“Chờ chết?”
Đôi mắt Vi Trường Ca sáng lên, cười nói: “Ta đoán ý của Nguyệt Tương Tư thật sự chính là để cho Lạc phu nhân ‘chờ chết’.”
Lăng Tiêu kể tới đây, đám người Mã Hữu Thái vốn còn có chút mơ hồ, nhưng nghe xong những lời này của y thì càng thấy khó hiểu hơn, đồng thời rời mắt về phía Hoa Lộng Ảnh.
Hoa Lộng Ảnh khép hờ mắt, không biết đang suy nghĩ điều gì, trên mặt một vẻ đạm mạc.
Lăng Tiêu cười nói tiếp: “Ta nghe xong lời đó của Nguyệt Tương Tư, như là giữa mùa đông khắc nghiệt lại rơi vào hầm băng, ngực đột nhiên trống rỗng, chỉ cảm thấy lạnh và lạnh. Mãi một lúc lâu sau mới thốt nên lời:‘Hoa tỷ tỷ mà chết thì huynh ấy phải làm sao?’
Nhưng Nguyệt Tương Tư cười rộ lên đáp: ‘Bệnh của nàng ta đã vào tận xương, ta không thể chữa được, nhưng nếu quả thực nàng ta chết, thì ta có thể cứu sống.’”
Tô Vọng Ngôn không nhịn được nói: “Ai cũng nói Nguyệt Tương Tư có thể câu thông u minh, khởi tử hồi sinh, chẳng lẽ là sự thật?”
Lăng Tiêu nhìn cậu cười, rồi nói: “Ta nghe nàng nói vậy cũng không tin nổi. Nhưng Tô tam công tử nghe xong thì lại thở dài, hắn ôm lấy cậu trong tay đem tới cho ta xem, rồi nói ‘Cô thấy hài tử này chứ?’
Ta ngơ ngác trả lời ‘Nhìn thấy, là một đứa bé.’
Tô tam công tử cười cười, gật đầu nói: ‘Là một đứa bé. Nhưng trong mắt ta nhìn thấy, lại là dáng dấp tương lai của nó —— đứa bé này, rồi sẽ có ngày từ từ mọc răng, một mái tóc đẹp, sẽ chậm rãi biến thành hài tử xinh đẹp nhất trên đời.’
Ta nhìn đứa nhỏ, không nhịn được mà gật đầu nói: ‘Hài tử này giờ đã đáng yêu như thế, sau này ắt là một đại mỹ nhân.’”
Quân Như Ngọc từ nãy tới giờ không nói gì, lúc này bỗng nhiên bật cười: “Tô tam công tử nhìn thấu con người, sao những lời này nói ra lại cổ quái vậy nhỉ? Đứa bé đó có đáng yêu thế nào, thì trưởng thành cũng là một nam nhân, sao có thể dùng ‘xinh đẹp’ để chỉ nam nhân?”
Vi Trường Ca trong lòng khẽ động, nhìn về phía người bên cạnh —— gương mặt đã nhìn hơn chục năm, thường ngày chỉ cảm thấy tuấn tú phi thường, lúc này nhìn tỉ mỉ, lại quả nhiên thanh tú phi thường. Trong lúc nhất thời, tâm tư hỗn loạn, đủ mọi hồi ức đều dâng trào.
Tô Vọng Ngôn chỉ mỉm cười giục hỏi: “Sau đó thì sao?”
Lăng Tiêu cũng ngẩn người, nói:
“Tô tam công tử nói: ‘Mà ta nhìn nó, cũng thấy có hình dáng một ngày răng sẽ rụng hết, đầu đầy tóc bạc. Tuy rằng giờ tuổi nó còn nhỏ, nhưng ta biết, có một ngày nó cũng sẽ phải chết. Không chỉ hài tử này, mà chúng ta sinh ra trên đời cũng đã định trước là có một ngày sẽ chết đi. Sống chết có số, tuổi thọ đã định, sao có thể cưỡng cầu được?’
Ta nghe xong lời của hắn, tỉnh tỉnh mê mê, như là hiểu ra điều gì lại như vẫn chưa hiểu được. Hắn khẽ mỉm cười, còn nói: ‘Những thứ trên đời này, nếu là không cầu được tới, thì chi bằng không cầu nữa vẫn tốt hơn.’
Nguyệt Tương Tư nghe xong, chỉ nhìn hắn không nói lời nào. Ta nghĩ nửa buổi, mới trả lời: ‘Ta cũng biết ta làm vậy là sai với chính mình, có lẽ là ta cưỡng cầu. Nhưng ta chỉ biết rằng, ta thích huynh ấy, không muốn huynh ấy khổ sở.’
Tô tam công tử chung quy không thể thuyết phục được ta, cuối cùng liền chỉ nói:‘Đã vậy thì ta chỉ hy vọng sau này cô có thể sống tốt, không phải hối hận.’
Tô tam công tử nói quả không sai, khi đó ta không nghe lời hắn, bây giờ thực sự là hối hận cũng đã muộn.”
Lăng Tiêu thở dài, nở nụ cười sầu thảm.
Tô Vọng Ngôn yên lặng nhìn nàng chăm chú. Trong mái tóc đen nhánh của nữ nhân giờ đây đã xen lẫn màu bạc trắng đột ngột mà nổi bật, diện mục tang thương, tràn ngập trong mắt đều là vẻ hoang liêu. Mỗi lúc nhân tĩnh, nếu nàng hồi tưởng lại thiếu nữ dịu dàng như xuân, mặc y sam vàng nhạt của hơn hai mươi năm trước, hồi tưởng về quá khứ ở phủ tướng quân nhất hô bá ứng, không biết có cảm giác như cách một đời người rồi hay không?
Tuyết vẫn rơi.
“…Đời này ta làm rất nhiều việc, không biết là đúng hay sai. Chỉ là mỗi một lần, ta đều nghĩ bản thân không thể không làm việc đó.
Ta cầu Nguyệt Tương Tư dạy ta biện pháp khởi tử hồi sinh, nguyên bản cũng rất do dự, nhưng cái thời khắc khi ta trở lại Hành Dương gặp lại huynh ấy, ta chỉ biết rằng, cần phải như vậy. Khi đó, ta vừa vào cửa đã thấy vò rượu rỗng nằm đầy đất, đổ ngã lung tung, huynh ấy ngơ ngác ngồi trước giường, hai tay nắm chặt lấy tay Hoa tỷ tỷ, hai mắt đỏ bừng, nhưng sắc mặt lại tái nhợt như người chết. Ta sợ tới ngây dại, hơi nửa ngày mới nhìn về phía giường, chỉ liếc một cái là ta hiểu hết —— Hoa tỷ tỷ nằm ở trên giường, không hề nhúc nhích, đã vậy khí tức cũng đã mất hết. Hóa ta khi ta trở lại thì Hoa tỷ tỷ đã mất ba ngày rồi.”
Mọi người nghe đến đó, không khỏi đều ngây người, rồi nhìn Hoa Lộng Ảnh đang ngồi một bên vẻ mặt đạm mạc, thì đều có chút thấp thỏm sợ hãi, chỉ âm thầm tỏ ý: “Chẳng lẽ trên đời thật sự có cách khởi tử hồi sinh sao?”
“Trái tim ta sợ hãi đập loạn một trận, nhìn huynh ấy, rồi lại nhìn Hoa tỷ tỷ, rốt cuộc mở miệng nói: ‘Lạc đại ca, huynh đồng ý với muội một việc, muội sẽ giúp huynh cứu người trở về.’”
Vi Trường Ca nói: “Lăng tiểu thư muốn Lạc đại hiệp đáp ứng chuyện gì?”
Lăng Tiêu nhìn về phía Hoa Lộng Ảnh, thản nhiên nói: “Ta muốn huynh ấy vỗ tay thề nguyền với ta, ta nguyện làm muội tử của huynh ấy, chỉ cầu vĩnh viễn về sau có thể ở bên huynh ấy, ta muốn huynh ấy đáp ứng, suốt đời không được bỏ rơi ta.”
Lời vừa nói ra, mọi người đều không khỏi ngẩn người.
Vương Tùy Phong không nhịn được than thở: “Lăng tiểu thư tội gì phải vậy?”
Lăng Tiêu cay đắng nói: “Tuy rằng ta toàn tâm toàn ý yêu huynh ấy, nhưng huynh ấy lại chỉ toàn tâm toàn ý thương phu nhân của mình, ta cũng không cầu gì huynh ấy, chỉ nguyện kết làm huynh muội, có thể ở bên huynh ấy thật lâu thật dài, lúc nào cũng có thể thấy huynh ấy…”
Mọi người nghe vào tai, đều thấy lòng có chút chua xót.
Hơn nửa ngày, Tô Vọng Ngôn mới hỏi: “Lăng tiểu thư, rốt cuộc tiểu thư dùng biện pháp gì cứu sống Lạc phu nhân?”
Lăng Tiêu im lặng một lúc, rồi than thở: “Tô đại công tử, biện pháp của ta, kỳ thực vừa rồi Triệu lão bản đã nói với các vị rồi đó.”
Triệu Lão Thực liếc nhìn Hoa Lộng Ảnh, con ngươi đảo loạn khắp nơi, nuốt nước bọt nói: “Tiểu thư nói, là, là vết thương trên cổ Lạc phu nhân sao?”
Lăng Tiêu khẽ gật đầu, nói: “Dân gian trước giờ có thuật giấu hồn vào đá, cách mà Nguyệt Tương Tư dạy ta, chính là tàng hồn (giấu hồn) —— chỉ cần trong vòng bảy ngày sau khi người ta chết, chặt bỏ đầu người chết đi, thi pháp dâng hương, thu lại hồn phách người chết tản ra, đưa vào tàng hồn đàn (‘đàn’ trong đàn tế), rồi đem đầu thân hợp lại, người chết liền có thể sống lại. Tuy nói thân thể đã chết, nhưng hồn phách không tiêu tan nên có thể hành động như thường, không khác gì khi còn sống. Chỉ cần không phá tàng hồn đàn thì có thể sống sót. Khi đó, ta đã dùng Tàng Hồn thuật này để cứu sống Hoa tỷ tỷ.”
Tất cả mọi người đều thấy không thể tưởng tượng nổi.
Lăng Tiêu nói tới đây, chuyển hướng Tô Vọng Ngôn giải thích: “Năm đó khi Nguyệt Tương Tư truyền thuật này lại cho ta, Tô tam công tử cũng ở một bên. Giữa Tây Thành, Hoa tỷ tỷ và ta có ân oán dây dưa, phức tạp khúc mắc thế nào, Tô tam công tử biết hết. Ngày ấy ở ngoài Cẩm Thành, ta nhờ đại công tử đưa bức《 Hình Thiên đồ 》cho Tô tam công tử chính là ý này. Chỉ mong Tô tam công tử thấy bức tranh, có thể niệm tình xưa mà ra tay tương trợ.”
“Thì ra là thế… Lúc đó ta không hiểu vì sao bức tranh rõ ràng là Hình Thiên mất đầu, mà thơ đề trên tranh lại là câu ‘Hằng Nga ứng hối thâu linh dược’. Bây giờ thì ta đã hiểu rồi —— bức tranh đó, câu thơ đó, người không liên quan xem tất không thể hiểu được ý nghĩa, nhưng lão nhân gia người biết được sự thật, đương nhiên sẽ hiểu ý ẩn trong tranh. Quả nhiên, ngày ấy lúc thúc thúc nghe ta nói tới tên ngươi và nội dung trên bức tranh thì minh bạch ngay lập tức, để ta mang Thu Thủy kiếm tới giúp ngươi.”
Tô Vọng Ngôn nghiêng đầu suy nghĩ một chút, lại đắn đo hỏi lại: “Lạc đại hiệp chặt đầu chết, tiểu thư bao trọn khách *** này bảy ngày, chính là vì muốn dùng biện pháp kia cứu hắn đúng không?”
Lăng Tiêu khẽ gật đầu, thấp giọng than thở: “Đúng là ta muốn làm huynh ấy sống lại, đáng tiếc…”
Nói còn chưa dứt lời, liền nghe Hoa Lộng Ảnh ở một bên cười khẽ thành tiếng, ngắt lời: “Đâu chỉ có thể sống lại, sau đó dù muốn chết cũng chẳng chết được nữa rồi.”
Nàng nửa ngồi trong bóng tối, không nhìn rõ thần săc, nhưng chỉ giọng nói thôi cũng đã thấy rõ được ý oán độc.
Lăng Tiêu thở dài: “Muội cứu mạng tỷ, vì sợ tỷ hiểu lầm nên cùng huynh ấy kết làm huynh muội, muội đã nhượng bộ đến thế rồi, vì sao tỷ vẫn không chấp nhận muội?”
Hoa Lộng Ảnh biểu tình đáng sợ, lạnh lùng hỏi lại: “Ngươi hỏi vì sao ta không chấp nhận ngươi, ngươi thật không biết đấy à? Ngươi đối với chàng, thực sự là vừa gặp đã yêu? Ngươi cho chàng, có thật là Phản Hồn hương?”
Lăng Tiêu biến sắc, cả giận nói: “Hoa Lộng Ảnh, ý của tỷ là gì? Lẽ nào muội bỏ lại vinh hoa phú quý ở phủ tướng quân chỉ là để cho huynh ấy Phản Hồn hương giả?””
Hoa Lộng Ảnh cũng không để ý tới nàng, mặc nhiên nói tiếp “Lăng tiểu thư, ta chỉ hỏi ngươi một việc —— ngươi tìm đủ Vương đại tiên sinh, Mã tổng tiểu đầu, Triệu lão bản tới là để làm gì?”
Mấy người Vương, Mã mới vừa nghe Lăng Tiêu kể hết chuyện cũ, tuy rằng ngoài miệng không nói nhưng trong lòng đều ngầm nhận định Hoa Lộng Ảnh tính tình cực đoan, keo kiệt đa nghi, mới tạo thành cục diện như thế, lúc này nghe Hoa Lộng Ảnh hỏi một câu kỳ lạ như vậy không khỏi cực kỳ mờ mịt.
Lăng Tiêu nghe vậy đột nhiên trầm mặc, nhưng chỉ chốc lát lại cười chua chát nói: “Chuyện năm xưa xảy ra quá đột ngột, tuy rằng từ đầu tới cuối ta đều tham gia, nhưng rất nhiều chi tiết ngoại trừ ba người họ thì trên đời này không còn ai biết.”
Khóe miệng Hoa Lộng Ảnh hơi cong lên, cười có chút châm chọc, nhưng làm như không muốn nhiều lời mà miễn cưỡng quay đầu đi.
Tô Vọng Ngôn tinh mắt, thoáng thấy cánh tay ôm đầu Lạc Tây Thành của Lăng Tiêu run lên kín đáo, dáng vẻ như là cực kỳ khẩn trương, trong lòng khẽ động, mơ hồ thấy như có chỗ nào đó không đúng, không khỏi quay đầu nhìn về phía Vi Trường Ca. Mới xoay phân nửa, thì thân thể đột ngột dừng lại ——
Ngoài cửa *** mở rộng, có một cái bóng màu xanh đang lẳng lặng đứng.
Trong tay bóng người có một thanh trường đao, vết đao phản chiếu màu tuyết ánh lên hàn quang màu xanh.
Trong không gian tĩnh lặng, ‘Người’ đó bước từng bước một, chậm rãi tiến tới trong gió tuyết, như một cơn ác mộng vĩnh viễn không tỉnh.
Đám người Mã Hữu Thái đã kinh sợ tới không kêu nổi thành tiếng, ngay đến Vi Trường Ca cũng hơi biến sắc, thất thanh kêu lên: “Hình Thiên!”
Lăng Tiêu liếc thấy bóng người nọ, trong lòng đau đớn một trận, chạy về phía trước,một tiếng “Lạc đại ca”nghẹn ngào trong cổ họng, sự chua xót khổ sở nối tiếp nhau ập tới như bài sơn đảo hải, đến bản thân cũng không biết là yêu thương hay là thê lương… Chỉ cảm thấy trên mặt ươn ướt, lệ đã lăn dài tự khi nào.
Ánh mắt Quân Như Ngọc nghiêm lại, lớn tiếng nói “Mau đóng cổng khóa cửa lại!”
Đồng thời xoay người, vội vàng khóa lại cánh cửa sổ ở phía sau.
Mọi người đều như chìm trong mộng, lúc này mới giật mình tỉnh giấc, vội lảo đảo tới khóa cửa.
Tô Vọng Ngôn chấn động choàng tỉnh, liền định đi đóng cửa, chân vừa khẽ động thì một người bên cạnh đã bước nhanh lên trên, trầm giọng nói: “Để ta!”
Là Vi Trường Ca đã nhanh hơn một bước, vọt tới cửa.
Vi Trường Ca vừa định đóng cửa, một chân của “Hình Thiên” kia đã đạp vào bên trong. Vi Trường Ca chau mày, tâm niệm xoay chuyển thật nhanh, giương giọng nói: “Ta dẫn ‘hắn’ ra ngoài! Vọng Ngôn, ngươi nhanh chóng đóng cửa!”. Lời vừa nói ra khỏi miệng, một chưởng đã xuất, Hình Thiên cũng không né tránh mà chém thẳng một đao xuống, thế đao nhanh gọn, Vi Trường Ca thầm kinh hãi, vội rụt tay về, thân thể hơi nghiêng vòng ra phía sau Hình Thiên.
Hình Thiên mặc dù không có tai mắt, nhưng như là cảm ứng được mà xoay người theo, lại một đao chém xuống.
Tô Vọng Ngôn chợt thấy Vi Trường Ca giao thủ với Hình Thiên, liền cực kỳ hoảng sợ, cũng bất chấp chuyện đóng cửa chỉ nhìn chằm chằm ra bên ngoài —— thân pháp của Hình Thiên cực nhanh, đao thế thì sắc bén không gì sánh được, nếu là mình chỉ sợ không qua nổi ba chiêu —— đang lo lắng suông, Mã Hữu Thái ở bên cạnh đã chạy vội ra nhanh chóng đóng cửa lại.
Tô Vọng Ngôn nổi giận giơ tay tung một chưởng, Mã Hữu Thái không đề phòng, lăn tròn ngay tại chỗ, khó khăn lắm mới né được, chật vật kêu lên: “Tô đại công tử làm gì vậy?!”
Tô Vọng Ngôn đang lúc thịnh nộ, không nói lời nào rút bội kiếm ra, ngân quang chớp lóe, đã đâm liên tiếp chín kiếm, cả giận nói: “Ngươi không thấy Vi Trường Ca còn ở bên ngoài sao?!”
Mã Hữu Thái cuống quít nhảy tránh, tức tối cãi: “Tô đại công tử! Quái vật kia lợi hại như thế, nếu để nó vào thì chúng ta toi hết!”
Tô Vọng Ngôn nghiêm mặt lùi tới cửa, rồi lại mở cửa ra, khóe mắt để ý động tác của Mã Hữu Thái, cũng không nói gì mà chỉ chặn ngang kiếm một cách tàn bạo.
Đám người Mã Hữu Thái lòng nóng như lửa đốt, muốn ra đóng cửa, lại sợ thứ kia còn chưa vào thì đã chọc giận vị Tô đại công tử này mà bị cậu đâm một kiếm trước rồi, nên nhất thời bế tắc.
Tô Vọng Ngôn vội vàng nhìn ra ngoài, thì thấy Vi Trường Ca đánh một chưởng vào ngực Hình Thiên, không khỏi mừng rỡ, đang định khen ngợi, nhưng Hình Thiên chỉ run một chút rồi lại tấn công về phía Vi Trường Ca.
Dưới tình thế cấp bách, Tô Vọng Ngôn cũng không ngẫm nghĩ nhiều, nhấc bội kiếm trong tay ném mạnh về phía hình Thiên.
Tuy biết rõ một kiếm đó chẳng thể mảy may tổn thương được Hình Thiên, nhưng Lăng Tiêu vẫn hét lớn một tiếng, lập tức định nhào tới.
Ngay đến Hoa Lộng Ảnh cũng tái cả mặt.
Chỉ thấy kiếm kia sắp cắm vào ngực đối phương, nhưng Vi Trường Ca hét lên một tiếng, đề khí bắn ra, tranh trước một bước đón kiếm vào trong tay, lúc y phân tâm thì hàn quang lướt qua, Hình Thiên đã bổ xuống một đao. Mặt Tô Vọng Ngôn xoát cái trắng bệch, nhưng thấy Vi Trường Ca trong lúc không thể tránh được, miễn cưỡng dời về phía trước một thước. Nhát đao kia liền chém vào vai phải của y, lưu lại một đường máu.
Vi Trường Ca nén đau xoay người, đánh mạnh một chưởng, khiến Hình Thiên phải lui vài bước, rồi nhân cơ hội lủi vào sau cửa.
Chân trước y vừa vào, chân sau Tô Vọng Ngôn đã vội lao tới khép cửa lại, Quân Như Ngọc quát “Tránh ra!”, hai tay đẩy ngang, đẩy một cái quan tài bay lên, Tô Vọng Ngôn chỉ nghe tiếng vút qua, rồi ầm một tiếng, cỗ quan tài kia đã va mạnh tới, chặn vào cửa ***.
Mọi người đều học theo, đem quan tài trong *** đưa đến cửa sổ. Chỉ nghe Hình Thiên ở ngoài xô mấy lần, rồi cuối cùng yên ắng.
Mọi người nghiêng tai lắng nghe, hồi lâu không ai nói gì.
Vi Trường Ca cùng Tô Vọng Ngôn sóng vai đứng cạnh cửa, tới lúc này mới thở hắt ra, nhìn nhau, rồi đồng thời cười ha hả.
Vi Trường Ca cười xong nhét kiếm vào trong tay Tô Vọng Ngôn, nói: “Sao lại bất cẩn thế hả?! Con cháu Tô gia, kiếm còn người còn —— ta còn nhớ rõ, người thì lại quên! Nếu mà rơi ở ngoài, ai có rảnh mà đi tìm giúp ngươi đây?”
Tô Vọng Ngôn tra kiếm vào vỏ, chỉ cười cười.
Quân Như Ngọc cười hỏi: “Vi bảo chủ bị thương có nặng không?”
Vi Trường Ca mỉm cười: “Không đáng ngại.”
Tô Vọng Ngôn nhìn vết thương của Vi Trường Ca một chút, thuận tiện nắm lấy ống tay áo của y, dùng sức kéo rách ra.
Vi Trường Ca nhìn động tác của cậu, bất đắc dĩ thở dài: “Vọng Ngôn à, ngươi đang định băng bó vết thương cho ta đúng không, ta nhận tình của ngươi, nhưng tốt xấu gì cũng nên xé miếng vải từ y phục của mình chứ nhỉ? Sao lại nhỏ mọn vậy?”
Tô Vọng Ngôn hừ một tiếng từ mũi, băng bó qua quít lại vết thương cho y.
Mọi người trong phòng đến giờ mới bớt kinh hồn, Mã Hữu Thái vẻ mặt xấu hổ, lắp bắp nói: “Vi bảo chủ, vừa rồi ta…”
“Việc gấp phải ứng biến, Mã tổng tiêu đầu không cần lưu ý.” Vi Trường Ca cười nhàn nhạt, xoay người về phía Lăng Tiêu và Quân Như Ngọc: “Giờ nên làm gì đây?”
Sắc mặt Quân Như Ngọc ngưng trọng, một lúc lâu mới thấp giọng nói: “Ngươi nghe đi.” —— bên ngoài phòng, có tiếng ‘Loẹt xoẹt, loẹt xoẹt’, giữa trời tuyết trống trải truyền đi có vẻ đặc biệt xa.
Vương Tùy Phong cả kinh: “Hắn đang làm gì vậy?”
Tô Vọng Ngôn trầm giọng nói: “Hắn đang đi vòng quanh khách *** này.”
Triệu Lão Thực run giọng hỏi: “Vì… vì sao?”
Lại nghe Hoa Lộng Ảnh nói lạnh như băng: “Đầu của chàng ở đây, chàng không vào đây thì nên đi đâu?”
Mọi người đều sửng sốt.
Vi Trường Ca cười khổ “Lạc phu nhân là nói, thân thể Lạc đại hiệp bị đầu hắn dẫn dắt tới đây, nếu không cho hắn vào thì hắn sẽ cố thủ bên ngoài sao?”
Mã Hữu Thái cả kinh nói: “Nếu hắn không đi thì chúng ta phải làm sao bây giờ? Lăng tiểu thư, ngươi trả đầu lại cho hắn đi!”
Lăng Tiêu lặng lẽ trong chốc lát, nói: “Giờ cho dù đem đầu cho ‘hắn’ thì cũng có ích gì? Tình cảnh vừa rồi ngươi cũng thấy đó —— Mã tổng tiêu đầu, Vương đại tiên sỉnh, thân thủ của các ngươi so được với Vi bảo chủ sao?”
Hai người đều im lặng.
Mã Hữu Thái nói: “Vậy mọi người bảo phải làm sao bây giờ?”
Lăng Tiêu hờ hững nhìn đầu người trong tay, một lát mới nói: “Chờ.”
Vương Tùy Phong ngẩn ra: “Chờ?”
Hoa Lộng Ảnh nghe vậy, bất chợt hỏi: “Lăng tiểu thư, nếu người ngươi chờ không đến, thì ngươi sẽ làm gì?”
Lăng Tiêu run lên, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Hoa Lộng Ảnh.
Hoa Lộng Ảnh thản nhiên nói: “Nếu không tìm được Nguyệt Tương Tư nghĩ cách, thì ngươi làm sao dám trở về?” Dừng một chút, lại hỏi: “Lăng gia muội tử, nếu nàng ta không đến, thì ngươi phải làm sao đây?”
Mã Hữu Thái, Vương Tùy Phong ngẩn ra, lập tức đồng thanh hỏi:
“Người ngươi muốn đợi là Nguyệt Tương Tư?”
“Thật sự ngươi đang chờ Nguyệt Tương Tư?”
Lăng Tiêu cũng không để ý tới hai người, cắn răng một cái, lạnh lùng nói: “Nếu Nguyệt Tương Tư mà không đến thì mọi người sẽ cùng chết tại đây!”
Mấy người Mã, Vương đều tái mặt. Ngay đến nữ tử đang cầm kiếm đứng phía sau Hoa Lộng Ảnh tay cũng hơi run lên.
Hoa Lộng Ảnh liếc mắt nhìn, đột nhiên cười khẽ thành tiếng, tiếng cười đó càng lúc càng vang vọng, càng lúc càng thê lương, chậm rãi biến thành rền rĩ: “Được! Được! Ta là con quỷ sống hai mươi năm, vốn chẳng quan tâm điều này! Ta chỉ muốn xem một chút, xem chàng một đao chặt đầu ngươi xuống như thế nào!”
Tô Vọng Ngôn nghe vậy, chỉ cảm thấy ghê rợn một trận, chốc lát không thể động đậy.
Sắc mặt Lăng Tiêu tối sầm, xoay người ngồi xuống một cỗ quan tài bên cạnh, rồi không nói gì nữa.
Mọi người đều có tâm sự riêng, cũng ngồi hết xuống, nhất thời không lên tiếng, chỉ nghe hoa đèn thi thoảng lại nổ lép bép, cân xứng với tiếng bước chân đặc biệt kinh tâm bên ngoài phòng.
Tô Vọng Ngôn trầm mặc chốc lát, thực sự không kiềm nổi nghi vấn đầy bụng, liền hỏi: “Sao Lạc đại hiệp lại… lại biến thành như bây giờ? Lăng tiểu thư, nếu tiểu thư có thể sử dụng Tàng Hồn thuật mà Nguyệt Tương Tư dạy cứu sống Lạc phu nhân, vì sao không dùng cách đó cứu Lạc đại hiệp?”
Lăng Tiêu nghe vậy cười ha hả, cao giọng nói: “Hỏi rất hay! Hỏi rất hay!”
Nàng đem đầu người trong lòng giơ lên cao, nói với mọi người ngồi đó: “Chư vị biết không, lúc đầu ta bao trọn khách *** này bảy ngày, chính là muốn dùng Tàng Hồn thuật cứu Lạc đại ca! Ai ngờ khi thấy đã tới ngày cuối cùng rồi, thì lại xảy ra sự cố!”
Mã Hữu Thái nghi hoặc hỏi: “Sự cố gì?”
Lăng Tiêu vừa không ngừng cười nhạt, vừa nghiến răng nói: “Vậy thì phải hỏi vị phu nhân tốt này của huynh ấy!”
Vi, Tô mấy người đồng loạt nhìn về phía Hoa Lộng Ảnh.
Lăng Tiêu nói: “Đêm cuối cùng, ta thi pháp xong rồi, phong ấn tàng hồn đàn, định sẽ hợp lại thân thể và đầu của huynh ấy, thời khắc quan trọng nhất thì vị Lạc phu nhân này xông tới, đâm kiếm vào ta!
Ngực ta trúng một kiếm của người đàn bà kia, trong lúc hốt hoảng chẳng kịp suy nghĩ gì, chỉ còn cách nhảy qua cửa sổ chạy trốn. Đêm đó, ta mang theo vết thương mạo hiểm lén quay về khách ***, liền chỉ nhìn thấy huynh ấy nằm trên giường, không thấy tàng hồn đàn đâu nữa… Ban đầu, ta còn tưởng rằng Hoa Lộng Ảnh bức ta đi xong vẫn sẽ cứu huynh ấy, trong lòng cực kỳ vui mừng, nhưng đợi khi tới gần mới phát hiện đầu và thân thể huynh ấy chưa hề liền lại!
Trong lúc kinh hãi, ta tìm kiếm khắp phòng, nhưng không thể nào tìm được tàng hồn đàn của huynh ấy! Tàng hồn đàn của huynh ấy ở đâu? Vì sao Hoa Lộng Ảnh không để huynh ấy sống lại? Hay là tàng hồn đàn vỡ mất rồi? Đang lúc sốt ruột, ta nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân của Hoa Lộng Ảnh tới cửa, dưới tình thế cấp bách ta cũng không quan tâm được nhiều, chỉ kịp mang đầu của huynh ấy đi…”
Tô Vọng Ngôn đột nhiên thấy nghi hoặc, thầm nghĩ: Hoa Lộng Ảnh có danh hiệu ‘Phi thiên dạ xoa’, khinh công tuyệt đỉnh, Lăng Tiêu thì chỉ là một thiên kim tiểu thư võ công bình thường, nếu Hoa Lộng Ảnh có ý định giết Lăng Tiêu sao lúc đi lại còn phát ra tiếng vang để cho Lăng Tiêu phát hiện?
Lăng Tiêu nghĩ về chuyện xưa, không nhịn được thở dài: “Ta vốn định, sau mấy ngày dưỡng khỏi vết thương sẽ trở về tìm tàng hồn đàn, mang thân thể huynh ấy đi, chỉ là không ngờ tới, khi ta trở lại, huynh… huynh ấy đã…”
Vi Trường Ca tiếp lời: “Nói vậy, Lạc đại hiệp cũng chưa sống lại, thân thể bên trong lại đã không còn hồn phách nữa? Nếu không có hồn phách, sao thân thể hắn có thể đi lại giết người khắp nơi?”
“Mặc… mặc dù huynh ấy giết rất nhiều người, nhưng những điều này không phải là ý muốn của huynh ấy —— tàng hồn đàn có thể bảo vệ thân thể không thối rữa, huynh ấy mất đi hồn phách, tuy hành động như thường nhưng đã là cái xác không hồn, ý thức hoàn toàn biến mất. Nếu thân thể huynh ấy có thể hoàn chỉnh thì đã tốt, nhưng đằng này lại phải chịu nỗi khổ đầu thân chia lìa, bởi vậy hành động hoàn toàn dựa vào sự lôi kéo của một cổ lệ khí… Khi ta trở lại, huynh ấy đã đi lại giết người rồi, ta không thể ngăn cản lại cũng không thể mang huynh ấy đi được nữa…”
Lăng Tiêu thở dài buồn bã.
“Lần thứ hai ta trở lại, trúng một chưởng của Hoa Lộng Ảnh, đủ cho bốn năm dưỡng thương mới khỏe lại. Mấy năm sau đó, ta từng tới Tiêu sơn trang, thành Hành Dương, đi qua đại mạc, còn lén tới Trường Nhạc trấn vài lần… Phàm là nơi ta có thể nghĩ tới, ta đều đi qua, nhưng vẫn không thể tìm được tàng hồn đàn của huynh ấy! Rơi vào đường cùng, đành phải nghĩ biện pháp khác…”
Tô Vọng Ngôn nhẹ nhàng cười: “Vì vậy mười năm trước, ngươi phải tới Tô gia?”
“Lúc Nguyệt Tương Tư dạy ta Tàng Hồn thuật, từng nói qua có cả Sưu Hồn thuật(thuật tìm hồn). Vì vậy ta đã nghĩ, có lẽ có thể dùng Sưu Hồn thuật tìm ra tàng hồn đàn ở đâu, để huynh ấy sống lại. Chỉ là không ngờ, chuyện đó lại khó như vậy, nháy mắt hai mươi năm đã trôi qua… Hai mươi năm —— các ngươi có biết, hai mươi năm đó, ta đã trải qua những ngày tháng như thế nào không?!”
Lăng Tiêu than nhẹ một tiếng, thất vọng hỏi: “Hoa tỷ tỷ, rốt cuộc tỷ giấu thứ kia ở đâu? Vì sao tỷ không để muội cứu huynh ấy?”
Hoa Lộng Ảnh cười cười đầy vẻ châm biến, cũng hỏi vặn lại: “Lăng tiểu thư, ngươi đi cầu Nguyệt Tương Tư cả mười năm cũng chỉ vì tàng hồn đàn của chàng thôi? Ngươi tìm hết mấy người Triệu lão bản về, chính là để cho họ nghe ngươi kể chuyện?”
Câu hỏi thứ hai, đêm nay Hoa Lộng Ảnh đã hỏi hai lần, nhưng cả hai lần Lăng Tiêu đều tránh không trả lời.
Trong lòng Vương Tùy Phong, Mã Hữu Thái tràn ngập nghi ngờ, chỉ là vẻ ngoài không thể hiện ra.
Vi, Tô hai người trao đổi một ánh mắt, cũng đều thấy có chút cổ quái —— Lăng Tiêu vừa xuất hiện, mấy lần hữu ý vô ý nói tới việc tìm ba người Vương Tùy Phong, Mã Hữu Thái, Triệu Lão Thực tới là để nghe chính miệng họ kể ra sự việc xảy ra năm xưa. Lý do đó nghe thì có vẻ rất tự nhiên, cũng rất có lý, nhưng Hoa Lộng Ảnh lại liên tục nghi vấn, ngược lại như là trong vấn đề cực kỳ đơn giản này, có che dấu một thứ gì đó rất quan trọng.
Vi, Tô hai người đều thấy nghi hoặc, cảm giác như bên trong có một vấn đề then chốt nào đó hai người còn chưa nhìn thấu.
Hoa, Lăng hai người thì yên lặng đối diện hồi lâu, cũng không lên tiếng nữa.
Mọi người náo động cả một đêm cũng đã sớm thấy mệt mỏi, dần đều trầm mặc xuống, mỗi người có tâm tư riêng, nhắm mắt dưỡng thần. Mà bên ngoài trong trời tuyết, tiếng bước chân nặng nề mà thong thả của Hình Thiên vẫn vang vọng theo quy luật.
Cái đêm hai mươi năm trước, rốt cuộc ở Lai Quy khách *** đã xảy ra chuyện gì?
Hai mươi năm sau vào đêm nay, nơi đây sẽ xảy ra những chuyện gì?
Bên dưới sự thực mà mắt thường có thể nhìn thấy, có bao nhiêu khúc mắt, bao nhiêu chân tướng, giấu sau những lí do thoái thoác của đời người, chôn vùi theo ký ức người đã mất không để lại giấu vết? Những người trước mắt, những gương mặt của họ hoặc già nua, hoặc quyến rũ, hoặc hèn mọn, trong từng khoảnh khắc không muốn ai biết tới, làm thế nào mà khai triển ra thành các loại diện mục khác nhau?
Trải qua biết bao suy nghĩ cùng thấp thỏm, cuối cùng ngọn đèn dần ảm đạm xuống.
Ngọn đèn ở trên nắp quan tài đã tắt tự bao giờ, chỉ còn lại ngọn đèn dầu trên bốn vách tường, ẩn phía sau chụp đèn, nhập nhòe lúc sáng lúc tối.
Ánh tuyết màu xanh trắng xuyên qua song cửa rọi lên nóc nhà, giống một tầng nước đọng mỏng manh tản ra đều đều trên đỉnh đầu. Thủy quang ám muội huyễn hóa ra vô số quang ảnh. Vô số cảnh tượng cổ quái kéo tới chồng chất, gút mắc lại thành nút chết trong tâm tư ngẩn ngơ.
Thanh niên áo xanh mang theo ngọn đèn lụa trắng, hồng y dạ xoa cười yếu ớt trong mưa máu, nam tử không đầu ôm theo đầu mình tiến từng bước tới gần, dưới ánh trăng lãnh liệt đôi mắt trong suốt nhưng không thể thấy sự vật…
Tô Vọng Ngôn ôm cái hộp kiếm bên trong đựng Thu Thủy, bất tri bất giác, bị hãm trong những giấc mơ nhạt nhòa.
Trong suy nghĩ của Tô Vọng Ngôn, cho tới giờ có lẽ chưa từng xuất hiện ‘Nguy hiểm’ và ‘Sợ hãi’. Ngay cả Hình Thiên đang canh giữ ở bên ngoài lúc này, ở trong mắt cậu nói không chừng chẳng khác gì mãnh thú đang đi dạo —— Vi Trường Ca nghe tiếng hô hấp kéo dài của cậu, nghĩ như vậy, sau đó yên lặng nở nụ cười.
(* ^ * đáng yêu vật vã ạ——)
.
Không biết qua bao lâu, trong tiếng tuyết tuôn rơi mơ hồ truyền đến tiếng chuông thanh thúy, như là đang hướng về phía Trường Nhạc trấn. Mọi người trong phòng không khỏi đều mở mắt. Gần hơn chút nữa, liền nghe như trong tiếng chuông có ai đó đang bước những bước cực nhẹ, cực nhanh tới gần.
Phút chốc Quân Như Ngọc nói: “Có người tới!”
Tất cả mọi người đều đại chấn tinh thần, đồng thời quay về phía cửa lớn bị quan tài lấp kín.
Không bao lâu sau, tiếng bước chân đó đã dừng trước cửa, tiếp đó là một loạt tiếng vang hỗn tạp ập đến, tiếng chuông, tiếng bước chân, tiếng đao xé gió…
Rồi đột nhiên ầm một tiếng, bên ngoài lại an tĩnh xuống.
Mọi người đang nhìn nhau, chợt nghe bên ngoài có người gõ vào cửa, đồng thời giương giọng hỏi: “Tô đại công tử! Tô đại công tử có bên trong không?”
Nghe giọng thì là một nữ tử.
Vi, Tô hai người liếc nhìn nhau, Tô Vọng Ngôn cũng cao giọng đáp: “Tô Vọng Ngôn ở đây, bên ngoài là ai?”
Người nọ à một tiếng, như là có ý vui mừng, rồi cười nói: “Tô đại công tử yên tâm, ta từ Điền Bắc tới, không phải là người Tô gia đâu! Mau mở cửa đi!”
Mã Hữu Thái sắc mặt vui mừng, thấp giọng nói: “Lẽ nào là Nguyệt Tương Tư?”, rồi vội vã xông về phía trước, hấp tấp chuyển quan tài ra.
Vừa mở rộng cửa, hương khí đã ùa vào, người bên ngoài phòng nhoáng qua, đã đứng ở cửa.
Người vừa vào Lai Quy khách *** là một phụ nhân trang nhã thản nhiên, trang phục quý giá, tư thái nghiêm mị, tai đeo minh nguyệt châu, tóc cài kim bộ diêu, trên hai cánh tay đều có một chuỗi chuông vàng, khi cử động không ngừng phát ra âm thanh thanh thúy. Một thân hoa phục, cho dù dưới ngọn đèn mờ ảo của đại đường khách *** cũng tỏa sáng tới độ khiến người ta hầu như không mở được mắt.
Mỹ phụ đó vừa vào cửa, đôi mắt đẹp đảo quanh, đường nhìn xoay chuyển giữa Vi Trường Ca và Tô Vọng Ngôn, dừng ở trên người phía sau. Vừa mở miệng, chưa nói đã cười trước: “Công tử là Tô Vọng Ngôn?”
Tô Vọng Ngôn gật đầu.
Mỹ phụ đó vỗ tay cười nói “Quả nhiên không sai! Tô đại công tử, chúng ta đây đi thôi!”
Tô Vọng Ngôn còn chưa hiểu rõ ý đồ tới đây của nàng, nghe vậy liền ngẩn ra.
Mỹ phụ đó nói quá nhanh, cá tính lại nôn nóng, thấy Tô Vọng Ngôn không đáp thì vội cười nói ngay: “Công tử yên tâm, quái vật bên ngoài đã bị ta khống chế rồi!”
Lúc này mọi người mới chú ý phía sau nàng có một bóng người nằm sấp không nhúc nhích trên nền tuyết, bất ngờ chính là Hình Thiên không đầu. Lăng Tiêu kinh hô một tiếng, lao thẳng qua. Hoa Lộng Ảnh khẽ biến sắc, kìm lòng không được định đứng dậy, nhưng vẫn không nhúc nhích, không biết là lo lắng Vong Thế cô nương cầm kiếm ngồi phía sau, hay là không muốn đứng lên.
Vi, Tô mấy người tuy có chút nghi hoặc, nhưng thấy nàng đã chế ngự được Hình Thiên, liền không nghi ngờ gì đều cho rằng mỹ phụ này là Nguyệt Tương Tư.
Trong lúc nhất thời, hầu như ai cũng nghĩ: Lẽ nào mỹ phụ nhân xinh đẹp cao sang này lại chính là chủ nhân Huyễn Cảnh vô huyết vô tình trong truyền thuyết ư?
Đương lúc ai cũng ngạc nhiên, thì liền nghe Lăng Tiêu nén giận hỏi: “Ngươi là ai? Sao lại làm vậy với huynh ấy?”
Mã Hữu Thái kêu lên thất thanh: “Ngươi không phải Nguyệt Tương Tư ư?”
Mỹ phụ nọ cười khanh khách nói: “Ta nói mình là Nguyệt Tương Tư lúc nào?”
Mọi người thế mới biết, mỹ phụ này quả nhiên không phải là Nguyệt Tương Tư, cũng không biết là nên thất vọng hay nên thở phào, chỉ có Quân Như Ngọc run lên mi tiêm (lông mày sắc mảnh), sắc mặt trong nháy mắt có chút xấu xí.
Tô Vọng Ngôn tới gần hai bước hỏi: “Không biết tiền bối…”
Còn chưa nói xong, một làn gió thơm mát, cũng không thấy mỹ phụ đó có động tác gì chớp mắt đã tới trước mặt Tô Vọng Ngôn, cánh tay nhỏ nhắn cầm lấy tay phải của cậu, chẳng nói chẳng rằng kéo thẳng cậu ra ngoài. Tô Vọng Ngôn sợ quá, vội vã rút tay ra, nhưng mỹ phụ ngược lại thêm một tay nắm chặt lấy cậu.
Trong lòng Tô Vọng Ngôn thất kinh, nhưng miệng lại cười nói: “Không biết vãn bối có chỗ nào đắc tội với tiền bối?”
Phụ nhân xinh đẹp trợn tròn mắt, cười sang sảng: “Công tử đâu có đắc tội ta lúc nào đâu? Không có không có, chưa từng đắc tội với ta!”
Tô Vọng Ngôn lại cười hỏi: “Vậy tiền bối muốn dẫn vãn bối đi đâu?”
Mỹ phụ sửng sốt, lập tức dừng lại nhẹ nhàng vỗ tay một cái, khiến chuông vàng trên cổ tay rung loạn một trận. Nàng cười nói: “Tô đại công tử chớ hiểu lầm! Ta là Triệu Họa, là Huyễn chủ phái ta tới tìm công tử!”
Lăng Tiêu nghe vậy run giọng nói: “Vậy Nguyệt cô nương đâu… Nàng chưa tới sao?” hơi khựng lại, rồi vội hỏi: “Huynh ấy bị làm sao vậy? Huynh ấy bị thế này là sao?”
Triệu Họa vẫn cười: “Huyễn chủ chỉ bảo ta tới Trường Nhạc trấn tìm Tô đại công tử, không nói gì khác.” Rồi lại đưa tay ra kéo Tô Vọng Ngôn: “Tô đại công tử, chúng ta mau đi thôi!”
Lăng Tiêu hét lên: “Ngươi không thể đi được! Huynh ấy bị làm sao vậy? Ngươi đã làm gì với huynh ấy?!”
Triệu Họa đột nhiên thu lại nụ cười, cả giận nói: “Ngươi lại còn hỏi ta à? Người này đầu lìa khỏi xác, không còn hồn phách, đã thành người chết từ lâu rồi, nhưng vẫn có thể hành động như thường, rõ ràng là kết quả của việc miễn cưỡng tiến hành Phản Hồn thuật! Người này bị làm Phản Hồn thuật, trong người còn một phần tàn hồn chưa tan, lâu dài biến thành lệ khí, hành động của hắn hoàn toàn bị cổ lệ khí đó chi phối, nhất định là giết người khắp nơi! Ta hỏi ngươi, đây là có chuyện gì? Nếu không phải ta tới kịp thì chỉ sợ các ngươi không còn mạng mà ra khỏi gian nhà này nữa rồi!”
Lăng Tiêu nhất thời nghẹn lời.
Triệu Họa trở mặt nhanh như lật sách, xoay người lại, còn xóa hết vẻ giận dữ, xảo tiếu thiến hề (QT: khéo cười tươi đẹp làm sao), nói với Tô Vọng Ngôn: “Phản Hồn thuật là bí thuật độc môn của Huyễn chủ, ta cũng chỉ biết chút đại khái mà thôi. Cũng may ta thường ra ngoài làm việc, Huyễn chủ từng truyền vài biện pháp khẩn cấp cho ta. Có điều, biện pháp này của ta chỉ có thể tạm thời áp chế hắn trong thời gian một nén nhang, hết thời gian thì ngay đến ta cũng bó tay!”
Lăng Tiêu nghe xong lời đó, biết ‘Lạc Tây Thành’ vô sự, thở phào nhẹ nhõm.
Lại nghe bên cạnh có người hừ khẽ một tiếng: “Lăng tiểu thư, mặt mũi ngươi cũng lớn lắm, dụ được Nguyệt Tương Tư dạy cho ngươi cả bí thuật độc môn.”
Khi Triệu Họa vào nhà, trừ nói chuyện với Tô Vọng Ngôn thì chưa từng nhìn tới ai khác, lúc nhìn theo tiếng nói, thì thấy Hoa Lộng Ảnh bị Vong Thế cô nương kia ép ngồi sát vào tường. Lập tức ngẩn ra, chần chờ nói: “Ngươi… ngươi cũng là…” chỉ nói phân nửa, rồi ngay lập tức lại chuyển đề tài: “Vị phu nhân này thật xinh đẹp.”
Hoa Lộng Ảnh biết nàng đã nhìn thấu thân phận mình, hờ hững không đáp, chỉ nhìn Lăng Tiêu có vẻ đăm chiêu.
Tô Vọng Ngôn hỏi dò: “Bà nói là Nguyệt Tương Tư nhờ bà tới tìm ta? Nguyệt tiền bối tìm ta làm gì? Sao mà biết được ta ở Trường Nhạc Trấn?”
Triệu Họa cười nói: “Ta chỉ biết rằng bữa trước có người gửi một phong thư tới Huyễn Cảnh nói, đại công tử bởi vì trộm một thanh kiếm nào đó khỏi Kiếm các của Tô gia, gây ra đại họa, Tô gia muốn bắt cậu về trị tội; còn nói Tô đại công tử đang bị vây ở Trường Nhạc trấn ngoài thành Lạc Dương, chỉ có Huyễn chủ mới có thể cứu, Huyễn chủ nếu muốn cứu người thì xin hãy lập tức tới Trường Nhạc trấn.”
Tô Vọng Ngôn và Vi Trường Ca không khỏi cùng nhìn về phía Quân Như Ngọc, trong lòng đều nghi ngờ là hắn làm. Quân Như Ngọc chỉ mỉm cười nhìn lại, trên gương mặt vàng bủng không gợn chút sợ hãi.
“Huyễn chủ đọc bức thư đó xong, vốn không để ý tới, nhưng sau khi phái người nghe ngóng thì trên giang hồ quả nhiên đã sôi sục lên rồi, người người đều nói Tô đại công tử gây ra đại họa, Tô gia đang công khai truy tìm tông tích của đại công tử. Bởi vậy Huyễn chủ bảo ta chạy tới đây xem, nói rằng nếu thật sự ở đây thì mời công tử cùng ta tới Huyễn cảnh một chuyến.”
Ánh mắt Lăng Tiêu sáng lên, cấp thiết hỏi: “Chúng ta thì sao?”
Triệu Họa suy nghĩ một chút, cười cười: “Huyễn chủ chỉ muốn ta đưa Tô đại công tử trở lại, không nói rằng cấm mang những người khác.”
Vi Trường Ca cười nói: “Đã vậy ta đương nhiên phải đi cùng Vọng Ngôn rồi.”
Triệu Họa hỏi những người còn lại: “Vậy các ngươi thì sao?”
Vương Tùy Phong và Mã Hữu Thái thấp giọng thảo luận thật nhanh, rồi cùng lên tiếng: “Chúng ta cũng đi.”
Chỉ có Triệu Lão Thực lúng túng nói: “Ta đây xương cốt già nua rồi, vẫn nên quay về căn nhà nát sống tự tại thì hơn.”
Triệu Họa vừa định nói gì, liền nghe xa xa có ba tiếng huýt sáo dài, sắc mặt Vi Trường Ca trầm xuống, bước nhanh vài bước tới cạnh cửa, rồi cũng cắn môi huýt một tiếng.
Mọi người không biết xảy ra chuyện gì, đều đứng hết lên.
Ở đầu kia của con phố, một người một ngựa vội vàng phi tới.
Tô Vọng Ngôn nhẹ nhàng ‘A’ một tiếng, nói: “Kia chẳng phải Vi Kính hay sao?”
Vừa nói xong người đã tới gần, Vi Kính ở trên ngựa thấy vết thương trên cánh tay Vi Trường Ca, kinh hô: “Bảo chủ, ngài bị thương?”
Ngựa còn chưa đứng ổn, người đã nhảy xuống, phía sau hắn có một bóng đen đồng thời bay lên, cũng nhảy xuống đất, trong miệng không biết kêu gì đó lao thẳng về hướng Tô Vọng Ngôn. Vi Trường Ca cả kinh, kéo Tô Vọng Ngôn lùi lại vài bước.
Người nọ lao vào khoảng không, thân hình khựng lại, đột nhiên òa khóc thật lớn, kêu ầm ĩ: “Thiếu gia! Là ta đây! Là ta!” —— nhờ ánh tuyết nhìn qua thấy hóa ra là một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi mập mạp, dáng vẻ tiểu tư. (gã sai vặt)
***
Tô Vọng Ngôn cả kinh nói: “Tô Từ, sao ngươi lại tới đây?”
Vi Kính khinh miệt nói: “Bảo chủ, Tô đại công tử, ta là gặp phải hắn trên đường! Tiểu quỷ này bán chủ cầu vinh!”
Vi Trường Ca ho nhẹ một tiếng.
Vi Kính hiểu ý, nhưng vẫn trừng mắt nhìn Tô Từ, lúc này mới hỏi: “Bảo chủ, cánh tay của ngài bị làm sao vậy?”
Vi Trường Ca nói: “Không có gì đáng ngại.”
Y nhìn hai người họ một chút, hỏi: “Xảy ra chuyện gì? Sao các ngươi đều tới đây?”
Vi Kính nói: “Ngày đó ở Cẩm Thành ta phụng lệnh bảo chủ, cưỡi mã xa dẫn dắt truy binh của Tô đại hiệp và Tô gia. Mấy ngày trước, ta phát hiện có rất nhiều người trong võ lâm không biết vì sao đột nhiên hướng về phía Trường Nhạc trấn. Ta nghĩ, người của Tô gia dù sao cũng đã bị ta dẫn đi xa, lo lắng sự an toàn của bảo chủ nên liền rút ra đi tới Trường Nhạc trấn hội hợp với ngài. Ai ngờ tới gần đây thì chạm mặt với tên Tô Từ bán chủ cầu vinh này đang bồi hồi trên đường. Hỏi hắn, hắn nói là Tô đại hiệp phái hắn tới thám thính trước, đến để thăm dò hành tung của Tô đại công tử!”
Tô Từ căm giận nói với hắn: “Có ngươi mới bán chủ cầu vinh ý!”
Ồn ào xong, chuyển hướng Tô Vọng Ngôn, giơ tay áo lên vừa lau nước mắt vừa nói: “Đại thiếu gia, chuyện không liên quan tới ta! Đều do Vi Kính, hắn không biết đánh xe thì đừng có học người ta đánh xe, đi chậm rì rì! Lão gia nói, tính tình thiếu gia nóng vội, cho tới giờ chạy đâu cũng như lửa cháy tới nơi, sao lần này lại chậm vậy? Biết ngay bên trong xe không có ai, lão gia nói, chúng ta làm bộ bị hắn dẫn dắt rời đi, quay lại sẽ nhìn xem hắn đi đâu lĩnh công với Vi bảo chủ, chỉ cần tìm được Vi bảo chủ, không sợ không tìm thấy Thiếu gia.” Nói tới đây liền lườm Vi Kính: “Hừ, đắc ý cái gì? Ngươi vừa tới phương Bắc thì đã bị Tô gia chúng ta theo dõi rồi!”
Khóe miệng Vi Kính giật giật, nhưng may mà trời tối không dễ dàng bị ai nhìn rõ biểu tình trên mặt.
“Đầu tiên lão gia cho rằng Vi bảo chủ và thiếu gia là ở Lạc Dương, tới gần Lạc Dương lại phát hiện rất nhiều người trong võ lâm đều tới Trường Nhạc trấn này. Lão gia nói…”
Tô Từ đột nhiên dừng lại.
Tô Vọng Ngôn nói: “Cha nói gì?”
Tô Từ nhìn cậu một cái, ấp a ấp úng: “Lão gia nói, xem ra hơn phân nửa lại là thiếu gia ở ngoài gây ra chuyện, thật là một đứa con chả ra gì… Lão gia còn nói, lần này bắt thiếu gia về, nhất định nghiêm phạt thật nặng, không chút lưu tình…”
Lần này đến phiên Tô Vọng Ngôn không biết dùng biểu cảm gì cho xong.
Tô Từ vẫn tiếp tục nói ——
“Bên cạnh lão gia chỉ mang theo bảy, tám người, trong đó có ta cước trình nhanh nhất, lão gia sai ta tới trước Vi Kính xem có đúng là thiếu gia ở đây không. Còn lão gia thì quay về Tô gia mang đầy đủ người thì sẽ tới. Ta đương nhiên không thể bán đứng thiếu gia, nhưng nếu là tùy tiện nói dối thì lão gia nhất định không tin, vậy nên ta mới quanh quẩn bên ngoài thôn trấn. Ta vừa quyết định, dù cho lão gia phạt ta, ta cũng phải tới báo cho thiếu gia biết, thì lúc đó Vi Kính tới, mới nói hai câu đã mắng chửi người ta, nói ta bán chủ cầu vinh!”
Nói tới đây, Tô Từ ủy khuất cực kỳ, kêu một tiếng ‘Thiếu gia’ rồi lại nước mắt lưng tròng nhào về phía Tô Vọng Ngôn. Còn chưa tới gần được góc áo Tô Vọng Ngôn lại đột nhiên nhớ tới Tô Vọng Ngôn ưa sạch sẽ, bất đắc dĩ đành vòng qua bên cạnh ôm đùi Vi Kính gào khóc.
Tô Vọng Ngôn xoa xoa thái dương, hét lên: “Đừng khóc nữa! Ta hỏi ngươi, người của Tô gia đại khái lúc nào sẽ tới?”
Tô Từ đứng phắt dậy, lau lau nước mắt, nói: “Chỉ sợ là sắp tới rồi.”
Tô Vọng Ngôn quay đầu lại nhìn Vi Trường Ca một chút, nói: “Việc này không thể chậm trễ, chúng ta mau đi thôi!”
Vi Trường Ca gật đầu, quay đầu lại nhìn những người khác một chút: “Mọi người ra khỏi Trường Nhạc trấn rồi tính tiếp.”
Mọi người đều đồng ý, chỉ còn Hoa Lộng Ảnh không lên tiếng.
Vi Trường Ca hòa nhã hỏi: “Lạc phu nhân, ngươi có muốn tới Huyễn Cảnh một chuyến với chúng ta không?”
Hoa Lộng Ảnh lặng lẽ trong chốc lát, đột nhiên nhìn Lăng Tiêu cười nói: “Được. Ta đi cùng các ngươi. Ta thật muốn xem Nguyệt Tương Tư chuẩn bị đối phó với ta thế nào.”
Vẻ mặt Lăng Tiêu không thay đổi, im lặng không nói.
Mọi người cùng nhau đi về phía đông của con phố, vừa tới cuối phố liền nghe được xa xa có tiếng vó ngựa đang phi nhanh tới, khiến mặt đất bên dưới rung lên nhè nhẹ.
Tô Từ nức nở nói: “Hỏng rồi! Là lão gia đem người tới!”
Vi Trường Ca trầm giọng nói: “Mau quay lại, đi từ phía tây!”
Tô Vọng Ngôn hơi gật đầu, đoàn người vội đổi hướng, còn chưa đi tới đầu tây của con đường đã thấy, bên ngoài một dặm có một con hỏa long đang lượn trên mặt tuyết. Nhìn kĩ lại thì hóa ra là một đội ngũ thật dài do vô số ngọn đuốc tạo thành, hỏa quang tận trời, mấy trăm người trong tay cầm đao kiếm, giơ cờ xí đủ loại kiểu dáng, hùng hổ tiến về phía này.
Mọi người đứng ở đầu tây trường nhai đều ngạc nhiên, nhớ tới vừa rồi Vi Kính và Tô Từ có nhắc đến rất nhiều người trong võ lâm đều tới Trường Nhạc trấn, nói vậy trước mắt chính là những người này rồi, chỉ là không biết họ tới đây làm gì.
Đảo mắt đội ngũ hùng hậu đó đến mặt mũi cũng có thể nhìn thấy mơ hồ. Liền nghe bên kia bỗng nhiên ầm ĩ lên, rất nhiều thanh âm kêu: “Phi thiên dạ xoa!”, “Là Phi thiên dạ xoa!”, lại có rất nhiều người la lớn những khẩu hiệu như: “Giết mụ ta!”, “Vì ân sư tuyết hận!”, “Các huynh đệ, giết Hoa Lộng Ảnh, báo thù cho trang chủ!”
Hoa Lộng Ảnh nghe thấy chỉ cười nhạt.
Lúc này Vi Trường Ca và Tô Vọng Ngôn mới hiểu được, hóa ra những người này đều là kẻ thù mà năm xưa Hoa Lộng Ảnh tới Trung Nguyên đã chuốc oán, tuy rằng hai mươi năm đã qua, nhưng những người này vẫn không quên mối hận thầy bạn bị giết, lúc này không biết từ đâu mà biết được Hoa Lộng Ảnh cư trú tại trấn nhỏ này, liền kết thành đội ngũ tới báo thù.
Lúc này, song phương chỉ cách nhau hơn mười trượng, đội ngũ bên kia có người tinh mắt, xa xa trông thấy bên này có hai hoa phục công tử, tựa hồ là Vi Trường Ca và Tô Vọng Ngôn, đầu óc mơ hồ, vội hô quát đồng bạn, đội ngũ liền đứng ở cách trấn không xa. Trong đó có người la lớn: “Phía trước hình như là Vi bảo chủ và Tô đại công tử?”
Vi Trường Ca, Tô Vọng Ngôn nghe được tiếng vó ngựa phía tây càng lúc càng gần, không dám lên tiếng trả lời. Vi Trường Ca nói “Mau lui lại!”, mọi người liền chạy nhanh dọc theo trường nhai, lui trở về phía trước Lai Quy khách ***, còn chưa kịp thở một hơi, chợt nghe những tiếng vang sàn sạt nhỏ vụn. Tất cả không hẹn mà cùng nhìn về phía mặt đất, chỉ thấy Hình Thiên nắm lại hai tay, lưng hơi phập phồng, như là định đứng dậy, sau đó lại như là dùng hết khí lực, nằm dưới đất bất động. Mọi người thấy tình cảnh đó không khỏi đều căng thẳng trong lòng. Vi Kính và Tô Từ vừa chạy tới, hoàn toàn không biết chuyện trước đó ở trong ***, thấy thi thể không đầu đó rục rịch, không nhịn được đồng thanh kêu lên kinh hãi: “Đây là cái gì?!”
Vi Trường Ca, Tô Vọng Ngôn cũng không kịp nói rõ với họ, chỉ nhìn về phía Triệu Họa.
Triệu Họa tiến lên một chút, sắc mặt ngưng trọng, xoay người vội la lên: “Tô đại công tử, chúng ta mau đi thôi, một lát nữa ‘hắn’ sẽ tỉnh lại!”
Không lâu sau, tiếng ồn đến từ hai phía càng lúc càng gần hơn, một đoàn là người trong võ lâm tới tìm Hoa Lộng Ảnh báo thù, đã chặn kín một đầu tây của trường nhai, mặc dù không dám tiến về phía trước, nhưng tiếng đánh trống hò reo càng lúc càng lớn, có thể thấy được là tuyệt đối không từ bỏ ý đồ.
Nhất thời, trong lòng mỗi người đều bị phủ một tầng bóng ma —— hai bên lối ra đều đã bị vây kín, trước mắt vô cùng cấp bách là Hình Thiên sắp tỉnh, vô luận đi về phía đông hay tây đều không thể tránh được phiền phức một phen, đoàn người này của họ liệu có thể ra khỏi Trường Nhạc trấn trước khi Hình Thiên tỉnh lại hay không?
Vi Trường Ca cười khổ một chút, nhìn về phía Tô Vọng Ngôn: “Chúng ta đi hướng đông, hay hướng tây?”
Lại nghe một người thản nhiên nói: “Không đi phía đông, cũng không đi phía tây.”
Quân Như Ngọc cười như không có việc gì, đi vào khách ***, tới góc tường ở mặt đông bắc rồi đứng lại, khom lưng kéo lên một khối lớn trên sàn nhà.
Dưới sàn nhà, nhất thời lộ ra một lối vào vuông vắn rộng ba thước.
Quân Như Ngọc tiện tay gỡ một cái đèn ***g trên vách xuống, xoay người lại cười nói: “Đi thôi, địa đạo này thông ra tận bên ngoài thôn trấn, khi chúng ta ra ngoài phải cẩn thận chút, đừng để bị người khác phát hiện.”
Mấy người Mã Hữu Thái ngẩn ra một lúc, rồi đều mừng như điên, cũng không hỏi nhiều mà lần lượt chui vào hầm ngầm.
Tô Vọng Ngôn nhìn Hình Thiên bên ngoài một chút, lại nhìn về phía đầu đường, nói: “Chúng ta đi rồi thì họ sẽ làm thế nào?”
Hoa Lộng Ảnh nhẹ giọng than thở: “Tô đại công tử, chàng mà tỉnh lại cũng không ra khỏi phương viên ba dặm của Trường Nhạc trấn. Một người trong chúng ta mạo hiểm đi ra ngoài, bảo những người bên ngoài nhanh chóng rời đi là được.”
Lăng Tiêu cười như không cười: “Biện pháp hay lắm, sao Hoa tỷ tỷ không đi ra nhỉ?”
Hoa Lộng Ảnh lạnh lùng nhìn nàng, chậm rãi nói: “Lăng tiểu thư, ngươi một chút cũng không thay đổi. Ta không ra đó, đơn giản là vì ta mà ra thì những người này chắc chắn sẽ không đi. Họ mà không đi thì không biết sẽ lại có thêm bao nhiêu người chết ở đây. Ngươi thì sao? Mấy năm nay ngươi tìm nhiều người như vậy tới, từng người từng người đều chết ở đây, lẽ nào ngươi chưa từng nghĩ tới đó cũng là mạng người sao?”
Lăng Tiêu biến sắc, cười lạnh nói: “Hoa tỷ tỷ, ngươi nói thì hay lắm —— năm xưa khi ngươi giết người thống khoái như thế, có từng nghĩ tới những lời này không?”
Từ lần đầu gặp Lăng Tiêu, Tô Vọng Ngôn vẫn đồng tình với nàng là một nữ tử cuồng dại đáng thương, nhưng lúc này nghe xong những lời của Hoa Lộng Ảnh thì chợt thấy phản cảm, xoay người thương lượng với Vi Trường Ca vài câu, gọi Vi Kính, Tô Từ tới căn dặn một chút, kể lại những điểm quan trọng của tình huống lúc này, phân phó hai người chia hai hướng ra cửa khuyên hai đạo nhân mã bên ngoài lui đi.
Tô Từ Vi Kính đáp ứng, ra ngoài đi về hai hướng đông tây.
Đợi khi tất cả đã xuống địa đạo, Vi Trường Ca và Quân Như Ngọc đi sau cùng, Vi Trường Ca đi tới lối ra, hơi có chút suy nghĩ mà thấp giọng cười: “Như Ngọc công tử chuẩn bị thật chu đáo.”
Quân Như Ngọc nhún vai một cái, xòe tay ra —— nhìn hắn lúc này, là một hán tử trung niên mắc bệnh nguy kịch, xanh xao vàng vọt, làm ra động tác này nhẽ ra sẽ khiến người ta thấy thô tục, nhưng không biết vì sao, lại khiến người ta thấy tiêu sái lưu sướng —— Quân Như Ngọc cười nói: “Lăng tiểu thư cam nguyện ở ngoài chờ chết cùng quái vật kia, nhưng ta thì cho tới bây giờ chưa từng nghĩ vậy.”
Vi Trường Ca nhìn một chút từ lối ra mơ hồ xuất hiện ngọn đèn, bỗng dưng, cũng học dáng vẻ của hắn, lộ ra một nụ cười không thể gọi là cao nhã.
***
* ^ * dạo này ta làm có nhanh ko? Chẳng qua rõ ràng vì đoạn về sau hay hơn nên làm cũng hứng thú hơn chút :”>