Thời gian này anh cũng không thường xuyên về nhà, cô thì luôn trực ca ở bệnh viện. Nên cô chỉ đành để tiểu Vĩ ở chỗ ông bà nội, nhờ họ chăm cậu bé.
Y Thần cũng không trở về nhà, có những lúc xong ca phẫu thuật cũng đã muộn, cô cũng phải ở lại quan sát tình hình của bệnh nhân.
Cô ngồi trên ghế ngoài phòng bệnh, tựa đầu vào tường nhắm mắt một chút. Nhưng lại nghe thấy tiếng bước chân, dù hơi mơ hồ nhưng nó càng lúc càng đến gần. Cô cảm nhận được có một người đàn ông đứng trước mặt che đi ánh sáng của bóng đèn trên trần.
Nhưng có lẽ vì quá mệt mà không thể mở mắt ra nhìn rõ người trước mặt được.
Khách Sạn The Plams.
Một khách sạn có tiếng ở Nam Dương, nơi chỉ dành cho giới tài phiệt.
Một chiếc xe chạy đến ngay trước cửa ra vào, một cô gái bước xuống. Rồi đưa chìa khóa cho nhân viên, cô ấy đi vào trong.
Tất cả các nhân viên đều cúi đầu chào.
Cô ấy cũng chào lại, một người đàn đi đến.
" Giám đốc, cô đến rồi."
Cô ấy gật đầu, rồi nói.
" Người đã đến."
" Vâng, đang ở trong phòng tiếp khách ạ."
Cô ấy là Như Ngạn, là giám đốc cũng là người sở hữu khách sạn này.
Tiếng mở cửa vang lên một tiếng cạch.
Người ngồi bên trong không hề có phản ứng gì, chỉ chăm chú nhìn vào bản thiết kế trên tay.
" Xin lỗi đã để Đường tổng đợi lâu, thật thất lễ."
Anh đặt vật trên tay xuống, ngẩng đầu nhìn cô ấy.
" Không sao, tôi cũng vừa mới đến."
Cô ấy nhìn anh một lúc, rồi nói.
" Vậy vào vấn đề luôn, tôi nghe nói Đường tổng sắp kết hôn à."
" Ừm."
" Cho nên… Anh chọn khách sạn The Plams là nơi tổ chức đám cưới. Thật không ngờ khách sạn của tôi có thể để được Đường tổng đây chú ý đến, quả là vinh hạnh."
Đường Quân Viễn miết nhẹ chiếc máy tính bảng trên bàn, nhếch môi.
Như Ngạn nói tiếp.
" Hay nói một cách khác, là vì người đó quan trọng với anh. Muốn cho cô ấy một đám cưới thật đẹp và được mọi người chú ý. Một người đàn ông phải yêu cô gái đó như thế nào mới làm như vậy nhỉ, tôi thật tò mò đó."
Đường Quân Viễn trầm ngâm một lúc rồi nói.
" Cho nên mọi chuyện vẫn là nhờ giám đốc Lê đây."
" Được Đường tổng đích thân tới đây, tôi đây có thể từ chối sao."
Xong khi bàn bạc xong anh cũng rời đi.
Trên xe, anh nhắm mắt nghỉ ngơi. Thì tiếng chuông điện thoại trong túi áo vang lên, anh đưa tay lấy nhìn số người gọi thì là ở nhà chính."
Vừa nhấc máy, bên kia một giọng nói non nớt vang lên.
" Ba ơi, con tiểu Vĩ đây ạ."
Đường Quân Viễn vuốt vuốt sóng mũi, cười cưng chiều nói.
" Ba biết, con đang ở cùng bà cố à."
" Dạ, hôm nay ba có về nhà không. Nếu ba về thì đến đón con được không, nhưng ba bận việc thì con ở cùng ông bà nội tối mẹ đến đón cũng được ạ."
Đường Quân Viễn nghe được giọng nói của con trai mà không kìm lòng được, anh nhẹ nhàng nói.
" Ừ, ba sẽ đến đón con. Cũng sắp tới rồi, chờ ba được không."
Giọng nói của cậu bé vang vọng vào điện thoại.
" Vâng ạ."
Sau khi cúp máy, anh nhìn ra ngoài cửa xe nhìn dòng người đông đúc qua lại. Nghĩ nghĩ rồi lấy điện thoại ra gọi cho cô, máy đỗ chuông nhưng không ai bắt máy.
Chiếc xe rẽ vào con đường quen thuộc, tài xế chạy thẳng vào trước cửa.
Tiểu Vĩ đan ngồi chơi thì nghe tiếng xe, biết là anh đã đến cậu chạy một mạch ra ngoài.
Đường Quân Viễn nhìn con trai, anh ngồi xổm xuống dang hai tay cười với con. Tiểu Vĩ nhào vào lòng anh, ôm chặt lấy cổ.
" Ba, con nhớ ba lắm."
Anh nựng má con trai, nói.
" Ừ, ba cũng nhớ con lắm."
Anh bế tiểu Vĩ đi vào, bà nội Đường cùng ba anh ngồi ở phòng khách nói chuyên uống trà.
Mẹ anh thì không thấy đâu, chỉ có Phương Tuyết Linh và Đường Quân Vũ đang ngồi chơi cùng tiểu Ninh.
Bên ngoài trời cũng chập tối, mẹ anh cùng với tiểu Vi Vi từ ngoài đi vào.
Ang cũng ở lại dùng cơm.
Hơn tám giờ, cuộc phẫu thuật kết thúc. Y Thần ở lại đến chín giờ theo dõi tình hình bệnh nhân rồi mới ra về. Cô đến phòng làm việc, lấy điện thoại khi mở máy lên thấy mấy cuộc gọi nhỡ liền đều là của anh.
Cô gọi lại, chưa được ba giây anh đã bắt máy.
" Em xong việc rồi à."
" Vâng, lúc nãy có cuộc phẫu thuật nên không biết."
" Ừ." Anh nghe ra giọng cô rất mệt mỏi, nói.
" Bây giờ em về chưa, để anh đến đón."
Y Thần vui vẻ, cười.
" Em đang ở trên xe rồi, chuẩn bị về. Anh đang ở nhà bà nội à, tiểu Vĩ đâu."
" Không, về nhà rồi. Con ngủ rồi, anh chờ em về, có muốn ăn gì không anh nấu."
Cô suy nghĩ một lúc rồi nói.
" Vậy nấu cháo trắng đi, bây giờ em không muốn ăn đồ ăn có mùi."
Đường Quân Viễn khẽ nhíu mày, nhưng cũng chiều theo ý cô.
" Được. Vậy em lái xe từ từ, đừng vội."
Mất nửa tiếng cô mới về đến nhà, vừa bước xuống xe đã thấy anh đứng ở cửa nhà đợi mình.
Cô cười, có chút uể oải nhìn anh. Y Thần đi đến, dựa vào người anh.
Đường Quân Viễn vuốt tóc cô, xót xa nói.
" Mệt lắm sao, anh đã chuẩn bị nước tắm cho em rồi. Đi tắm rồi xuống ăn, được chứ."
Cô vẫn vùi đầu vào vai anh, gật gật đầu.
Đường Quân Viễn lắc đầu, rồi bế cô lên. Hai chân cô cũng thuận thế mà choàng qua hông, tay ôm cổ anh.
" Thật là, nếu không có anh thì em phải làm sao đây."
Cô không ngẩng đầu lên, nói.
" Bởi vậy em mới bám anh như thế chứ."
Tắm rửa xong, cô cùng anh xuống phòng bếp. Anh múc ra cho cô một tô cháo trắng nóng hổi, kèm theo một chén đường.
Anh ngồi nhìn cô ăn rất ngon, cũng quan sát sắc mặt cô, nghi hoặc hỏi.
" Tháng này em trễ kinh nguyệt à."
Một câu hỏi này của anh, làm cô phải sửng sờ. Ngẩng đầu lên nhìn anh, gương mặt có chút đờ đẫn.
Nghĩ lại thì thời gian này vì quá bận, cô cũng không để ý đến chu kỳ kinh nguyệt của mình. Nếu tính đúng thì cô đã trễ hơn mười ngày rồi, nếu vậy thì không lẽ, mình có thai.
Y Thần nhìn anh, rồi lại tiếp tục ăn như không có chuyện gì.
" Đã trễ hơn mười ngày rồi, dạo này anh thấy em cũng rất mệt mỏi. Ngày mai anh cùng em đến bệnh viện, còn bây giờ ăn rồi ngủ sớm."