Chỉ Dụ Anh Cắn Câu

Quyển 7 - Chương 29




Khi Tô Tranh đi vào căn phòng kia của Mạc Phong lần nữa, cô phát hiện tượng gỗ ở trên bàn đã không thấy đâu.

Cái tượng gỗ đó, là một cô gái, đang để tay lên ngực, ánh mắt hướng về phía chân trời.

Tô Tranh không biết cô gái đó nhìn gì, nhưng cô biết cái tượng gỗ đó đã ở trên bàn này rất lâu rồi, nhưng giờ không còn thấy nữa.

Mạc Phong thấy ánh mắt của Tô Tranh đang nhìn về lên trên bàn, tự nhiên cũng nhớ cái tượng gỗ để ở đó, anh nhẹ nhàng "Khụ" một tiếng hỏi: "Không phải em muốn đi tắm sao?"

Tô Tranh nhìn về phía Mạc Phong, cô cảm thấy trong con ngươi Mạc Phong có chút không được tự nhiên, vì vậy cười , không nói gì, trực tiếp đi vào phòng tắm.

Đời trước Tô Tranh cảm giác Mạc Phong quá mức lạnh nhạt , lạnh nhạt đến mức làm cho người ta không dám đến gần.

Đời này, khi trái tim đã nếm qua mùi tang thương nhìn người đàn ông trước mắt này, đột nhiên Tô Tranh cảm thấy người đàn ông này có lẽ cũng như vậy, thật đáng thương.

Nếu Tô Tranh không xuất hiện trong cuộc đời của Mạc Phong, có lẽ anh sẽ đính hôn cùng với một người phụ nữ có gia thế ưu việt, sau đó hai người sẽ có một cuộc sống hôn nhân hạnh phúc hoặc không, cùng nhau sát cánh đi hết cả đời.

Nhưng Tô Tranh lại đến, Tô Tranh dùng một loại phong thái cao ngạo xen lẫn với thấp hèn, đã đến bên cạnh anh rồi.

Mạc Phong, anh nói anh là không có khả năng tha thứ cho Tô Tranh , như vậy anh đang nghĩ như thế nào? Trong lòng anh, lại muốn có kết quả như thế nào?

Chiều nay, hai người dùng nhiệt độ lặng lẽ sưởi ấm cho nhau, nhưng dường như lòng lại cách xa nhau vạn dặm. Tâm sự của cô anh không biết, tâm tư của anh, cô cũng sao có thể nghĩ ra?

Khi anh rút khỏi cơ thể cô, khi nhắm mắt, cô dường như nghe được trong cổ họng anh có một chút rên rỉ khổ sở. Vì vậy cô mở mắt ra nhìn xuống bản thân đang nằm trong lòng anh, lại nhìn anh cũng đang nhắm mắt, cau mày, hình như vừa thỏa mãn vừa khổ sở.

Một đêm này, hai người chỉ làm một lần, không ai nói gì nữa, chỉ lặng lẽ mỗi người chiếm nửa giường, sau đó ôm tâm sự riêng chìm vào giấc ngủ.

Ngủ một mạch tới nửa đêm, Tô Tranh gặp phải ác mộng. Trong giấc mơ cô nhìn chằm chằm vào bức tượng gỗ trẻ con nhuộm đỏ. Trước mắt đều là một màu đỏ tươi. Cô liều mạng giẫy dụa muốn ngồi dậy, nhưng không thể nào nhúc nhích. Vì vậy chỉ có thể cố hết sức liều mạng giãy dụa. Trong lúc giãy dụa cô sợ hãi nghĩ, thì ra mười năm trước đều là nằm mơ. Thật ra cô vẫn là Tô Tranh lúc đó, bất đắc dĩ đã qua đời?

Trên đời này làm gì có cơ hội thứ hai? Làm gì có Trùng sinh?

Vì thế, khi nghĩ đến chuyện này, cô lại mất hết cam đảm, không còn hy vọng, nước mắt lã chã rơi.

Đúng lúc ấy,trong cơn mơ hồ cô chợt nghe thấy có một âm thanh lo lắng gọi tên mình ở bên tai, sau đó thân thể cô bị lay.

Trong tiếng gọi ấy cô từ từ mở mắt, trước mắt không phải là màu đỏ mông lung đó, mà là đen thui. Nhưng trong đen thui vẫn nhìn thấy khuôn mặt lo lắng của một người đàn ông.

Là Mạc Phong, Mạc Phong đang lay thân thể cô, lo lắng gọi tên cô.

Mạc Phong thấy cô mở mắt, sờ vầng trán ướt mồ hôi của cô nói: “Em sao vậy?”

Trong ánh trăng mờ của đêm tối Tô Tranh nhìn gương mặt ân cần của Mạc Phong, lại quay đầu nhìn bày biện xung quanh một chút, lúc này mới hồi tưởng lại tất cả. Lúc này cô mới chợt nhận ra mười năm trọng sinh của mình không phải là giấc mộng, màu đỏ không thể nào trốn thoát mới thật sự là mộng.

Thì ra tất cả là cũng không hẳn là giả, cô vẫn có thể đền bù, cứu vãn sao?

Vì vậy trong chớp mắt này, nước mắt lại rơi xuống.

Mạc Phong nhìn gương mặt cô, đầu tiên là sợ hãi cuối cùng là đau thương, vươn tay, dùng đầu ngón tay nhẹ lau nước mắt đang rơi của cô, nhẹ giọng hỏi: “Em gặp ác mộng sao?”

Tô Tranh chợt không muốn anh thấy nước mắt của mình. Vậy nên cô quật cường lật người lại, xoay mặt đi, làm cho tay Mạc Phong rơi vào trong khoảng không.

Tay Mạc Phong dừng lại trên không trung. Anh chỉ cảm thấy đầu ngón tay mình có chút lạnh lẽo. Là do bị nước mắt của cô gái kia làm ướt.

Anh thu tay lại, tiếp tục nằm xuống giường, nghe tiếng thút thít mà người phụ nữ kia cẩn thận che giấu. Sau đó gần như cảm thấy cô im lặng lau sạch nước mắt, sau đó nữa nửa giường bên kia yên tĩnh lại.

Mạc Phong cảm thấy chắc hẳn cô chưa ngủ. Bởi vì giường bên đó đặc biệt an tĩnh, ngay cả tiếng thở của một người ngủ bình thường cũng không có.

Anh thở dài một tiếng, muốn nói gì đó, nhưng lại cảm thấy giữa họ dù cho có thiên ngôn vạn ngữ cũng không nói rõ được.

Người phụ nữ nay, sau mười năm gặp lại, càng ngày anh càng không hiểu cô.

Không, có lẽ từ mười năm trước anh đã không hiểu cô. Nếu không chuyện cũng không phát triển đến nông nỗi này.