng vấn đề gì nhưng chắc sẽ không được yên tai.
Suốt ngày bị mọi người bình phẩm so sánh gương mặt cô và Diệp Thố, giờ
còn bị chê là cái gì cũng sai hết lần này đến lần khác, đúng là làm việc chẳng vui vẻ gì.
Đúng lúc đang sốt ruột vẫy taxi, bỗng một chiếc xe trông rất quen dừng lại trước mặt cô.
“Mau lên xe đi!” Cửa xe hạ xuống, Hoa Ninh nhìn cô mỉm cười.
“Thì ra chị làm ở VIVS!” Dường như Hoa Ninh vô cùng yêu thích ngành
kinh doanh khách sạn, trên đường đi chỉ nói về những hiểu biết của cậu
về lĩnh vực này. Cuối cùng còn nhắc đến CEO hiện thời của VIVS - Augus.
Thượng Linh hơi ngạc nhiên khi thấy người khác nhắc đến tên Diệp Thố đầy tôn sùng.
Những lời tán dương như: “Anh ấy chính là tấm gương thành công cho một
người đàn ông” làm Thượng Linh mỉm cười đắc ý. Hoa Ninh nhìn cô hơi ngạc nhiên: “Sao vậy? Trông chị hình như rất vui, chị rất thân thiết với ông chủ sao?”
Thượng Linh quyết định phải khiêm tốn, thôi không
cười nữa: “Chị thấy em khác xa hồi còn đi học, cậu bé thích bắt bẻ ngày
xưa giờ đã trở thành người đàn ông, thật đáng ngạc nhiên.”
Xe
dừng lại trước cổng khách sạn, Hoa Ninh quay đầu lại nhìn Thượng Linh,
gương mặt tuấn tú nhìn cô rất nghiêm túc hỏi: “Chị thấy em đã thực sự
trở thành một người đàn ông rồi sao?”
Thượng Linh ngớ người, sau đó mỉm cười: “Đương nhiên rồi, là một người đàn ông rất tuyệt vời!”
Thượng Linh ôm lịch thở than. Đi nhờ được chuyến xe miễn phí, giờ lại
bị người khác cầu xin. Trước khi xuống xe, Hoa Ninh vô cùng thành khẩn
cầu xin cô đóng vai “bạn gái một ngày” của cậu ta. Thiếu gia con nhà
giàu cũng có nhiều điều khó khăn, đã ăn không của người ta mấy bữa liền, nên cô cũng ngại không dám từ chối. Nhưng không hiểu sao lại trùng hợp
như vậy, ngày Hoa Ninh nhờ cô giúp đỡ lại đúng là ngày sinh nhật Diệp
Thố.
“Em cũng không biết làm sao cả, mọi người nhà em cứ giục
em lấy vợ, nhưng chị cũng biết bây giờ em đang tập trung vào sự nghiệp.
Cũng không có gì rắc rối đâu, chỉ ăn bữa cơm trưa, gặp gỡ mọi người
thôi.” Thượng Linh vẫn chưa kịp quyết định, Hoa Ninh lại gọi điện đến:
“Đúng là trong số tất cả những cô gái em quen biết, chỉ có mỗi chị là
thích hợp nhất. Chị giúp em đi, xin chị đấy!”
“Nhưng mà chị nhiều tuổi hơn em.”
“Nhưng trông chị rất trẻ, nhìn còn ít tuổi hơn cả em đấy.”
Thượng Linh rất thích nghe những lời thế này.
“Chỉ ăn cơm trưa thôi chứ?” Sau khi nghe xong câu trả lời, Thượng Linh đặt quyển lịch xuống: “Được thôi, chị sẽ giúp em!”
Lúc sắp tan ca, Thượng Linh nhận được cuộc điện thoại của CEO nói lúc tan làm đi tiếp khách cùng anh.
Dự án khu nghỉ dưỡng Maldives đã bắt đầu khởi động, gần đây anh thường
xuyên phải ra ngoài tiệc tùng cùng khách khứa. Lúc vừa vào VIVS, cô còn
khá yêu thích công việc này nhưng bây giờ lại thấy nó thật vô vị.
Trong các buổi tiệc tùng không thiếu gì các nhân vật con ông cháu cha
hoặc thiếu gia con nhà giàu. Kiểu gì cũng có vài người khôi ngô tuấn tú
phong độ ngời ngời, cũng có vài người tính tình vui vẻ thích trò chuyện. Những người biết chuyện đều hiểu cô gái đi cùng Diệp Thố là người tình
của anh, không dám trêu chọc, nhưng thỉnh thoảng cũng có người chẳng tỏ
tường mọi việc.
Ví dụ như tối hôm nay, người Diệp Thố mời đi ăn là công tử con nhà thị trưởng, thuộc diện con ông cháu cha, đã đi lính
vài năm, hiện nay cũng thuộc hàng có vai vế. Diệp Thố vốn không hề quen
biết gì với người này, nhưng hiện nay vì có việc cần nhờ, nên thông qua
người khác giới thiệu mời người này đi ăn.
Vị công tử này vô
cùng phách lối, chưa ngồi được ấm chỗ đã bê ly rượu trắng lên đòi chạm
ly với Thượng Linh. Thượng Linh đang chậm rãi ăn cơm, nghe thấy thế đành phải nâng ly lên.
Chất lỏng trong ly cô trong suốt, nhưng là
Sprite, không phải rượu. Ông tướng kia biết được, không chịu tha cho cô, lấy luôn một ly mới rót rượu trắng bắt Thượng Linh uống.
Thượng Linh sa sẩm mặt mày. Vừa ăn được mấy miếng đã bắt cô uống rượu,
tay này đúng là vô nhân đạo. Trong lòng thì mắng thầm nhưng tay vẫn đón
lấy cốc rượu, chuẩn bị uống. Trước khi vào làm ở VIVS, cô cũng đã từng
làm việc tại những nơi khác, biết rõ việc tiệc tùng khách khứa này vốn
đều phải dựa vào tửu lượng cả. Vừa nâng ly lên, cổ tay cô đã bị tóm
chặt. Một tiếng “được” tắc nghẹn ngay cổ họng vị công tử kia.
Ánh mắt Diệp “mỹ nhân” hờ hững, nhưng lạnh lùng nhìn thẳng vào Thượng
Linh. Rõ ràng cô đã hào hứng như vậy lẽ nào anh còn không hài lòng sao?
Nếu không nghĩ đến vì lợi ích chung, cô còn chẳng thèm để ý đến vị công
tử này ấy chứ.
“Tổng giám đốc Diệp, chẳng lẽ việc cỏn con này
cũng không nể mặt tôi sao?” Nhân vật con ông cháu cha hơi bực mình. Anh
ta tại vị lâu như vậy, có ai gặp anh ta mà lại không khúm núm chứ? VIVS
giàu có thật, nhưng lần này là họ mời cơm, tức là có việc cần phải nhờ
đến anh ta.
Thượng Linh không muốn rách việc, cứ uống xong ly
rượu là hơn, nhỡ lại chọc tức đối phương, ông lớn này lại phạt cô uống
ba ly liền thì nguy. Cô đẩy tay Diệp Thố ra, nhưng không tài nào làm
nổi.
Thượng Linh quay về phía sau anh nhíu mày, nhưng ra hiệu
hồi lâu mà chẳng thấy anh có động tĩnh gì. Không khí có phần căng thẳng, A Ảnh ngồi bên cạnh cũng đứng ngồi không yên.
Đúng lúc tiến
thoái lưỡng nan, Diệp Thố lấy ly rượu từ tay Thượng Linh, hướng về phía
ông lớn kia nói: “Xin lỗi, cô ấy không uống được rượu, ly này để tôi
uống thay có được không?”
Vị công tử kia hơi nhíu mày, tiếp đó
mỉm cười, sau đó rót thêm hai ly nữa đẩy đến trước mặt Diệp Thố: “Tổng
giám đốc Diệp uống thay thì phải khác rồi! Một ly vẫn chưa đủ, phải cạn
cả ba ly mới được.”
Thượng Linh nhăn mặt, đúng là không nằm ngoài dự đoán.
“Để em uống vậy!” Như những gì cô biết, tửu lượng của Diệp Thố chỉ tầm tầm, đây không phải là nước, mà là rượu trắng.
Tay Thượng Linh lại bị tóm chặt. Đôi môi gợi cảm với đường nét hoàn hảo hơi nhếch lên, trong nháy mắt đã uống sạch cả ba ly rượu.
Vị
công tử kia nói mấy tiếng “được lắm”, tâm trạng liền phấn chấn lên hẳn.
Sau bữa cơm, anh ta còn chưa thấy thỏa đáng, lại chuyển địa điểm tác
chiến sang một hộp đêm khác.
Trước lúc vào phòng, Thượng Linh
bị A Ảnh lén lút kéo đi. Anh hỏi cô có uống được rượu không, nếu uống
được thì tìm cách đỡ ly giúp Diệp Thố, tối nay anh uống quá nhiều rồi.
Thượng Linh biết tửu lượng A Ảnh không được tốt, nên vui vẻ đồng ý, bắt đầu đóng vai sứ giả bảo vệ cả buổi tối, vừa thấy ông tướng kia nâng ly
là tự động nâng cốc coca giả rượu vang lên. Ánh đèn trong hộp đêm mập
mờ, chẳng ai biết được thực ra rượu cô đang cầm là coca.
Dù gì
Thượng Linh cũng đã lăn lộn trong xã hội nhiều năm, đương nhiên hiểu rất rõ những tình huống như lúc này. Bây giờ thừa sức ứng phó với thể loại
con ông cháu cha đang ngà ngà say này. Coca rất ngọt, Thượng Linh uống
xong thì chuyện trò vui vẻ, thỉnh thoảng còn chọn bài hát cùng ông tướng kia. Mấy cô tiếp viên ngồi hát cùng cũng cổ vũ tưng bừng, không khí vô
cùng vui vẻ… chỉ ngoại trừ một người.
Thượng Linh bị tóm
vào cầu thang bộ lúc từ nhà vệ sinh đi ra. Cô bị ép vào tường, cả người
giam cầm giữa cánh tay và cơ thể Diệp Thố. Tuy tối nay anh uống nhiều
nhưng vẫn rất tỉnh táo, đôi mắt đẹp đến ngạt thở giờ này lạnh lùng đến
đáng sợ.
“Anh có bảo em phải tiếp tay đấy không hả? Thử nhìn
xem tối nay em giống cái gì? Có khác nào mấy cô nàng ngồi hát cùng không chứ?”
Thượng Linh bị mắng đến ngớ người ra: “Anh có uống nhầm thuốc không vậy?”
“Em không cần vào phòng nữa đâu, để anh bảo A Ảnh đưa em về.”
“Anh cáu cái gì chứ? Anh tưởng là em muốn thế lắm à?”
“Không muốn mà còn cứ sán đến. Thượng Linh, em nghĩ anh mù rồi hả?”
“Anh quát cái gì chứ?” Thượng Linh ấm ức: “Em sán đến cũng chỉ vì khách sạn, chẳng phải là anh cần anh ta giúp sao?”
“Có như vậy cũng không cần người tình của anh phải đi hầu rượu.”
“Vậy thì vì anh có được không? Em lo cho anh, nên mới uống thôi! Anh
không cám ơn em lại còn mắng em, có phải anh bị làm sao rồi không hả?”
Thượng Linh nổi cáu.
Đôi mắt Diệp Thố đang căng thẳng như dịu
đi trong chốc lát, bỗng chốc lại ánh lên vẻ nghi ngờ tựa như muốn thiêu
đốt cô. Hồi lâu sau anh mới đáp: “Nói lại xem!”
Thượng Linh
đang nổi cáu, bĩu môi không trả lời mà chỉ nhìn chằm chằm vào anh. Đối
diện với anh, cô lại thấy ánh mắt ấy quá khẩn thiết, trong lòng như đang có kiến bò, cô đẩy anh ra định bước đi nhưng lại bị anh kéo lại. Anh
lặng lẽ nhìn cô, như muốn nhìn thấu tâm can cô qua đôi mắt đen huyền ấy.
Diệp Thố hơi cúi đầu, hơi thở càng lúc càng gần bên Thượng Linh hơn. Cô biết anh định làm gì, nhưng vẫn đứng yên bất động.
Trước khi hôn Thượng Linh, Diệp Thố khẽ nhắm mắt lại, hàng mi vừa dài
vừa dày tuyệt đẹp. Đôi môi hơi lạnh thoảng qua hương bạc hà dịu nhẹ, mềm mại như môi con gái. Anh vuốt ve bờ môi cô rồi cuồng nhiệt ấn chặt
xuống lưng cô, đỡ cổ cô như muốn nuốt chửng lấy.
Trong phút
chốc, hơi thở cũng run rẩy, nóng bỏng, như có dòng điện tê dại chạy qua
người, Thượng Linh bám chặt vào cánh tay anh, từ từ hưởng ứng.
Theo chỉ thị của ông chủ, A Ảnh tìm cách đánh lạc hướng vị khách kia rồi đưa hai người về nhà.
Khi cánh cửa chung cư khép lại, Thượng Linh không kịp cởi giày đã bị
anh kéo đến hôn tới tấp. Nụ hôn trong lúc hơi ngà ngà say nóng bỏng mà
cuồng nhiệt, dọc đường từ cửa chính đến hành lang, đúng giây phút chiếc
áo đầu tiên bị cởi ra, Thượng Linh bỗng tỉnh táo, khẽ nói bên tai anh:
“Hôm nay… là ngày thứ hai của em…”
***
Hai ngày liền,
bữa sáng đều vô cùng lạnh lẽo, để không khí bớt căng thẳng, Thượng Linh
tặng quà sớm cho Diệp Thố. Anh nhìn chiếc áo sơ mi không nói gì, nhưng
ăn xong bữa sáng lại gọi cô vào phòng.
Phía dưới dù đã mặc quần âu nhưng phía trên anh vẫn cởi trần, làn da tuyệt đẹp như ngọc đập ngay vào mắt, khiến cô nóng bừng người. Thượng Linh thắc mắc, liệu có phải
anh định dụ dỗ cô không? Nhưng vừa mới sáng sớm, thế này có dũng mãnh
quá không?