Chị Dâu Tôi Từng Là Bạn Gái Cũ

Chương 133: C133: Chồng em lại dỗi về sẽ dỗ sau




 Những bữa tiệc cuối năm cứ diễn ra liên tục, là một tổng giám đốc anh không thể không đến. Nhân viên cũng được nghỉ vài ngày vào tết dương lịch, cho nên phải làm bù công việc của cả những ngày đó nghĩ.

Vì tiền thưởng và vẫn được trả lương đầy đủ nên các nhân viên dù không muốn phải làm. việc bán mạng, nhưng vì tiền thưởng cao lại được tặng những món quà đắt tiền thì có tăng ca xuyên suốt như vậy cũng xứng đáng.

Vì các dự án cũng phải hoàn thành trước ngày nghỉ Tết, Đường Quân Viễn cũng phải tăng ca. Xuyên suốt một tuần anh không thể về nhà sớm, đến khi anh về thì đồng hồ cũng đã chỉ điểm một giờ sáng, nếu sớm thì cũng là mười một giờ hoặc mười hai giờ.

" Mọi người tập trung lại một chút, tổng giám đốc nói. Vào hôm nay phải hoàn thành tất cả các việc được giao, nếu xong sớm sẽ được nghỉ sớm. Cho nên cố gắng nào, sốc lại tinh thần nếu dự án này thành công tổng giám đốc sẽ đãi mọi người một bữa tiệc thật thịnh soạn."

Dứt lời, tiếng tung hô của mọi người vang lên.

Trương Hạo cũng phóng khoáng nói, nhưng ngay lúc này các nhân viên lúc nãy còn hô hoán giờ đã im lặng tiếp tục việc của mình. Cậu ta cảm thấy có gì là lạ, rồi tiếp đó là một cơn lạnh ập đến.

" Trợ lý Trương đúng là rộng rãi nhỉ, và còn biết cách khích lệ tinh thần nhân viên bằng tài chính của người khác quá nhỉ."

Trương Hạo gãi gãi đầu, cười trừ.

Buổi tối như đã nói, các bộ phận được chiêu đãi một bữa ăn tại nhà hàng sang trọng. Đường Quân Viễn giao chuyện đi cùng họ lại cho Trương Hạo, còn anh trở về nhà.

" Anh về rồi." Y Thần đang ở trong bếp, nghe tiếng thì biết anh đã về cô đi đến.

Đường Quân Viễn bất ngờ ôm cô, vùi đầu vào vai. Cả người anh dựa vào cô, hít thở một hơi dài.

Y Thần vuốt nhẹ lưng anh.


" Anh đã vất vả rồi, để em đi chuẩn bị nước tắm cho anh. Tắm xong là người sẽ đỡ mệt hơn."

Nói xong, cô xoay người đi vào phòng thì anh kéo lại. Áp môi mình lên môi cô, nụ hôn mãnh liệt mang theo sự khát khao của những ngày qua.

" Ưm, ư ư..!"

Y Thần vỗ vỗ vào tay anh. Lúc này anh mới buông cô ra, dáng vẻ ủ rũ.

" Lỡ như con thấy thì sao, không tốt đâu."

" Anh biết rồi, em nấu tiếp đi."

Bữa cơm tối xong, cô cùng tiểu Vĩ ngồi ở phòng khách xem phim. Anh phụ trách dọn dẹp, rửa chén.

Lúc trở lại, trên tay anh là chiếc laptop.

Cô nhích qua để anh ngồi, nhưng Đường Quân Viễn lại đi đến chiếc ghế đơn đối diện. Chăm chú vào màn hình máy tính mà không nhìn cô, cứ như vậy suốt một buổi tối.

Y Thần nhìn đồng hồ, cô bế tiểu Vĩ trở về phòng ngủ. Trước khi lên phòng cô quay lại nhìn anh, nói.

" Anh cũng đi nghỉ ngơi sớm đi, thời gian này cũng bận rộn rồi. Ngày mai cũng phải trở về nhà chính, nên đừng cố sức quá."

" Ừ.!"

Anh không nhìn cô, chỉ ừ một tiếng như vậy mắt vẫn không rời khỏi chiếc máy tính.

Một giờ sáng, điện thoại cô đỗ chuông. Y Thần mở mắt tìm điện thoại, thấy số người gọi là từ bệnh viện, còn có cả số của Lạc Ý. Dù không biết là gì, cô như có dự cảm không lành liền vội vàng bật dậy thay áo quần rồi đến bệnh viện.

Nhưng nhìn sang bên cạnh trống không, cô vội đi tìm anh. Nhưng đi tìm khắp nơi vẫn không có, gọi điện anh cũng chẳng nghe máy. Không nghĩ nhiều cô đi vào phòng con trai thì thấy anh ở đây, nhìn hai ba con ngủ cùng nhau cô cũng yên tâm về tiểu Vĩ, Y Thần cúi xuống hôn lên má con trai, rồi hôn lên môi anh liền rời đi, nhưng khi cánh cửa được đóng lại cô nói khẽ.

" Chồng tôi lại dỗi, về rồi dỗ sau..!"

Mất ba mươi phút để tới bệnh viện, nhưng cô vì không thể chậm trễ nên thời gian đi chỉ mất mười lăm phút. Nhưng nhiêu đó cũng đủ để điện thoại của cô liên tục có cuộc gọi từ bệnh viện gọi đến.

" Bác sĩ Lương, cô đến rồi." Một cô y tá ở cửa bệnh viện thấy cô liền chạy đến.

" Bệnh nhân tình hình không tốt lắm, dù đã có viện trưởng và cả bác sĩ Trần nhưng bà ấy một mực vẫn muốn gặp bác sĩ Lương nên tôi mới gọi."


Lúc này đã đến cửa phòng cấp cứu, Lạc Y thấy cô thì vội vàng chạy đến.

" Thần Thần, con đến rồi...!"

Ông Lạc cũng được Từ Húc đỡ đi lại chỗ của cô, nhìn đứa cháu gái trước mặt này ông chỉ cảm thấy tội lỗi và sự ích kỷ.

" Tiểu Thần, ta biết những việc ta làm trước đây là sai. Cũng không có tư cách xin để xin lỗi, nhưng bà ấy không làm gì cả người gây nên mọi tội lỗi là ta, cho nên con...!"

Chưa để ông nói xong, cô nói.

" Bây giờ tôi sẽ vào trong, bà ấy sẽ không sao đâu."

Y Thần đi vào bên trong, mùi thuốc khử trùng và các mùi thuốc khác sộc thẳng vào mũi. Đôi mày chợt nhíu lại, cô không biết vì sao lại như vậy cảm giác lồng ngực như bị bóp chặt sự khó thở cũng vì vậy mà đến dồn dập. Cô như nhìn thấy cảnh tượng ba mẹ nằm trên đó, cô không muốn nhìn cảnh tượng người thân của mình phải ở đây, một chút cũng không đầu óc cô quay cuồng.

Trần Hưng nhìn thấy tình hình cô như vậy, anh ta lo lắng đi đến.

" Bác sĩ Lương, cô sao vậy không khỏe sao."

Hai tay cô nắm chặt lại, lúc này cô mới sực tỉnh lại.

" Hả, tôi không sao. Bà ấy sao rồi, không có gì nghiêm trọng đúng chứ."

" Ừ, không có gì đáng ngại. Chỉ là bà ấy một mực phải đòi gặp cô, nên vì vậy mới dẫn đến tình trạng này, cũng không còn cách nào khác nên tôi đã tiêm thuốc an thần cho bà ấy rồi.

Cô gật đầu rồi cố gắng hít thở một hơi sâu, quay sang nhìn Trân Hưng và viện trưởng Lý.

" Đã vất vả cho anh rồi, xin lỗi viện trưởng về sự việc này."


Ông xua tay, nói.

" Không sao, dù sao đó cũng là bà của bác sĩ Lương mà. Được rồi bây giờ đưa bà ấy về phòng bệnh, có cô ở đây mọi chuyện cũng ổn rồi."

Cô cúi đầu chào.

" Viện trưởng vất vả rồi."

Ông ấy rời đi, Trần Hưng cùng cô và các y tá đưa bà trở về phòng bệnh.

Y Thần đi trở ra ngoài, thấy ông cụ Lạc và Lạc Ý đứng ở cửa, cô im lặng một hồi lâu mới lên tiếng.

" Gì đưa ông về nghỉ ngơi trước, bà để tôi chăm sóc."

Cô quay sang nhìn Từ Húc.

" Đây là địa chỉ, đưa hai người họ về đó."

" Được, thưa tiểu thư."

Cô nhìn anh ta, nhưng cũng không mấy quan tâm rồi trở vào trong.