Chị Dâu Tôi Từng Là Bạn Gái Cũ

Chương 151: Hay Để Anh Nghén Thay Em




Hôm sau, vừa hay là chủ nhật. Tiểu Vĩ nghĩ học, nên anh đưa tiểu Vĩ đi cùng hai người đến bệnh viện.

Sau khi khám và siêu âm, anh đưa cô và con trai ra ngoài ăn trưa rồi về nhà. Trên xe tiểu Vĩ không ngừng ngắm tấm hình siêu âm hỏi.

" Ba mẹ, đây là em sao."

Đường Quân Viễn đang lái xe, nhìn qua gương chiếu hậu xem biểu hiện con trai rồi lại tập trung lái xe.

" Ừ, con vui không "

Tiểu Vĩ vui vẻ nói.

" Tất nhiên là vui rồi ạ, con sẽ không phải ganh tị với các bạn khi có em nữa. Nhất định sẽ là một cô em gái dễ thương, con sẽ cưng chiều yêu thương em ấy.

Anh cười nhẹ.

Y Thần ngồi bên cạnh cô không nói gì, từ lúc ở bệnh viện trở về.

Đường Quân Viễn quan sát cô, anh biết cô đang nghĩ gì anh nắm lấy bàn tay đang để trên chân. Lúc này cô mới thoát ra dòng suy nghĩ, nhìn anh.

" Em cũng mệt mỏi rồi, về nhà rồi nghĩ ngơi."

Cô gật đầu.

Vì quá mệt, cô đã ngủ nguyên một buổi chiều. Nhưng bên cạnh chiếc điện thoại liên tục đổ chuông, cô với lấy thấy người gọi là Chu Tuyết Linh thì bắt máy.

" Cậu làm gì mà mình gọi hoài không nghe vậy, làm mình lo quá."

Cô biết tính của cô bạn này.

" Mình chỉ ngủ thôi, mấy hôm nay liên tục mấy ca phẫu thuật nên không ngủ được, nhưng cậu gọi mình là có chuyện gì không."

" Cũng không có gì, chỉ là lâu rồi không gặp. Định kêu đi ăn gì đó ấy mà, nhưng nếu cậu mệt thì nghĩ ngơi cho khỏe đi."

" Ừ." Cô tắt máy rồi đi vào rửa mặt.

Vừa bước xuống nhà, mùi thức ăn thoang thoảng. Cô đi vào phòng bếp, thấy một người phụ nữ đang loay hoay nấu ăn.

Bà ấy như cảm nhận được có người thì quay lại, thấy cô liền chào hỏi.

" Phu nhân đã dậy rồi ạ, tôi đang chuẩn bị bữa tối cô đợi chút nhé."

Cô gật đầu rồi đi ra phòng khách.

Đường Quân Viễn từ ngoài đi vào, trên tay xách đủ thứ. Tiểu Vĩ cũng lĩnh kĩnh đi sau, bê một thùng đồ nhỏ.

Anh đặt đồ lên bàn, nhìn cô.

" Em dậy rồi à, cô thấy mệt hay khó chịu không."

Cô lắc đầu, nhìn đống đồ anh vừa mua.

" Anh mua gì vậy, lại còn nhiều như thế."

" Chào mẹ."

" Ừ."cô vuốt lại mái trường rối tung của con trai.

" Là sữa cho em, rồi áo quần, đầm bầu để em mặc cho thoải mái."

Cô nhìn một lớn một nhỏ thao thao bất tuyệt, mà chỉ biết câm nín.

Như nhớ ra, cô hỏi.

" Dì ấy là anh thuê sao."

" Ừ, em đang có thai nên nghĩ ngơi. Có dì ấy anh cũng đỡ lo, cần gì thì cũng có người làm em không cần phải tự làm."

Y Thần thôi không nói gì nữa, bữa cơm tối đã được chuẩn bị xong anh đưa cô và con trai vào dùng cơm.

" Tôi cũng không biết phu nhân và cậu chủ nhỏ thích ăn gì, chỉ thấy trong tủ lạnh còn đồ thức ăn nên lấy ra nấu. Không biết có hợp khẩu vị không, nếu có gì thì cứ nói.

Dì Dung nói.

Cô múc muỗng canh lên ăn, thì gật đầu.

" Con không kén ăn, chỉ là đang mang thai nên chỉ hơi nghén ăn. Dì nấu món gì lạc lạc là được, còn về món khác thì cứ nấu bình thường cho anh ấy và tiểu Vĩ là được."

Bà ấy vui vẻ gật đầu.

" À, còn điều này nữa. Sau này dì cứ gọi con là tiểu Thần cũng được đừng gọi phu nhân con không quen."

Dì Dung có chút khó xử, quay sang nhìn anh. Thấy anh gật đầu, bà ấy cũng không vướng bận nữa nên nói.

" Vâng thưa phu nhân, a, tôi biết rồi cô tiểu Thần "

" Dì cũng ngồi xuống dùng cơm đi, không cần phải ăn sau đâu."

Cô cũng nghe anh nói qua về chuyện của Dì Dung, nên đã sắp xếp một phòng dưới lầu cho bà ở. Cũng tiện chăm sóc cho tiểu Vĩ, cô cũng đỡ phải vất vả hơn.

Tháng đầu cô cũng không ăn được gì, cứ nghe mùi là lại nôn. Dì Dung vì quá lo nên đã gọi cho anh, vì Đường Quân Viễn đã dặn nếu có không khỏe hay có gì thì phải gọi cho anh liền.

Cuộc họp đang diễn ra trong yên lặng, mọi người đều tập trung vào. Bỗng tiếng chuông điện thoại của anh vang lên, tất cả những người có mặt đều hướng ánh nhìn về phía anh nhưng không dám nhìn lâu.

Đường Quân Viễn vội vã đứng dậy đi ra ngoài, nói.

" Cứ như đã bàn, vẫn tiếp tục kế hoạch khung thấy đổi, Trương Hạo việc còn lại giao cho cậu."

" Vâng."

Trương Hạo nhìn đám người trong phòng họp mà lắc đầu, cuộc gọi mà khiến tổng giám đốc phải ngưng cuộc họp quan trọng lại thì chỉ có bà chủ vợ của tổng giám đốc của cậu ta thôi.

Chiếc xe vừa về nhà, anh không cởi giày mà chạy thẳng vào trong.

Thấy cô nằm trên ghế sofa, anh nhẹ nhàng đi đến. Thấy gương mặt cô xanh xao, Đường Quân Viễn đưa tay lấy sợi tóc đang vướng trên mặt cô ra.

Y Thần nhẹ mở mắt nhìn anh, cô thở nhẹ rồi nói.

" Sao anh lại về, không phải là có cuộc họp quan trọng sao."

Anh lắc đầu nói.

" Không quan trọng bằng em, bây giờ thấy trong người thế nào. Hay anh đưa em đến bệnh viện nhé, sắc mặt tệ quá."

Cô đặt tay mình lên tay anh vỗ nhẹ.

" Em không sao, là thời kỳ mang thai nên chỉ ốm nghén thôi anh không phải lo."

Đường Quân Viễn chau mày nhìn cô, nói.

" Nhưng lúc em có thai tiểu Vĩ đâu có nghén, sao bây giờ lại."

Cô dù rất mệt, nhưng nghe anh nói cũng bật cười.

" Anh quên rồi à, lúc mang tiểu Vĩ người nghén là anh."

Như nhận ra điều gì, anh vội vàng nói.

" Hay anh để em bước qua người, như vậy anh sẽ nghén thay em, đúng rồi ha."

Dì Dung ở sau cũng không tin khi nghe anh nói vậy, bà cảm thán trong lòng.

" Cô chủ đúng là một người phụ nữ hạnh phúc khi có một người chồng biết lo lắng và san sẻ như vậy."

Cô lắc đầu, nói.

" Em không sao, dù có nét em cũng chịu được. Như vậy thì mới cảm nhận được sự tồn tại của bé con và ý nghĩa hơn không phải sao."