Tập đoàn.Trần Dĩ Hân từ cửa chính bước vào, cô ta mặc một chiếc váy được màu đỏ, lộ ra vòng một đầy đặn.
Một cô gái từ quầy tiếp tân đi đến.
" Trần tiểu thư." cô gái kính cẩn chào.
" Quân Viễn có ở trên phòng làm việc không."
Cô gái nhìn cô ta, rồi mỉm cười lịch sự nói.
" Tổng giám đốc đã đi ra ngoài rồi ạ."
Sắc mặt cô ta không vui hỏi." Ra ngoài, lần truớc tôi đến các người cũng nói anh ấy không có ở tập đoàn, bây giờ lại là ra ngoài.Tôi hỏi lại lần nữa, bây giờ Quân Viễn đang ở đâu."
Cô gái vẫn từ tốn trả lời.
" Tổng giám đốc thật sự đã ra ngoài rồi ạ, nếu không tin Trần tiểu thư xin hãy gọi cho ngài ấy, hoặc gọi cho Trương Hạo cũng được.
"
Cô ta không ngờ cô gái này lại có thể cứng rắn như vậy, với lại nếu gọi được cho anh cô ta đã gọi rồi, đâu cần phải mất công chạy đến đây chứ.
" Cô ta tưởng mình là ai chứ, chỉ là một Trần tiểu thư nho nhỏ đã hống hách rồi, may mà tổng giám đốc sáng suốt."
" Đúng, nếu Trần Dĩ Hân này thật sự làm nhị thiếu phu nhân, thì cô ta thực sự ngạo mạn cỡ nào chứ.
"
Một người một lời, tụ tập lại.
Cô gái lúc nãy đi đến.
" Mọi người vẫn còn muốn làm nữa thị lo trở về chỗ làm việc đi, nếu tổng giám đốc mà biết được thì sẽ bị đuổi việc hết đó."
Lúc này đám đông mới giải tán.
" Tổng giám đốc, đây là các hạng mục gần đây của Đường Thị và các công ty lớn nhỏ, còn đây danh sách những người đến tham gia buổi khởi công ngày hôm nay." Trương Hạo báo cáo một lượt.
Anh nhận lấy, rồi lật từng trang để xem.
" À, còn một chuyện nữa.
Hôm nay Trần tiểu thư có đến công ty, nhưng được nói không có anh ở công ty nên liền rời đi."
Anh không bận tâm gấp tài liệu rồi đứng dậy nói.
" Đi thôi, giải quyết việc ở đây xong còn trở về."
" Vâng." Trương Hạo cũng vội đi theo sau.
Anh tới nơi, mọi thứ cũng đã được chuẩn bị.
Quân Viễn đi đến.
Vương Bình thấy anh đến ông ta, cũng đi lại.
" Chào Đường tổng" ông ta đưa tay ngỏ ý muốn bắt tay với anh.
Anh đưa tay lịch sự chào.
" Chào Vương tổng."
" Mọi thứ đã chuẩn bị xong rồi, cũng nên khởi công thôi."
" Được!"
Anh bước lên, nhân viên phụ trách hướng dẫn chỗ đứng, anh cũng không nghĩ nhiều, liền đi đến vị trí của mình.
Sau khi xong, người hướng dẫn trở về chỗ của mình.
" Vâng, buổi khởi công xin được phép bắt đầu." Quân Viễn đưa tay mình cầm xẻng lên, anh xúc đất.
Nhưng khi vừa đưa lên, chiếc xe múc bên cạnh vang lên một tiếng động lớn.
Cần cẩu xe rơi xuống, anh cũng nhanh chóng tránh kịp.
Trương Hạo đứng bên dưới cũng hoảng hốt chạy lên.
" Tổng giám đốc, anh không sao chứ."
" Không sao.!"
Những người có mặt cũng bị giật mình, người phụ trách đứng gần nên cũng bị đụng trúng.
" Đường Tổng, cậu không bị gì chứ." Vương Bình vội vã đi lại.
" Tôi không sao, ông không cần lo." Nói rồi anh sải bước đi.Cứ như vậy khởi công cũng kết thúc.!
" Anh Viễn tay anh bị chảy máu rồi, phải nhanh tới bệnh viện để xử lý vết thương."
" Chỉ là vết thương ngoài da, không đáng ngại.
Thay vì đi bệnh viện, cậu nên điều tra chuyện ngày hôm nay cho tôi.!"
" Em đã liên lạc với Nhất Thiên rồi, sẽ rất nhanh có đáp án thôi.
Nhưng không phải anh cũng biết là ai đã làm rồi sao, sao phải tra làm gì nữa."
" Chuyện tôi cần điều tra không chỉ mỗi chuyện lần này, mà là những việc làm ăn phi pháp của Mặc Định Quốc.
Nếu Lạc lão gia biết đứa con rể mà mình luôn tin tưởng làm Lạc Thị bị vây vào chuyện phạm pháp thì sẽ thế nào nhỉ." Anh chậm rãi nói.
Trương Hạo hiểu được cũng không nói gì nữa.
Quân Viễn ngã người ra sau ghế, anh nhắm mắt yên tĩnh.
Cậu đang lái xe, định hỏi gì anh, nhưng khi nhìn vào gương chiếu hậu thấy anh đang ngủ nên cũng tập trung lái xe.
" Muốn nói gì." Anh vẫn nhắm mắt nói.!
" Em nghĩ là nên đến bệnh viện để xử lý vết thương, không thể cứ để như vậy được.
"
" Không cần, về thôi tôi nhớ cơm nhà rồi." Nói rồi anh yên lặng.
Trương Hạo cũng biết anh đã mệt mỏi, nên cũng im lặng, cậu tiếp tục lái xe.
Bà nội Đường và ba mẹ anh, đều ngồi ở phòng khách.
Cả cô và Đường Quân Vũ cũng có mặt, Trần Dĩ Hân ngồi cạnh bà Hạ.
Cũng không quá lâu, ở ngoài vang lên tiếng động cơ xe, quản gia Châu nghe tiếng thì đi ra.
Ông lo lắng đến xem.
" Nhị thiếu cậu đã về, lão phu nhân, ông bà chủ và mọi người rất lo lắng cho cậu đó."
" Cháu không sao." Anh cười nói rồi đi vào nhà.
Mẹ anh vừa thấy đi vào thì vội đi đến.
" Con không sao, mẹ không cần lo."
" Không sao cái gì, bản tin rần rần như vậy, con còn nói mình không sao à." Bà nội Đường tức giận mắng anh.
Quân Viễn đi lại ngồi cạnh bà, cười nói.
" Con thật sự không sao mà, bà xem con vẫn lành lặn còn gì."
" Vậy đây là cái gì, không bị gì sao lại đi băng bó.
Lại sơ sài như vậy."
" Chỉ là vết thương ngoài da, cũng không chết được."
Quân Vũ lúc này mới lên tiếng.
" Dù gì cũng là vết thương, nên cũng phải xử lí, để nhiễm trùng thì không tốt đâu."
" Đúng đó, nghe lời đi.
Để Tiểu Thần xem cho đừng có cứng đầu nữa."
Anh đưa mắt nhìn cô, lúc này bốn mắt chạm nhau.
Cô vẫn giữ nguyên thái độ, còn anh thì ánh mắt như dò xét, nhưng cũng nghe theo bà nội mình..