Chí Dị Huyền Nghi Chi Tương Tư Môn

Chương 6




Tim Tô Vọng Ngôn thót một cái, nhưng coi như không có việc ấy, cười cười hỏi ngược lại: “Quỷ trấn?”

“Người trấn này nếu không phải đã chết, thì chính là đã bỏ chạy. Người sống không có nửa người, người chết thì đi lại chung quanh, đó không phải quỷ trấn thì là gì?”

“…Đây là có chuyện gì?”

“Nghe nói là chuyện hơn hai mươi năm trước.”

Đằng Lục Lang thở dài, chậm rãi nói “Năm đó, trấn trên có một đôi phu phụ trẻ tuổi tới, nam thì khí độ hiên ngang, nữ thì quốc sắc thiên hương, hai người ở trong *** này —— đêm đó, nam không biết vì sao chết bất đắc kỳ tử, thê tử cũng cắt cổ tuẫn tình. Từ đó về sau trấn này liên tiếp có người chết. Có lúc, một nhà già trẻ hơn mười nhân khẩu trong một đêm chết sạch, trên người đều là vết đao.

Thường thường, có người thấy thê tử đẹp tới không giống người của nam nhân kia, mặc một thân váy áo đỏ tươi, bồi hồi gần thôn trấn —— hồng y nữ quỷ này, cũng hung ác tới đáng sợ! Mỗi lần cô ta xuất hiện, trên đường sẽ có thêm vài thi thể, lúc mới đầu, chết đều là người địa phương, dần dần, có một vài người xứ khác đi ngang qua, cũng đều chết ở trấn này.

Vậy nên có người nói, là oan hồn của đôi phu thê không cam lòng chết như thế, muốn giết sạch mọi người chôn cùng. Mấy nhà giàu xuất tiền mời thiên sư Long Hổ sơn tới làm pháp thuật, kết quả cả thiên sư được mời tới lẫn người đi nghênh tiếp đều chết ở sơn đạo ngoài trấn, vì vậy trong trấn lòng người hoảng sợ, người không chết cũng đều chạy trốn tới địa phương khác. Tin tức truyền đi, ngay đến khách thương qua đường cũng đều sợ đến mức đi đường vòng cách xa Trường Nhạc trấn. Bởi vậy, không tới nửa năm, Trường Nhạc trấn này liền thành một quỷ trấn.”

Nói đến đây, bỗng nhiên lại lộ ra tiếu ý cổ quái: “Khách nhân có tin chuyện quỷ thần hay không?”

Vi Trường Ca mỉm cười nói “Quái lực loạn thần, đến thánh nhân còn không nói, phàm phu tục tử như ta, càng không dám nói bừa.”

Tô Vọng Ngôn cũng nói: “Người có một lòng hướng thiện, tất sẽ thành thần; một lòng làm ác, tất hóa thành quỷ —— cái gọi là quỷ thần, bất quá là nhân tâm mà thôi.”

Khóe miệng Đằng Lục Lang nhếch lên một cái, như cười như không: “Hóa ra nhị vị không tin quỷ thần… Kỳ thực tạm thời không nói đến quỷ thần, nếu nói là oan hồn đôi phu phụ giết sạch người trong trấn, lời này ta cũng không tin. Ta chỉ tin một câu ‘Oan có đầu, nợ có chủ’, dù có quỷ thần thật, vậy nhất định cũng là có ân báo ân, có thù báo thù, nào có đạo lý không phân tốt xấu giết lung tung một mạch?”

Tô Vọng Ngôn mâu quang chớp động, cười nói “Lời này của Đằng lão bản thật có lý. Nhưng nếu cũng không phải oan hồn quấy phá, vậy người trong trấn chết như thế nào?”

Trong *** tuy chỉ có ba người bọn họ, nhưng Đằng Lục Lang làm như thật mà nhìn xung quanh một vòng, nghiêng người về phía trước, lúc này mới thong thả mà trầm thấp nói: “Là xác không đầu!”

Đằng Lục Lang nhìn sang hai người, đè nặng thanh âm nói: “Cái gì oan hồn quấy phá, tất cả đều là gạt người! Những người đó, đều bị một cái xác không đầu giết chết!”

Thanh âm của hắn vốn trầm thấp, kéo dài âm điệu như thế, Vi Tô hai người nghe vào trong tai có cảm giác âm u dày đặc.

“Trước là có người thấy một nam nhân không đầu đi lang thang trong thôn trấn, vốn mọi người còn không tin, nhưng sau nhiều người cũng gặp, liền không ai nghi ngờ nữa! Ngươi nói hắn là người chết hả? Nhưng hắn có thể đi lại, còn có thể giết người! Nhưng nếu nói hắn là người sống, thì lại không có đầu! Dù sao, cũng không nói được rốt cuộc có được coi là thi thể hay không. Chỉ biết là từ lúc hắn xuất hiện, trong trấn dần có người chết đột ngột, tra tới tra lui, cũng không tra ra nguyên nhân nào, mãi đến một hôm ——”

Hắn cố ý dừng lại, rồi mới tiếp: “Mãi đến một đêm khuya, có người tận mắt thấy nam nhân không có đầu kia cầm một trường đao sáng loáng vào một căn nhà, người này lặng lẽ đi tới, nhìn vào bên trong qua khe cửa —— liền thấy nam tử không đầu kia giơ tay chém xuống, đem một người chém thành hai nửa!”

Nói đến mấy chữ cuối cùng, ngữ điệu của Đằng Lục Lang đột nhiên cao lên, Vi Tô hai người nghe tới nhập thần, không khỏi giật nảy mình.

“Người sống cũng được, thi thể cũng được. Nói chung hiện nay, nam nhân không đầu này, cả ngày đều bồi hồi quanh trấn. Ban ngày còn ổn, nhìn từ xa xa, tránh đi là được. Buổi tối không nhìn rõ bằng, đụng phải liền mất mạng không biết chừng! Hoặc là vận khí không tốt, đụng phải hồng y nữ quỷ kia, cũng là một tử lộ!”

Vậy nên quy củ của bản *** là ban đêm không thể ra khỏi cửa. Cũng không thể ngủ —— vạn nhất lúc ngủ, để nam nhân không đầu kia vào được, vậy thì xong.”

Đằng Lục Lang cười âm u đầy ngụ ý.

Tô Vọng Ngôn cũng đè thấp thanh âm “Vậy Đằng lão bản thì sao? Ngươi có từng gặp qua nam nhân không đầu kia chưa?”

Đằng Lục Lang im lặng, trầm giọng nói “Sao lại chưa thấy qua? Cả mùa đông, cứ tới ban đêm, thường thường có người đi trên nền tuyết, giẫm lên tuyết động phát ra tiếng ‘lạc chi’, ‘lạc chi’… Từ cửa sổ nhìn ra, là một nam nhân cao to, mặc y phục màu xanh, trong tay mang theo đao, đi tới đi lui trên đường —— mỗi một bước đi, đao trong tay sẽ huy động theo, trên thanh đao đó, loáng thoáng, còn thấy được vết máu!”

Nói đến đây, lại nhìn trái phải một chút, hơi nghiêng người về phía trước, nhỏ giọng nói: “Nam nhân đó, trên vai trống không —— đúng là không có đầu!”

Ba người đều không nói gì.

Một hồi lâu sau, Vi Trường Ca mới cười cười ám muội, y không hề tin lời Đằng Lục Lang, bởi vậy chỉ hỏi “Đằng lão bản vừa nói, mới tiếp nhận khách *** này một tháng?”

Đằng Lục Lang ho một tiếng, hít một hơi rồi nói “Lão bản trước kia không làm nữa, ta liền dùng ba trăm lượng bạc mua lại khách *** này.”

Trong u ám, đôi mắt Vi Trường Ca hơi phát sáng “Nga? Nếu Đằng lão bản biết nơi này là một quỷ trấn, sao còn có hứng thú ở đây buôn bán?”

“Mở khách ***, đương nhiên sẽ có người tới ở, người tới ở nhiều, không phải là náo nhiệt sao?”

Tô Vọng Ngôn tiếp lời “Lời tuy như vậy, dù sao cũng là buôn bán vàng thật bạc thật, Đằng lão bản không sợ việc làm ăn lỗ vốn sao?”

Đằng Lục Lang cười lạnh “Trên đời này nào có việc buôn bán nào lỗ? Không nói tới vốn bị lỗ, bất quá là nhân tâm không đủ mà thôi. Ngươi ta đều tay trắng bắt đầu, xiêm y trên người, cơm canh trong miệng, tính đi tính lại, có thứ nào không phải là kiếm tới? Dù cho đói rét mà chết, cũng vẫn là thời buổi lời lãi rồi. Huống hồ ba trăm lượng đó của ta, vốn là được tới mà chẳng mất gì.”

“Nga?”

“Khi còn bé ta gặp thảm biến (biến cố bi thảm), mất đi phụ mẫu che chở, lại không có huynh đệ có thể dựa vào, từ đó về sau lưu lạc đầu đường, sống nhờ xin ăn.” Âm điệu của Đằng Lục Lang dù bình lặng, nói đến đây, vẫn không nhịn được mà thở dài “Tới lúc mười tuổi, Hoàng Hà vỡ đê, hủy vô số đồng ruộng. Năm đó, thiên hạ nơi nào cũng nhốn nháo vì thiếu lương thực, nạn dân khắp chốn, nhà nhà hộ hộ, bản thân còn ăn không đủ no, ai còn có tâm tư đi quản một tiểu khất cái như ta?

Có một lần, ta ba ngày liền không có gì để ăn, ta còn tưởng mình chắc chắn là phải chết, nhưng vào giây phút cuối cùng, có một người hảo tâm cho ta một cái bánh màn thầu. Bánh màn thầu đó vừa lớn vừa trắng, cầm ở trong tay, nóng hôi hổi! Ta vui vẻ cực kỳ, rất sợ bị những người khác cướp đi, giấu cái bánh màn thầu đó vào trong ngực, một mình len lén lần vào hẻm nhỏ yên lặng, muốn tìm một nơi không có ai ngồi xuống chậm rãi ăn.”

Nói đến đây, Đằng Lục Lang lại thở dài “Hiện tại ngẫm lại, có lẽ chính là cái bánh màn thầu đó thay đổi một đời của ta. Ta vào ngõ nhỏ kia, càng chạy càng sâu, vừa định ngồi xuống, liền thấy phía trước như là có người đang ngủ —— thời buổi đó, đi trên đường khắp nơi đều có thể thấy thi thể, gặp nhiều nên cũng không sợ nữa —— trong lòng ta nghĩ ‘A, lại một người chết đói’, rồi đi tới.”

Vi Trường Ca ngạc nhiên nói “Đi tới làm gì?”

Đằng Lục Lang liếc y một cái quái dị, cười như không cười.

Tô Vọng Ngôn nhẹ nhàng giải thích “Hắn muốn lột y phục của người chết kia.”

Vi Trường Ca ngẩn ngơ.

Đằng Lục Lang quét mắt qua y một cái, nói “Ta thấy nhị vị đều là những người từ nhỏ đã ăn trắng mặc trơn, sao mà biết được người nghèo muốn sống khó tới mức nào?! Người chết đói ven đường, trên người đều không có gì đáng giá —— nếu có, thì đã không chết đói —— duy nhất còn lại chính là y phục trên người, vậy nên chỉ cần nhìn thấy ven đường có người chết, mọi người sẽ như ong vỡ tổ mà vây tới tranh y phục của người chết. Loại y phục lột từ trên người người chết này có thể đổi lấy hai văn tiền đồng, vừa lúc có thể mua một cái màn thầu, mà cái màn thầu này, nói không chừng sẽ cứu mạng ngươi. Khi đó, vì một bộ y phục người chết, ta thường xuyên đánh nhau tới đầu rơi máu chảy.”

Vi Trường Ca không nói một lời, lẳng lặng nghe, trong ngực không biết là cảm giác gì.

“Thế nhưng hôm đó, ta vừa tới gần liền lấy làm kinh hãi! Y phục trên người người chết kia đúng là tơ lụa thượng đẳng! Trên thắt lưng hắn còn đeo một cái túi hương, ngón cái tay phải đeo một cái nhẫn ngọc bích! Nhưng người như vậy vì sao lại chết đói ven đường? Nhìn kỹ lại, hóa ra bụng người nọ bị thương, máu còn đang chảy xối xả. Ta ngơ ngác đứng bên người hắn, trong lúc nhất thời, không biết nên làm gì cho tốt! Đúng lúc đó, người nọ rên rỉ một tiếng, ta lại càng hoảng sợ, lúc đó mới thanh tỉnh lại…”

Đằng Lục Lang ngừng một lúc, cười nói: “Nhưng ý niệm đầu tiên hiện ra trong đầu ta, cũng không phải là cứu người —— Ta tiến lên một bước, nắm tay phải của hắn, sống chết tháo cái nhẫn xuống, rồi lại giựt túi hương của hắn, xoay người bỏ chạy, chạy tới tiệm cầm đồ gần nhất. Đại quản gia thấy cái nhẫn nọ, không nói hai lời, liền đưa cho ta một tấm ngân phiếu năm nghìn lượng —— hắc, không sợ hai vị chê cười, ta sống từng đấy năm, chưa từng thấy qua nhiều tiền như vậy!”

“Nhị vị biết chuyện đầu tiên ta làm sau khi cầm được tấm ngân phiếu đó là gì không?” Đằng Lục Lang hơi hơi chậm lại, cười nhàn nhạt, nói “Chuyện đầu tiên ta làm, chính là lập tức chuộc cái nhẫn đó lại.”

Vi Trường Ca không nhịn được mà hỏi: “Đó là vì sao?”

Đằng Lục Lang nói “Ta tuy rằng muốn năm nghìn lượng bạc kia, nhưng ta cũng biết, một người mang một cái nhẫn năm nghìn lượng bạc ở trên tay, vậy mạng của hắn tuyệt đối không chỉ trị giá năm nghìn lượng.”

“Ta dùng tiền bán túi hương, thuê hai người cõng người kia tới khách ***, rồi lại lấy tiền mời đại phu bốc thuốc, canh giữ bên cạnh chiếu cố hắn ba ngày không rời. Người nọ hóa ra là đại tài chủ vùng Giang Nam, mang theo khoản tiền lớn tới Trung Nguyên làm việc, không ngờ trên đường đi gặp cường đạo, bị trọng thương, hắn vốn tưởng rằng mình không sống được nữa, chẳng ngờ lại được ta cứu. Lúc hắn tỉnh lại, cảm kích ơn cứu mạng của ta, liền nhận ta làm con nuôi, đưa về Giang Nam —— nếu không như vậy, chỉ sợ ta bây giờ đã chết đói từ lâu…”

Tô Vọng Ngôn nói: “Nếu ngươi làm con nuôi đại tài chủ, vì sao lại thành lão bản ở tiểu khách *** này?”

Đằng Lục Lang than thở “Đây vốn là nơi ta sinh ra. Sau khi dưỡng phụ qua đời, mấy người anh cả náo loạn muốn chia chác tài sản, thực sự rất khó chịu. Ta cũng lười đi tranh, nhớ tới nơi sinh ra, liền mang theo chút tiền trở về, lại không ngờ ở đây đã thành như vậy —— lúc ta đi Giang Nam, chỉ là một tiểu khất cái không một xu dính túi, hôm nay trở về, đã áo cơm vô lo, nhị vị, ba trăm lượng bạc này chẳng phải là được tới mà chẳng mất gì hay sao?”

Nói tới đó, trời đã tối hẳn, ba người tuy ngồi đối diện, nhưng đã không còn phân biện rõ mặt mũi.

“Ai nha, chỉ lo nói, trời đã tối rồi, ta còn không để ý… Không bằng khách nhân chờ chốc lát, ta ra hậu viện chuẩn bị ngọn đèn dầu, một lúc sẽ trở lại.”

Đằng Lục Lang nhìn ngoài cửa sổ một chút, đứng lên, tiện thể vỗ vỗ bụi bám trên y phục, hướng về một cánh cửa nhỏ sâu trong khách *** mà đi. Đi vài bước, quay đầu lại cười nói: “Hai vị nhớ kỹ, ngàn ngàn vạn lần, không nên chạy ra khỏi cửa ***!”

Nụ cười đó lơ lửng trong bóng tối, nửa ẩn nửa hiện, quỷ dị không nói nên lời.

Rồi nghe cánh cửa ‘kẽo kẹt’ mở ra, tiếng bước chân đi xa theo tiếng ho khan của Đằng Lục Lang.

Một hồi lâu sau, Vi Trường Ca trầm giọng nói: “Đằng lão bản này không phải người thường.”

Tô Vọng Ngôn gật đầu nói: “Thanh nữ vi sương, đằng lục vi tuyết. Tuyết là một thứ bị ánh sáng chiếu liền tan ra, hắn tự xưng là Đằng Lục Lang, đây rõ ràng là nói cho chúng ta biết, hắn dùng chính là tên giả.”

(Có một câu giải thích là: Trước có Thanh long và Bạch long, canh giữ ở tuyết sơn mênh mang. Thanh long tạo sương còn Bạch long thì giáng tuyết, cái gọi là Thanh nữ Tố nga chính là ảo giác của chúng.

Có điều vẫn không hiểu Đằng lục vi tuyết là cái gì @_@ Nhưng thôi ý tứ sâu xa thì em Ngôn đã suy đoán rồi.)

Vi Trường Ca nói: “Người bệnh lâu ngày dưới chân lảo đảo, nhưng ta thấy hắn bước đi, bước chân tuy nhẹ, thế nhưng cực trầm ổn, ngược lại như có luyện tập. Cuối cùng ta nghĩ, với độ kiến giải của người này, ở trên giang hồ hẳn là người cực kỳ nổi danh mới đúng, chỉ là trong khoảng thời gian ngắn, không nghĩ ra có thể là ai…”

Tô Vọng Ngôn đột nhiên cười cười: “Ngươi nhìn Đằng Lục Lang đó, đại khái là bao nhiêu tuổi?”

Vi Trường Ca nghĩ sơ qua, rồi nói: “Xem ra, khoảng ba mươi rồi.”

Tô Vọng Ngôn lại cười, nói “Nếu tính như thế, năm hắn mười tuổi, thì là hai mươi năm trước, đúng không?”

“Ừm, không sai.”

“Nhưng như vậy thì không được rồi.”

“Nga?”

“Nếu như ta nhớ không lầm, hơn hai mươi năm trước, Trung Nguyên chẳng có nạn đói nào do Hoàng Hà vỡ đê cả.” Tô Vọng Ngôn hơi hơi suy tư, nói: “Nhưng thật ra mười năm trước, Hoàng Hà đổi dòng, hơn mười vạn người chết đuối, phân nửa trong đó khỏa lạp vô thu (mất mùa, không thu được một hạt gạo), vừa vặn lại gặp nạn châu chấu Giang Nam, kết quả năm ấy xảy ra thiếu lương thực chưa từng có, khắp thành sợ rằng có đến nửa số người là chết trong trận đói này.”

Vi Trường Ca suy nghĩ một chút: “Ta thấy lúc hắn kể lại chuyện cũ, tuy rằng là chuyện thương tâm, nhưng từ đầu tới cuối lộ ra vẻ tưởng niệm —— thần tình như vậy không giả bộ được. Ta tin tưởng chuyện hắn nói, hẳn là thật.”

Tô Vọng Ngôn mỉm cười gật đầu: “Nếu như hắn không nói dối, vậy thì chỉ có một khả năng ——”

Vi Trường Ca tâm niệm vừa chuyển, lập tức hiểu được: “Ngươi là nói, dáng vẻ hiện tại của hắn cũng không phải tướng mạo vốn có?”

Tô Vọng Ngôn khẽ gật đầu.

Vi Trường Ca trầm ngâm nói: “Không sai, cứ cho là như vậy —— vậy rốt cuộc là ai? Vì sao phải giả thành bộ dáng đó? Ở đây làm gì? Còn có Lăng Tiêu, nàng nhắc tới Trường Lạc trấn mấy lần, rốt cuộc là có dụng ý gì? Nếu là vì muốn dẫn ngươi tới đây, vì sao lại chậm chạp không hiện thân?”

Thở dài nói: “Thôn trấn này thật sự có chút cổ quái, người trong trấn cũng không biết đã đi đâu, chứ không lẽ là thực sự bị xác không đầu giết chết?”

Hết lời, bản thân cũng không nhịn được mà cười tự giễu.

Tô Vọng Ngôn đang định nói, thình lình nghe được một trận tiếng vó ngựa gấp gáp, xen với tiếng bánh xe cán lên tuyết, từ xa xa nhanh chóng tới gần.

Hai người liếc nhau, đứng dậy chạy ra cửa, mở tung ra.

Chỉ thấy một chiếc xe ngựa, càng xe đen kịt, xa bồng (phần mui) màu son, ghế trước không người ngồi, cửa thùng xe đóng chặt, cao cao trên đỉnh xe có treo một cái đèn ***g, phi băng băng trên con đường phủ đầy tuyết, đảo mắt đã tới cửa khách ***. Liền thấy cửa thùng xe nọ đột nhiên mở ra, từ bên trong có thứ gì đó hình vuông đen ngòm bay ra, thẳng vào trong ***!

Rồi nghe một tiếng ầm lớn, thứ đó nặng nề rơi xuống giữa đại đường, không ngờ là một cỗ quan tài!

Trong lúc hai người cả kinh, mã xa kia đã chạy như bay qua trước cửa.

Tông Vọng Ngôn hô một tiếng ‘Đuổi theo’, bước dài một bước ra ngoài cửa, cùng Vi Trường Ca một trước một sau đuổi theo hướng mã xa ly khai.

Hai người dốc toàn lực đuổi dọc theo con phố, bất tri bất giác đã ra khỏi ‘Quỷ trấn’, dần dần đi vào vùng đất hoang.

Phóng mắt nhìn xung quanh, đến tận cùng của tầm mắt cũng chỉ có tuyết trắng mênh mang, ở trong bóng đêm ánh lên màu xanh xanh yếu ớt.

Đập vào mắt chỉ có tuyết đọng thanh lãnh, cây cỏ hiu hắt.

Hàn ý thấm vào người, gió lạnh thổi qua bên tóc mai.

Mắt thấy chỉ còn một bước là có thể nhảy lên xe ngựa, nhưng Tô Vọng Ngôn bỗng dừng mạnh lại, đầu vai run lên, ngừng thở, cứ thế gắt gao nhìn chằm chằm phía trước, mặc cho mã xa vọt qua bên người.

Vi Trường Ca nhìn theo ánh mắt của cậu, cũng không khỏi ngây dại ——



Nhẫn đeo ở ngón cái – gọi là 扳指 – ban chỉ

 

***

Suýt thì quên còn bộ này  = )) Thật là ngại ghê :”>