Mọi người tụ họp trong một phòng tiệc ở khách sạn năm sao, ngoài đồ ăn
tự chọn ra còn có cả phòng hát karaoke nữa. Hơn hai mươi người, bình
thường chi phí sẽ chia đều, nhưng hôm nay lại không có ai bảo Thượng
Linh trả tiền. Mễ Mễ cười tươi như hoa, khoác vai Thượng Linh nói nhỏ,
ngày hôm nay có người khao, chi phí đã trả hết rồi, mọi người chỉ cần ăn chơi nhảy múa tưng bừng là được.
Hồi học đại học, Mễ Mễ rất mê các anh chàng trong đội bóng rổ, vừa bước vào phòng tiệc đã lao ngay
đến nói nói cười cười, cho Thượng Linh ra rìa luôn.
Nhiều năm
không gặp, mọi người ai cũng thay đổi rất nhiều, giờ đây trông ai cũng
xinh gái, đẹp trai. Thượng Linh không học cùng trường với mọi người, nên vừa vào trong đã trốn đến một góc, cứ ngồi gật gù rồi ngủ quên mất. Đến tận khi có một giọng nam vui vẻ đánh thức cô dậy.
“Chị, chị
đến đây ngủ hay sao vậy?” Người này còn rất trẻ, mặc một chiếc sơ mi và
quần bò đơn giản, càng làm tôn lên vẻ trẻ trung phơi phới.
Thấy cô ngỡ ngàng, cậu ta dựa tay vào sô pha, cúi gần lại chỗ cô: “Chị không nhận ra em à?”
Đúng lúc Thượng Linh đang lơ mơ, có mấy cô gái chạy đến gọi Hoa Ninh,
kéo cậu ta ra hát. Hoa Ninh? Thượng Linh hơi ngạc nhiên, không ngờ lại
là cậu ta.
Trong đội bóng rổ mà Mễ Mễ thích, có một nam sinh ít tuổi nhất học vượt cấp, ít hơn khóa các cô ba tuổi. Lúc đó tuy Hoa Ninh ít tuổi, nhưng đầu óc vô cùng thông minh, sáng láng, lại chơi thể thao
giỏi, mặt mũi khôi ngô tuấn tú, ngoại trừ việc chiều cao chỉ tầm tầm ra, hoàn toàn có thể coi là hot boy của trường.
Bao năm không gặp, không ngờ cậu chàng lại cao lên nhiều như vậy. Nghĩ lại những chuyện
ngày xưa khi đi học, cô khẽ cười, lại tiếp tục quay lại trong góc, cuộn
tròn người… ngủ tiếp.
Kế hoạch ngủ tiếp của Thượng Linh thất
bại hoàn toàn. Hoa Ninh hát xong liền xúm lại bên cô, không thèm để ý
thái độ sốt ruột của khổ chủ, chủ động bắt chuyện cùng cô. Thượng Linh
thấy kì lạ, rõ ràng hồi còn đi học, cậu ta rất ghét cô. Mỗi lần thấy cô
xuất hiện liền kiếm cớ chạy biến mất hoặc cố tình soi mói, bây giờ lại
nhiệt tình thế?
Bị quấy nhiễu một hồi, điện thoại cũng bắt đầu
rung loạn lên trong túi quần, Thượng Linh lấy ra xem thì không ngờ lại
là tên “yêu tinh” Diệp Thố, cô bấm tắt. Lúc sau, điện thoại lại rung
nhưng cô vẫn không nghe.
Vài giây sau, Thượng Linh nhận được tin nhắn: “Sao không nghe máy?”
Cô nhắn lại: “Không tiện nghe!”
Diệp Thố: “Đang ở đâu, lúc nào về nhà?”
Thượng Linh: “Không phải việc của anh!”
Sau đó điện thoại lại tiếp tục rung, Thượng Linh nóng mắt, bật chế độ im lặng rồi ném ra phía bàn, không thèm đếm xỉa gì nữa.
Hoa Ninh ngồi bên cạnh trầm tư nhìn cô, cuối cùng hỏi: “Bạn trai à?”
Thượng Linh lườm cậu ta một cái: “Trẻ con đừng có tọc mạch vào chuyện người lớn!” Hoa Ninh sị mặt ra.
Có lẽ vì câu này ác quá, nên sau đấy Hoa Ninh không chủ động bắt chuyện với cô nữa, lặng lẽ ngồi uống bia trong một góc.
Khi điện thoại trên bàn lại rung thêm một lần nữa, Thượng Linh vẫn còn
trong nhà vệ sinh chưa ra. Hoa Ninh nhấc điện thoại lên nhìn, thấy dòng
tên nhấp nháy hai chữ: “Yêu tinh!”
Cậu nhìn về phía cửa ra vào, sau đó ấn nút nghe.
“Có chuyện gì vậy?” Đầu dây bên kia vang lên một giọng nói đàn ông lạnh lùng cuốn hút.
“Anh tìm ai?” Hoa Ninh chẳng khách sáo.
Giọng nói bên kia bỗng lặng đi, sau đó càng lạnh lùng hơn: “Anh là ai? Thượng Linh đâu?”
“Tôi là bạn cô ấy. Anh là ai, tìm cô ấy có việc gì?”
Người trong điện thoại không lên tiếng nữa, sau đó gác máy. Có người
gọi ra hát, Hoa Ninh đặt điện thoại về chỗ cũ, ra hát cùng mọi người.
Mễ Mễ cứ nì nèo mãi, Thượng Linh đành phải ở lại đến tận lúc tan cuộc,
lúc đó đã gần một giờ đêm. Mễ Mễ uống khá nhiều, bước chân cứ bay bay
trên đường. Thượng Linh không biết làm sao, đành gọi điện thoại cho Âu
Lực Tư đến đưa nàng ta về.
Âu Lực Tư được ôm “mỹ nhân”, đắc ý
ra mặt, hồ hởi bảo hôm sau sẽ mời Thượng Linh đi ăn. Thượng Linh mỉm
cười, cô đâu có ngốc, A Ảnh cùng một hội với Diệp Thố, là đồng minh hãm
hại cô chuyển về chung cư, cô chẳng việc gì phải nương tay cả.
Quậy cả tối, Thượng Linh mệt phờ người, vừa về đến nhà đã lấy quần áo chuẩn bị đi tắm.
Diệp Thố vừa bật đèn, trên người đang mặc bộ quần áo ở nhà, dựa vào
cánh cửa im lặng nhìn cô. Mặt mày không khó chịu lắm, khóe miệng tuyệt
đẹp thậm chí còn hơi mỉm cười.
Cười như không cười, rõ là giả tạo. Thượng Linh mắng thầm, rồi khi đi ngang qua anh, cô nói một tiếng: “Tránh ra!”
Anh tóm chặt cánh tay cô, những ngón tay thanh mảnh tuyệt đẹp trông nhẹ nhàng, nhưng thực ra lại nắm rất chặt khiến cô không thể nào vùng ra
được.
“Có biết giờ là mấy giờ rồi không?” Giọng nói có vẻ hơi tức giận.
“Đã biết rồi còn hỏi!” Cô đáp lại.
“Hôm nay đi đâu?”
“Họp lớp, làm sao?”
Dường như Diệp Thố có vẻ hài lòng khi nghe thấy câu trả lời này. Thấy
anh không nói gì, Thượng Linh quay người mở cửa phòng tắm, bỗng nghe
thấy anh hỏi sau lưng cô: “Anh ta là bạn học em hả?”
Thấy cô nghi ngờ quay đầu lại, anh mới hiểu mọi chuyện: “Lần sau đừng tùy tiện để người đàn ông nào nghe điện thoại của em.”
Thượng Linh đang suy ngẫm những lời anh nói. Thì Diệp Thố lại nói thêm
một câu: “Cũng đừng tùy tiện đi đâu với người đàn ông nào khác.”
“…” Đúng là cái gì cũng thích kiểm soát, chẳng buồn nói với anh nữa, cô lắc đầu, bước vào phòng tắm.
***
Mấy hôm sau, nghe Mễ Mễ nói Thượng Linh mới biết người trả tiền hôm họp lớp chính là Hoa Ninh. Sau đó Thượng Linh cũng lờ mờ đoán ra, người tự ý nghe điện thoại của cô hôm đó cũng chính là anh chàng này. Đúng là vô
lễ, sao lại dám tùy ý nghe điện thoại của cô chứ?
Thế nhưng Mễ
Mễ lại không nghĩ như vậy: “Cậu không thấy hành động nghe hộ điện thoại
này rất có triển vọng sao?” Mễ Mễ không nói rõ mà chỉ cười đen tối.
Thượng Linh cũng chẳng suy nghĩ nhiều, nhưng một tuần sau đó, cô lại
nhận được một cuộc gọi từ người lạ.
“A lô?”
“Là em.”
“Cậu là ai?”
“…” Đầu dây bên kia thấy mình bị đả kích ghê gớm.
“Nói mau, không tôi cúp máy!”
“Em là Hoa Ninh.”
Thượng Linh đang ngủ trưa thì bị làm phiền, nghe bên kia nói như vậy thì từ từ tỉnh ngủ, lịch sự hỏi cậu ta xem có việc gì.
“Chị ơi, xin chị đấy, giúp em với!”
Nếu “giúp đỡ” chỉ bao gồm việc mời đi ăn, thì cô giúp mấy lần cũng được.
Hôm đó là thứ bảy, Diệp Thố có việc gấp phải về thành phố B. Anh định
đưa Thượng Linh đi cùng nhưng cô không đồng ý. Nguyên nhân chính là vì
cô không có ấn tượng tốt với cha anh, cũng chính là bác Minh lái xe ngày xưa, hoặc nói ngược lại, cha anh chắc cũng chẳng muốn gặp cô.
Tuy quan hệ giữa cô và bác Minh khi còn ở nhà họ Thượng cũng khá tốt,
nhưng tâm trí cô lúc nào cũng vang lên cuộc điện thoại trong vườn hoa
trên không. Lúc đó ông ta biết rõ là cô, nhưng vẫn để con trai mình nói
ra mấy từ “chơi bời”, “gái gú” với giọng điệu khinh thường như vậy.
Thấy cô không muốn đi, Diệp Thố cũng không bắt ép, chỉ dặn dò cô hai
ngày anh không có nhà đừng đi lung tung và đưa cô một tấm thẻ ngân hàng.
Thượng Linh chẳng biết phải làm sao, anh lúc nào cũng coi cô như đồ vật riêng của mình. Với lại thứ bảy cô đã đồng ý giúp Hoa Ninh, đương nhiên không thể không ra ngoài.
Sau khi ăn trưa, Hoa Ninh đưa cô đến trung tâm biểu diễn nghệ thuật. Nhìn chiếc xe Hoa Ninh lái, Thượng Linh mới biết thì ra cậu ta cũng là công tử con nhà giàu, chỉ vì hồi đi học
rất giản dị nên mọi người đều không hay biết.
Đầu tháng năm,
bầu trời trong xanh như mặt biển, những đám mây nhẹ trôi, mùi hương ngọt ngào bay trong gió. Thượng Linh mặc một chiếc áo len cổ thuyền màu nhạt mềm mại, để lộ phần xương đòn gợi cảm, phía dưới mặc một chiếc váy bò
ngắn cùng quần tất, cộng với mái tóc ngắn gần đến vai, đi bộ thật nhẹ
nhàng dễ chịu.
Chỉ có điều, cũng chẳng vui vẻ được bao lâu. Đến trung tâm biểu diễn, Hoa Ninh đang đợi Thượng Linh ở đó, cậu ta liền
đưa cô đến trước cây piano trên sân khấu.
Cây đàn đã được mở
nắp, bên trên còn đặt một quyển tổng phổ nhạc đã mở đến trang có bản
“Tears” của The Daydream. Thế này là thế nào? Thượng Linh ngỡ ngàng.
“Ngày xưa lần đầu tiên gặp nhau, đúng vào lúc chị đang chơi bản nhạc
này. Lúc đó em còn chưa biết tên, mãi đến tận khi tốt nghiệp mới tìm
được tên bản nhạc. Em muốn hôm nay được nghe chị chơi bản này một lần
nữa.”
Thằng bé này… không bị làm sao đấy chứ? Đang yên đang lành lại muốn nghe cô chơi đàn?
Thượng Linh vô cùng thiện chí giải thích cho Hoa Ninh. Thứ nhất, cô đã
không chơi bản nhạc này nhiều năm nay rồi. Thứ hai, có rất nhiều người
biết chơi bản nhạc này, Hoa Ninh không cần phải nhờ cô giúp đỡ như vậy
đâu. Cô chỉ muốn kiếm bữa cơm thôi, chứ chẳng muốn bị mất mặt.
Nhưng Hoa Ninh vẫn khăng khăng bắt cô chơi đàn, đến nỗi cô quyết định phải ném bỏ mọi thiện chí.
“Là em bắt chị chơi đấy nhé, đừng có hối hận đấy!” Nói xong Thượng Linh ngồi xuống trước cây đàn.
Hoa Ninh đứng bên cạnh chăm chú nhìn Thượng Linh mỉm cười. Ba mươi giây sau, nụ cười trên mặt Hoa Ninh cứng đơ lại… Một phút sau, nụ cười co
rúm…
Sau hai phút, cậu bé đẹp trai nghiêng ngả đứng không vững…
Hoa Ninh đúng là có tinh thần thép, Thượng Linh chơi đàn dở đến độ
chính cô cũng không nghe nổi, vậy mà nghe xong cậu chàng không chỉ vỗ
tay thật to, lại còn lái xe đưa cô đi hóng mát.
Sau hôm đó, Hoa Ninh thỉnh thoảng cũng gọi điện đến, có khi mời cô đi ăn cơm, có khi
tìm cô cùng đi uống cà phê. Tuy Thượng Linh đã từng nghi ngờ Hoa Ninh có ý đồ gì đen tối, nhưng ngặt nỗi cậu ta chẳng có bất kì hành động hay
lời nói đáng nghi nào, nên thành ra lâu ngày cũng không còn để ý đến
nữa.
Trái lại, Diệp Thố lần nào bắt gặp cô nghe điện thoại đều
nhíu mày không hài lòng, ánh mắt ấy giống như ông chồng đang nhìn bà vợ
đắm đuối.
Thượng Linh thấy khó chịu, hai người chỉ sống cùng
nhau thôi mà, cũng chẳng phải là người yêu thật sự, cứ coi như có người
khác theo đuổi cô thì nào phải việc của anh. Chỉ có điều sống cùng nhau
lâu như vậy, đến cả cô cũng bắt đầu không hiểu rõ về mối quan hệ của hai người. Anh quản lý cô rất chặt, đi đâu cũng đưa cô đi cùng.
Có một lần Thượng Linh không đi dự tiệc cùng Diệp Thố, khi về đến nhà,
người anh sặc mùi rượu. Thượng Linh đang ngồi xem tivi, thấy anh đứng
không vững liền chạy đến đỡ anh lại sô pha. Đang định lấy khăn ướt đắp
cho anh nhưng vừa đi được mấy bước anh đã kéo cô lại. Thượng Linh ngã
lăn ra ghế, vẫn chưa kịp phản ứng gì thì anh đã xoay người đè cô xuống.
Những ngón tay vội vã trượt dưới vạt áo cô, giây phút ấy cô có thể cảm
nhận rất rõ ràng sự thay đổi trên cơ thể và hơi thở gấp gáp của anh. Cơ
thể nóng rực áp sát vào người cô, khiến cô không thể nào lẩn tránh nổi.
Những nụ hôn tới tấp kéo đến làm cô không thể thở được.
Hai người nằm trên sô pha, anh cắn tai cô trong hơi thở khó nhọc, ham muốn ấy thật rõ ràng.
“A Thố, em không thích anh làm vậy với em đâu!” Thượng Linh hoảng loạn
đẩy anh, tưởng rằng lần này mình sẽ không thoát nổi. Nhưng anh làm đúng
như lời cô nói, từ từ thở chậm lại, đứng dậy bước vào nhà tắm. Thượng
Linh tựa người trên sô pha nghe tiếng nước chảy, bỗng thấy trong lòng
thật ấm áp.
Thì ra Mễ Mễ nói đúng. Hai người có thể cùng nhau
sống dưới một mái nhà mà không hề xảy ra chuyện gì, không phải vì cô
giỏi lẩn tránh mà vì anh không muốn ép buộc cô.
Thực ra anh rất muốn cô, nhưng vì cô không bằng lòng nên anh cũng không làm chuyện đó.
Có phải A Thố thực sự rất thích cô không? Còn cô thì sao? Cho đến nay
rốt cuộc cô còn kháng cự điều gì? Trên đời liệu có được một người đàn
ông chiều chuộng cô như anh? Có lẽ, cô không nên cứ khăng khăng những
điều vô vị ấy nữa, thử cảm giác đi bước đầu tiên đôi khi lại là lựa chọn đúng đắn.
Thượng Linh biết mấy ngày nữa là đến sinh nhật Diệp
Thố. Giờ này năm ngoái cô vừa vào VIVS, không hay biết ông chủ mình là
ai, nên đương nhiên không thể chúc mừng sinh nhật anh được. Năm nay, cô
muốn chọn cho anh một món quà và đón sinh nhật cùng anh.
***
Cha Diệp Thố đột nhiên tìm gặp, lúc đó Thượng Linh đang ở cửa hiệu
Cartier chọn kẹp áo sơ mi, mắt dán vào chiếc nhẫn kim cương người phụ nữ bên cạnh đang đeo, nhẩm tính xem liệu mình có nên dùng chiếc thẻ Diệp
Thố đưa để mua một cái về đeo hay không.
Vẫn chưa mua được đồ, Thượng Linh đã bị mời lên chiếc limousine đậu bên ngoài.
“Bác Minh, đã lâu không gặp!” Cô bưng cốc Starbucks, cong mày mỉm cười.
Chẳng có lời nói đầu, cũng chẳng có phần trần thuật, Diệp Minh nói
thẳng vào chủ đề người giàu có cậy tiền bạc để chia rẽ đôi uyên ương,
cho dù cô và Diệp Thố vẫn chưa hoàn toàn có thể coi là một đôi.
“Cô không xứng với A Thố, tôi muốn hai người chia tay!”
Diệp Minh tuy chỉ thuộc tầng lớp nhà giàu mới nổi, nhưng rõ ràng dáng
dấp vô cùng đĩnh đạc. Thượng Linh nghe ông nói xong mới chậm rãi lên
tiếng: “Bác Minh, trước khi đến tìm cháu, chắc bác đã nói chuyện với A
Thố về vấn đề này. Chắc anh ấy đã từ chối nên bác mới đến tìm cháu, muốn tác động phía cháu có phải không ạ? Nhưng biết làm sao bây giờ, cháu
vừa định đối xử tốt với anh ấy một chút!”
“Đối xử tốt với nó
một chút?” Người đàn ông trung niên có hai hàng tóc mai điểm bạc nở nụ
cười vô cùng châm biếm: “Cô có thể đối xử tốt với nó đến mức nào? Cô
Thượng, người khác tôi không dám nói, nhưng cô… tôi tận mắt chứng kiến
cô lớn lên. Cô là người như thế nào, tôi là người rõ nhất. Cô đừng tưởng rằng vì nhà họ Thượng khuynh gia bại sản nên tôi mới phản đối. Tôi vốn
xuất thân nghèo hèn, chẳng hề coi trọng chuyện gia thế, địa vị. Tôi phản đối là vì chính bản thân con người cô.”
Diệp Minh lặng lẽ nhìn Thượng Linh, cô cảm thấy ánh mắt ấy như chứa đựng sự thù hận: “Cô là
thiên kim tiểu thư, tính tình đanh đá ngang ngược, từ khi cô biết nhận
thức, A Thố chẳng có ngày nào được yên thân. Lúc vui vẻ cô coi nó như đồ chơi, lúc không vui còn chẳng thèm nhìn mặt nó, có được mấy lần cô thực sự đối xử tử tế với nó?”
Thượng Linh cứng họng, những lời Diệp Minh nói đều là sự thật.
“Cô chưa bao giờ coi nó ra gì, cũng chẳng thèm nhìn nó lấy một lần. Bây giờ nó giàu có rồi, đẹp trai rồi, cô lại bám lấy nó, cô nghĩ rằng mọi
chuyện dễ dàng như vậy sao?”
“Không phải là cháu bám lấy anh
ấy, mà là anh ấy bám lấy cháu đấy chứ?” Hơn nữa lúc đầu còn đến với vị
trí ông chủ cao vời vợi, không cho phép cô có quyền chối từ: “Cháu thừa
nhận đúng là trước đây cháu có kiêu ngạo thật, cũng đối xử không được
tốt với anh ấy. Nhưng quá khứ là quá khứ, hiện tại và trước đây không
giống nhau. Anh ấy cũng làm chuyện rất quá đáng với cháu, theo cháu, bọn cháu đã ngang nhau rồi!”
Diệp Minh cười lạnh lùng: “Ngang
nhau? Cô thực sự nghĩ rằng, sau năm ấy họ nhà Thượng các cô còn có tư
cách nói những lời như “ngang nhau” hay sao?” Ông chớp mắt, ánh mắt vô
cùng dữ dội: “Xem ra cô Thượng tuổi trẻ nông nổi, đã sớm quên mất chuyện ấy rồi! Nhưng chắc có một người không hề quên, thử về hỏi ông bố bại
liệt của cô xem. Hỏi xem năm đó ông ta đã nói những gì, có từng nghĩ đến việc những người làm như chúng tôi sẽ cảm thấy thế nào không? Vì nghèo
khổ nên phải hèn mọn, cha cô có nằm mơ cũng chẳng bao giờ ngờ được có
ngày vị thế của nhà họ Diệp chúng tôi và họ nhà Thượng các người lại
hoàn toàn đảo ngược.”
Ngày hôm đó, Diệp Minh nhìn Thượng Linh
như nhìn đám rác rưởi trước khi cô xuống xe: “Nếu cô vẫn còn chút lương
tâm, hãy rời bỏ A Thố càng sớm càng tốt. Vì cô không hề xứng đáng được ở bên cạnh nó.”