Chỉ Dụ Anh Cắn Câu

Quyển 16 - Chương 108: Em lấy được, tôi mất đi




Hôm này Yên Nhiên lại cùng với Tô Tranh đi dạo dưới tầng. Vết thương của Tô Tranh đã gần khỏi, nhưng rốt vẫn phải dùng gậy, một lớn một nhỏ đi dạo dưới vườn hoa. Đi được một lúc Tô Tranh hơi mệt, nói với Yên Nhiên ngồi trên ghế nghỉ ngơi một lát. Mạc Yên Nhiên ỉ ôi ngồi trong lòng mẹ, nhìn sao sáng trên bầu trời, không khỏi nghĩ đến khi còn bé, như ba cụ non thở dài nói: “Khi đó con nói con rất thích sao, nhưng Cách Ly lại nói tôi chẳng những đần đần, mà còn ngây ngốc, em ấy luôn nói con như vậy.”

Tô Tranh nhìn con gái, nhìn lông mày bé khẽ nhíu lên, biết cô thật ra ngoài miệng bé nói ghét Cách Ly, nhưng thật ra là đang nhớ đến cậu bé . Hai đứa bé lớn lên cùng nhau, có thể nói là sống nương tựa lẫn nhau, bây giờ phải tách ra, bình thường thì luôn cãi nhau nhưng những lúc thế này thì thật sự rất nhớ nhau .

Tô Tranh đưa tay vuốt ve mái tóc mềm mại của con, không khỏi nghĩ đến lúc các con biết sự thật. Đứa bé kia, lãnh lạnh nhạt đạm , chưa từng nhìn đến cô một lân, cứ như vậy xoay người rời đi, những chuyện này sao có thể làm cho con trai đau lòng.

Cô cố gắng đến gần các con, cố gắng để cho các con biết mình yêu thương chúng thế nào, cô mang theo các con rời đi, nhưng đến lúc biết sự thật nó vẫn lạnh lùng xoay người rời đi.

Đứa bé này, tính tình lạnh nhạt, giống ý như ba của nó!

Thông minh lại cao ngạo, đối sử với mình hay với người khác đều hà khắc lạnh lùng, đối sử với người trong lòng, lại càng cầu toàn.

Tô Tranh chợt cảm thấy choáng váng, trái tim đau buốt, cô cắn răng cố gắng lắc đầu một cái, tự nói với mình nói, cô không cần, cô có Yên Nhiên là được rồi, còn đứa bé kia rốt cuộc muốn như thế nào, để nó đi thôi.

Nó có thể tự lựa chọn lối đi cho riêng mình.

Mạc Yên Nhiên nhạy cảm phát hiện mẹ khó chịu, vội vàng ngồi dậy ân cần hỏi: “Mẹ, mẹ không thoải mái sao?”

Tô Tranh nhìn dáng vẻ khẩn trương của con gái, cười lắc đầu: “Không có chuyện gì, chúng ta trở về thôi, có được không?”

Mạc Yên Nhiên vội vàng gật đầu, đỡ Tô Tranh lên , ai ngờ vào lúc Tô Tranh đứng dậy, lại choáng váng, cô cảm thấy trước mắt tối sầm, thân thể không tự chủ được ngã về phía sau.

Mạc Yên Nhiên cuống quít vịn, nhưng bé còn bé như vậy làm sao có thể đỡ được Tô Tranh, ngay sau đó có một cánh tay vội vàng đưa ra đỡ lấy eo của Tô Tranh.

Tô Tranh sau khi ngồi xuống ổn định lại cơ thể, quay đầu lại nhìn, sửng sốt, ngay sau đó đau thương tuyệt vọng lập tức xông lên đầu cô.

Mạc Yên Nhiên cũng sửng sốt, cậu bé lạnh lùng đứng ở đó, vươn tay đỡ lấy mẹ, người đó không phải là Mạc Cách Ly sao?

Sau khi thấy Tô Tranh ngồi vững trên ghế, lúc này Mạc Cách Ly mới thu tay lại, lạnh lùng liếc nhìn Mạc Yên Nhiên, lạnh nhạt nói: “Sao hai người lại ở nơi này, vừa rồi cô ấy sao thế?”

Mạc Yên Nhiên vừa thấy dáng vẻ kia của em trai, trong lòng vô duyên vô cớ tức giận, chống nạnh lớn tiếng hỏi: “Nơi này là địa bàn của chúng tôi, nửa đêm canh ba, anh không ở trong nhà cùng với bà nội thân ái của anh kia , chạy đến dưới nhà chúng tôi làm gì?”

Mạc Cách Ly vừa nghe cô bé hỏi như thế, liếc nhìn Tô Tranh bên cạnh, mặt đỏ lên, môi mím chặt không nói lời nào.

Mạc Yên Nhiên thấy dáng vẻ ấy, còn tưởng rằng em trai đến đay làm chuyện xấu gì, trong lòng tức giận: “Mạc Cách Ly, từ trước đến này chị không ngờ em lại lạnh lùng như vậy? Thật không có nhân tính, lại có thể phản bội chính chị gái mình để giúp đỡ người khác? Thật đáng thương cho chị từ nhỏ đã thương em!”

Mạc Cách Ly thấy bé nói như vậy, nhỏ giọng hỏi ngược lại nói: “Cái gì gọi là từ nhỏ chị đã thương em?”

Mạc Yên Nhiên nghe vậy, bỗng chợt không biết nói gì, nhưng ngay sau đó càng thêm lớn tiếng nói: “Chị là chị của em , em là em của chị, chẳng lẽ chị nói sai sao?”

Mạc Cách Ly cúi đầu không nói, lười cãi lại cô bé.

Lúc đầu trong đầu Tô Tranh choáng váng , nhưng khi thấy Mạc Cách Ly bỗng nhiên xuất hiện, đầu óc lập tức tỉnh táo lại, nhân lúc hai đứa bé nói chuyện cô dựa vào ghế nghỉ ngơi, lúc này đã hồi phục lại như trước, đồng thời khi mới nhìn thấy Mạc Cách Ly xuất hiện, cũng từ từ khống chế được cảm giác đau lòng và tuyệt vọng.

Cô hít một hơi thật sâu, bình tĩnh nhìn bé trai vốn là con trai mình, lễ phép nói: “Cám ơn con đã đỡ mẹ.”

Mạc Cách Ly cúi đầu không nhìn Tô Tranh, trong miệng lí nhí nói: “Không cần cám ơn, tôi cũng chỉ là thuận tay.”

Tô Tranh gật đầu một cái, xem ra thời gian đã không sớm rồi, nhưng giờ đây đứa bé này đang đứng ở trước mặt mình, không nhúc nhích, cũng không nói chuyện.

Cô mở miệng lần nữa nói: “Cách Ly, con có chuyện gì không?”

Mạc Cách Ly là một cậu bé rất biết cách che giấu cảm xúc của mình, cho nên Tô Tranh và Mạc Yên Nhiên cũng không chú ý đến, khi Tô Tranh dịu dàng gọi ra hai chữ “Cách Ly” này thì trên khuôn mặt Mạc Cách Ly có đè nén kích động, trong con ngươi cũng dần dần xuất hiện hơi sương.

Tô Tranh thấy cậu bé cúi đầu nhìn về chậu hoa không biết tên gì phía trước, dáng vẻ ngơ ngác ẻ không biết đang nghĩ cái gì, không khỏi cau mày tiếp tục hỏi: “Con sao thế? Có chuyện gì không?”

Lúc này Mạc Cách Ly mới có phản ứng , chợt ngẩng đầu lên nhìn thẳng về phía Tô Tranh.

Tô Tranh ngây dại, đứa bé này, không lạnh lùng giống như thường ngày, đôi mắt non nớt hàm chứa nước mắt, trong đó chứa đựng khát vọng.

Lòng của Tô Tranh chợt thắt chặt, giờ phút này cô gần như không cách nào hô hấp. Cô nhìn đứa bé này hồi lâu, rốt cuộc run rẩy hỏi: “Cách Ly, sao thế?”

Môi mỏng Mạc Cách Ly giật giật, nhưng vẫn không lên tiếng, mà là lặng lẽ lấy ra một cái hộp, mở ra, bên trong là một đôi búp bê bằng gỗ.

Đó là một đôi búp bê trẻ con làm bằng gỗ, vô cùng tinh xảo đáng yêu, sáng bóng trắng nõn, vừa nhìn đã biết đã người khác vuốt ve vô số lần .

Mạc Yên Nhiên kinh hô một tiếng, bất mãn nói: “Chị muốn tìm lại chúng, quả nhiên ở chỗ của em, thế mà em lại nói dối chị !”

Tô Tranh khổ sở nhìn đôi búp bê trên tay Mạc Cách Ly, hình ảnh kiếp trước khi ở trong lòng Mạc Phong lại xuất hiện ở trước mắt, khi đó đôi búp bê nàu không ai muốn, nó nhuộm máu đỏ, hôm nay lại được Mạc Cách Ly cầm trong tay, nhẹ nhàng ôm ở trong hộp.

Con muốn làm gì?

Mạc Cách Ly cầm búp bê thật chặt, ngẩng đầu lên liếc nhìn Tô Tranh, ngay sau đó chuyển sang Mạc Yên Nhiên.

Môi mỏng của cậu bé nhẹ nhàng chuyển động , cuối cùng cũng mở miệng nói: “Mạc Yên Nhiên, em trả búp bê lại cho chị, chị có thể chia sẻ mẹ với em được không.”

Tô Tranh lập tức ngơ ngẩn, ngay sau vội phản ứng, vui mừng không dám tin nhìn Mạc Cách Ly, nước mắt lập tức trào ra.

Mạc Yên Nhiên cũng ngây dại, suy nghĩ lại mới hiểu ý của Mạc Cách Ly, nhưng cô bé ngẩn người tại đó bỗng nhiên không biết nói cái gì cho phải, Mạc Cách Ly có thể nói ra những câu nay cô bé hoàn toàn không nghĩ đến.

Mạc Cách Ly thấy hai mẹ con không có phản ứng gì, tầm mắt chậm rãi chuyển sang Tô Tranh, nhìn nước mắt trên khuôn mặt xinh đẹp đau thương của cô, lấy dũng khí, bình tĩnh sử dụng giọng nói, mang theo mấy phần khàn khàn, từ từ mở miệng nói: “Mẹ có thể tha thứ cho con không, mẹ nguyện ý làm mẹ của con được chứ?”

Giọng điệu của cậu thực sự vẫn bình tĩnh như trước, nhưng vẫn mang theo sự khát khao mong đợi.

Nước mắt Tô Tranh trao ra, cô khổ sở lắc đầu, giọng nói khó khăn run rẩy nói: “Cách Ly, con. . . . . .”

Mạc Cách Ly nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, tiếp tục nói: “Mẹ không thể tha thứ cho con sao? Mẹ cố gắng đến cạnh chúng con, chẳng lẽ chỉ vì Yên Nhiên thôi sao? Còn con mẹ không muốn con sao?”

Gió mùa hè nhẹ thổi qua, cơ thể cậu nho nhỏ nhẹ nhàng run một cái, lại tiếp tục hỏi: “Là con bỏ lỡ sao?”

Tô Tranh cũng không nhịn được nữa, chợt tiến lên ôm lấy cậu bé vào trong ngực, nước mắt rơi liên tục không ngớt, dính ướt quần áo của cậu, cô kích động khó khăn nói: “Không, không, Cách Ly, là mẹ sai. . . . . .”

Cô ôm cậu bé thật chặt, khóc lóc nức nở nói: “Là mẹ sai, sao mẹ có thể như vậy, sao mẹ có thể bởi vì một chút lạnh lùng của con mà bỏ con lại, sao mẹ không thể kiên cường thêm một chút nữa. . . . . . Thật xin lỗi, mẹ chưa bao giờ nghĩ sẽ bỏ con lại. . . . . . Con và Yên Nhiên đều là bảo bối của mẹ. . . . .”

Khẽ đẩy cậu bé ra, cô quỳ xuống đặt trán của mình vào trán của cậu, thương tiếc khổ sở nói: “Thật xin lỗi Cách Ly, cám ơn con. . . . . .”

Giờ phút này, cô không biết mình đang nói gì, những câu cô nói như không có ý nghĩa gì.

Cô chỉ biết, đứa bé mang đôi mắt bình tĩnh lạnh lùng đó, đang ở trong lòng cô lặng lẽ rơi nước mắt.