Đợi khi Tương Đồng bình tĩnh lại thì điện thoại bên kia cũng cúp máy, cô tức giận ném điện thoại qua một bên, đem mặt chôn dưới gối nửa ngày không ngẩng lên, thân mình Tương Đồng run rẩy, âm thanh đứt quãng từ trong gối truyền ra.
Cả buổi tối Tương Đồng không ngừng suy nghĩ, ngoại trừ chuyện cô có chút hiếu thắng ra thì Tương Đồng cảm thấy cô không có mặt nào đáng phải thua kém người khác. Nếu bên cạnh Vương Khiết đã có người khác, cô cũng không nhất thiết phải xen vào giữa họ, nhưng đối với giọng nói vừa quen vừa lạ kia thì cô vô cùng muốn biết người đó là ai, ai mà có thể mị hoặc giữ lấy Vương Khiết.
Ngày hôm sau Tương Đồng mang theo đôi mắt thiếu ngủ vào Lâm thị, khi nhìn thấy Vương Khiết, trong một khắc ấy Tương Đồng có chút chần chờ, nhưng rất nhanh khôi phục lại vẻ mặt bình thường hướng Vương Khiết chào hỏi.
Vương Khiết nhìn Tương Đồng gật đầu cũng không lên tiếng sau đó đi về văn phòng của cô.
Tới giữa trưa, Tương Đồng cũng không thấy Vương Khiết xuống căn tin ăn cơm, không lẽ lại xin nghỉ nữa? Không phải Lâm Văn đã đi làm rồi sao.
Tối hôm qua Tương Đồng suy nghĩ cả đêm, nhớ lại tất cả mọi việc sau đó cô xác định người phụ nữ kia chắc chắn là Lâm Văn.
Vương Khiết xin về sớm, Lâm Văn lại không có đi làm, loại việc này chắc hẳn là không ai để ý, nhưng người phụ nữ kia chắc chắn là Lâm Văn.
Chuyện Lâm Văn và Triển Phong cô cũng biết chú ít, khi cô biết người bên cạnh Vương Khiết là Lâm Văn làm cô vô cùng bất mãn, lại cảm thấy đáng tiếc thay Vương Khiết. Lâm Văn đã có Triển Phong còn đi trêu chọc Vương Khiết, một mình Lâm Văn độc chiếm hai người kia, vì cô mà bán mạng làm việc. Tương Đồng phi thường bất mãn vì vậy quyết định làm cho Vương Khiết bỏ Lâm Văn, nếu Vương Khiết đồng ý, thì cô cũng không ngại chứng minh bản thân không hề thua kém Lâm Văn. Nhưng nếu Vương Khiết không chấp nhận thì cô cũng sẽ không miễn cưỡng.
Lúc Tương Đồng đi về phòng tài vụ thì thấy Vương Khiết cũng từ ngoài đi vào “Vương tổng, ra ngoài ăn cơm sao?”
Vương Khiết không lên tiếng, nhìn Tương Đồng sau đó liền về văn phòng của mình. Tương Đồng cảm thấy kỳ lạ, Lâm thị có cung cấp cơm trưa, sao lại phải ra ngoài ăn? Tương Đồng vừa đi vào phòng trà vừa nghĩ, lúc đó cũng gặp Lâm Văn từ bên ngoài trở về công ty, vẻ mặt thỏa mãn làm Tương Đồng cảm thấy cực kỳ chói mắt.
Lâm Văn dùng thời gian nghỉ trưa cùng Triển Phong tới một nhà hàng mới mở ăn một bữa cơm lãng mạn, cho nên vẻ mặt mới thỏa mãn vào công ty, vừa lúc thấy Tương Đồng vào phòng trà nên cô cũng muốn đi vào chào một tiếng, nhưng không nghĩ tới khi cô đi vào thì Tương Đồng cũng xoay người về phòng tài vụ, Lâm Văn cảm thấy thật kỳ lạ, không lẽ Tương Đồng không nhìn thấy cô? Quên đi, Lâm Văn tâm tình vui vẻ nên không để ý chuyện nhỏ nhặt này, cô rót cho mình ly trà rồi quay về phòng làm việc.
Đến giờ tan tầm , như thường lệ Tương Đồng sẽ vào phòng Vương Khiết báo cáo lại công việc kiểm tra của cả ngày. Thảo luận biện pháp điều chỉnh cho phù hợp. Di động của Vương Khiết đột ngột vang lên, Vương Khiết nhìn thoáng qua, sau đó đi tới cửa sổ mới bắt máy
“Thức dậy rồi?”
“Uhm, khi nào thì Vương mới về?” Trương Dao thức dậy mơ mơ màng màng phát hiện Vương Khiết không có bên cạnh nên nàng nhanh chóng gọi điện thoại cho cô.
“Sắp xong rồi” Vương Khiết đè thanh âm nói với Trương Dao
Trương Dao phát hiện Vương Khiết nói chuyện không được thoải mái cho nên nàng biết hiện tại không tiện để nói nhiều vì vậy nhanh kết thúc cuộc gọi “Được, em chờ Vương về, bye”
“Uhm, bye” Vương Khiết cúp máy rồi mới trở về chổ ngồi.
Tương Đồng đem hết thảy chuyện để vào trong mắt, cô cũng hiểu lý do vì sao Lâm Văn gọi di động cho Vương Khiết, bởi vì âm thanh điện thoại nội tuyến và ngoại tuyến hoàn toàn khác nhau, vì không muốn phiền toái cho nên họ mới liên lạc nhau bằng di động.
“Vương tổng, nếu cô có việc thì những vấn đề này để mai thỏa luận cũng được” Tương Đồng cố ý nói như vậy, bởi vì cô biết Vương Khiết là người rõ ràng, sẽ không vì chuyện tình cảm mà để lỡ công việc.
Nhưng Tương Đồng không nghĩ tới, tình yêu làm con người ta có suy nghĩ khác đi, Vương Khiết liền nói “Được” sau đó đứng lên thu thập tài liệu.
Tương Đồng không thể tin nhìn Vương Khiết, không ngờ Vương Khiết vì muốn về với Lâm Văn mà muốn tan tầm sớm, cô nhìn Vương Khiết lần nữa, người này có phải là Vương Khiết công tư phân minh mà mình biết hay không?
Hai ngày nay Vương tổng đều tan tầm rất đúng giờ làm cho nhân viên phòng tài vụ hưng phấn không thôi, Vương Khiết vừa bước ra ngoài thì tất cả nhân viên cũng vội vàng tắt máy tính thu thập tài liệu lại, bình thường Vương Khiết tới khuya mới về cho nên nhân viên phòng này cũng về trễ hơn mấy phòng khác. Hai ngày nay lại thay đổi 180 độ, lần đầu tiên nhân viên phòng tài vụ được về đúng giờ.
Vương Khiết muốn khi tan tầm có thể về nhà Trương Dao sớm một chút nên tự cô lái xe đi làm. Lúc Tương Đồng đi ra cửa thì thấy Vương Khiết lái Audi A8 từ gara chạy ra, cô nhớ rõ Vương Khiết không thích lái xe đi làm, sao hôm nay lại thay đổi nhanh như vậy, cô vừa định kêu Vương Khiết thì Vương Khiết đã chạy đi không còn bóng người. Tương Đồng đang bực mình tức giận thì cũng thấy Lâm Văn lái Ferrari chạy ra, vừa chạy xe vừa nghe điện thoại, vẻ mặt vô cùng hạnh phúc.
“Biết rồi, em đã ra đến cổng, đừng có hối nữa” Lâm Văn dùng bluetooth nói chuyện với Triển Phong “Đúng rồi, em mới nhìn thấy Vương Khiết lái xe rời khỏi công ty, cô ấy tới công ty làm việc lâu như vậy nhưng lần đầu tiên mới thấy lái xe đi làm”
“Bà xã, chỉ cho phép nhìn Phong không được nhìn Vương Khiết” Triển Phong nói chuyện mang đầy mùi vị ghen tuông
“Được rồi, được rồi, không nhìn thì không nhìn, em đang lái xe, không nói với Phong nữa, chút gặp sau nha”
“Uhm, lái xe cẩn thận, bye”
Lâm Văn tắt Bluetooth cấp tốc chạy đi.
Thì ra hai người họ gấp gáp là muốn hẹn hò, Tương Đồng đá hòn đá dưới chân, nội tâm cũng bị cô tự làm cho phức tạp lên.
Vương Khiết lái xe tới nhà Trương Dao, vừa vào nhà đã bị Trương Dao ôm thật chặt, hai tay vòng quanh cổ không chịu buông.
“Sao vậy?” Vương Khiết thấy Trương Dao như vậy cũng thỏa mãn cười
“Không có gì, chỉ là nhớ Vương thôi” Trương Dao vùi đầu vào cổ Vương Khiết ôn nhu nói.
Vương Khiết ôm ngang Trương Dao ngồi trên sô pha, hôn hôn vào hai má nàng “Mới có nửa ngày không gặp, đã nhớ?”
Giữa trưa cô cũng quay về nhà như hôm qua, nấu canh cho Trương Dao uống xong rồi mới trở lại công ty
“Thế nào? Vương không nhớ em?” Trương Dao ngẩng đầu nhìn chằm chằm Vương Khiết, hung dữ nói
“Nhớ” Vương Khiết thành thật trả lời
“Vậy thì được” Trương Dao lại vùi vào trong lòng Vương Khiết.
“Đúng rồi, ngày mai em đi làm rồi? Hay là nghỉ ngơi vài ngày” Vương Khiết vừa vuốt tóc Trương Dao vừa nói
“Còn rất nhiều việc, có hai dự án phải đích thân em làm, giai đoạn trước chỉ mới chuẩn bị xong” Trương Dao vừa nghịch mấy chiếc cút áo sơ mi của Vương Khiết vừa nói
“Đừng làm quá sức” Vương Khiết quan tâm nói
“Uhm”
---
Trương Dao đi làm trở lại, bộ phận tiêu thụ bận tối mắt tối mũi, hận không thể có một ngày ba mươi tiếng làm việc, thời gian đầu Vương Khiết còn chờ nàng tan tầm, sau đó mỗi ngày Trương Dao đều bận rộn bố trí hội nghị triển lãm cho nên để Vương Khiết về trước ở nhà chờ nàng
Triển lãm sắp bắt đầu, Trương Dao về nhà càng muộn hơn “Vương ngủ trước đi, đừng chờ em, Vương chờ em, em sẽ không có tâm trạng làm việc, lúc nào cũng muốn về nhà”
“Uhm, tôi ngủ trước”
“Được”
Trước khi triễn lãm diễn ra một tuần, Trương Dao đều về nhà lúc ba giờ sáng, tắm xong lên giường thì đã bốn giờ. Nàng nhìn Vương Khiết ngủ say, hôn trộm Vương Khiết một chút mới chịu rút vào lòng cô, một lát sau liền phát ra tiếng hít thở đều đều.
Lúc này Vương Khiết mới mở mắt ra, cô nhìn Trương Dao bận rộn như vậy, nhưng mỗi ngày cô đều giả vờ ngủ trước không chờ nàng về, để cho nàng yên tâm, cô luôn chờ Trương Dao về nhà lên giường nằm thì mới có thể an tâm nhắm mắt ngủ.
“Vương tổng, gần đây tinh thần cô không tốt lắm, có việc gì sao?” Tương Đồng thấy Vương Khiết trước mặt, cảm giác như cô không có chút tinh thần nào
“Không có gì, tiếp tục đi” Vương Khiết nhìn tư liệu trên tay tiếp tục làm việc
Gần đây Tương Đồng luôn cố ý quan tâm Vương Khiết, nhưng Vương Khiết vẫn lạnh lùng không đáp lại làm Tương Đồng vô cùng buồn bực.
Triển lãm của Trương Dao cũng bắt đầu, cứ nghĩ đến triển lãm thì nàng sẽ rảnh được một chút nhưng không ngờ vẫn cứ bận rộn như vậy. Buổi sáng từ mười giờ cho đến mười giờ tối, nàng đều có mặt tại triển lãm, chỉ sợ xảy ra vấn đề nhỏ làm ảnh hưởng. Mấy hôm đầu Trương Dao còn có chút tinh thần nhưng những hôm sau chỉ có thì dùng trang điểm để che đi vẻ mặt mệt mỏi của mình.
Hôm nay là ngày triển lãm kết thúc, Vương Khiết hứa sẽ chờ nàng cùng đi ăn cơm, chúc mừng nàng kết thúc chuỗi ngày khó khăn. Cho nên cô một lòng muốn nhanh chóng hoàn thành công việc.
Chờ Vương Khiết giải quyết hết việc trên tay thì nhìn đồng hồ cũng đã sáu giờ, cô thu thập tài liệu trên bàn một chút, sau đó về nhà tắm rửa thay đồ đi tới đón Trương Dao.
Đến lúc Vương Khiết mặc một bộ trang phục thoải mái đứng trước mặt Trương Dao, nàng vui vẻ cười phá lệ sáng lạn, Trương Dao nhìn Vương Khiết mặc quần áo nàng mua, làm tâm tình nàng vui vẻ hẳn lên. Hiện tại Vương Khiết mặc một chiếc quần jean cùng áo sơ mi tay dài màu hồng nhạt, nói bao nhiêu tuấn tú thì có bấy nhiêu.