Ngọc Hiên bôi kem dưỡng ẩm lên da, nàng tự nhìn mình trong gương, cảm thấy bản thân bây giờ cũng khá xinh đẹp. Còn nhớ năm Ngọc Hiên ba mươi tuổi, trên mặt cũng dần xuất hiện dấu hiệu tuổi tác, làm gì có vẻ căng mọng tươi trẻ như bây giờ. Nàng cầm lấy lọ thuốc vitamin bên cạnh lọ kem, trút ngược thì phát hiện chỉ còn ba viên, nàng quay sang nói với Huệ Gia, "Chị sắp hết thuốc rồi. Không biết cái này mua ở đâu nữa."
"Để đó mai em đi mua cho, cái này bạn em có bán" Huệ Gia nằm nghiêng người trên giường nhìn Ngọc Hiên, dù cho nàng có nhìn bao nhiêu lâu vẫn cảm thấy không đủ, có ôm bao nhiêu cũng thấy chưa thỏa. Chị ấy có phải là tình yêu của đời này không, nàng đang dần xác định, có vẻ là chị ấy, đúng là chị ấy – tình yêu của đời nàng.
"Vậy chị để trên bàn, mai mua giúp chị nhé" Nói rồi Ngọc Hiên vén chăn ra chui vào bên trong. Cả ngày làm việc đã đủ khiến nàng mệt mỏi, chỉ có chiếc giường ấm áp này khiến nàng cảm thấy dễ chịu hơn. Chưa tới mười phút Ngọc Hiên đã từ từ rơi vào giấc ngủ sâu, đôi mắt nàng nhắm chặt lại, hơi thở cũng dần ổn định.
Huệ Gia hôn lên trán Ngọc Hiên một cái, sau đó đưa tay ra tắt chiếc đèn ngủ bên cạnh giường, "Chị ngủ ngon."
Bóng tối ngay lập tức bao trùm căn phòng lớn, Huệ Gia nhìn Ngọc Hiên say ngủ trong bóng tối, cảm thấy kiếp này được gặp Ngọc Hiên với nàng là một dạng may mắn. Cũng may chị ấy cho nàng cơ hội ở bên, cũng may chị ấy gặp trắc trở trong hôn nhân, cũng may… cũng may… Huệ Gia vuốt đi sợi tóc mai vươn bên má Ngọc Hiên, âu yếm xoa mặt Ngọc Hiên một chút.
Buổi sáng Huệ Gia trước khi đi học có mang theo lọ thuốc bổ của Ngọc Hiên, thế nên khi giữa giờ nàng đem lọ thuốc đưa cho Kính Minh, nói, "Mày bán cho tao lọ giống vậy đi."
"À, hiệu X, khá tốt đó nha. Mày cũng bắt đầu uống thuốc bổ?" Kính Minh cười hề hề, cầm lọ thuốc nhìn qua nhìn lại một chút, "Nhìn mày chẳng giống người quan tâm đến sức khỏe"
"Chị dâu tao uống, sắp hết rồi nên tao mua thêm" Huệ Gia nhấc ghế ra ngồi đối diện Kính Minh, vì chị của Kính Minh là dược sĩ có mở hiệu thuốc nên mỗi khi bị bệnh hay cần mua thuốc gì đó, Huệ Gia thường hỏi cậu ấy. Kính Minh gật đầu một cái, nói, "Ừ, để mai tao mang qua cho, còn vài viên kêu chị mày uống đỡ đi"
Kính Minh mở lọ thuốc ra, vốn dĩ chỉ muốn mở ra xem còn bao nhiêu viên, không nghĩ sẽ thấy bên trong lọ thuốc hoàn toàn không phải thuốc của hiệu X. Giật mình, Kính Minh đổ viên thuốc ra tay rồi hỏi Huệ Gia, "Đây là chị mày đổi thuốc rồi mà?"
"Hả?" Huệ Gia cũng ngạc nhiên không kém, đổi thuốc cái gì?
Kính Minh cầm viên thuốc nho nhỏ lên nói với Huệ Gia, "Đây không phải thuốc của hiệu X, đây là thuốc gì lạ lắm, ở nhà tao cũng dùng hiệu này mà, không phải viên này, tao thường ngày uống viên con nhộng cơ. Chị mày chắc mua nhầm thuốc rồi đó"
"Phải không?" Huệ Gia cũng không nghĩ là Ngọc Hiên đổi thuốc, thế nên nàng lấy điện thoại ra, gọi cho Ngọc Hiên. Chưa đến năm hồi chuông Ngọc Hiên đã nghe máy, giọng điệu ngọt ngào vang lên bên đầu dây, "Chị nghe"
"Hiên, thuốc này ai mua cho chị?" Huệ Gia cũng không đề cập đến chuyện thuốc bị đổi, Ngọc Hiên nói nhàn nhạt, "Anh hai em mua."
"Vậy hả?" Lòng Huệ Gia ẩn ẩn đau, nàng nói thêm vài câu rồi cúp máy. Kính Minh chống tay lên cằm nhìn nàng, hỏi, "Ai mua? Ai tráo?"
"Mày đem về xem thử anh tao đổi cái gì cho chị ấy uống" Huệ Gia nói, trong lòng âm thầm tức giận.
Kính Minh khoát tay, bĩu môi nói, "Thời đại nào rồi mày, tao chụp cho chị tao xem, ba phút sau là biết ngay"
Nói rồi Kính Minh lấy điện thoại ra chụp rồi gửi cho chị mình, Huệ Gia cám ơn một tiếng, sau đó lấy áo khoác mặc vào, đi bộ ra căn tin mua đồ ăn sáng. Vì là mùa đông nên trường học không cho học sinh mặc váy, lúc này đây ai cũng mặc thật dày, thật ấm. Huệ Gia đi vào sâu bên trong căn tin, mua cho mình một cái màn thầu, nàng gặm một góc màn thầu, sau đó lại lầm lũi ra khỏi căn tin.
Đang đi thì bị một cô gái chạy giỡn va trúng, Huệ Gia ôm ngực mình, đau chết nàng!
"Cậu…!" Trong lời nói xen lẫn sự tức giận, Huệ Gia xoa xoa phần ngực bị đụng trúng, nháy mắt trở nên lạnh hơn bao giờ hết. Cô gái đụng trúng nàng cũng hoảng sợ, cúi đầu nói, "Xin lỗi, xin lỗi cậu!"
Người này tuyệt đối không phải là người ai muốn ức hiếp thì ức hiếp, nếu trong thành phố có nghe qua danh đại tỷ Tưởng Duyệt Nhiên, ắt hẳn sẽ biết cha của chị ấy Tưởng Duyệt Thuấn. Mà Tưởng Duyệt Thuấn này được Huệ Gia gọi một tiếng bác Thuấn, người trong trường này ai nghe danh Huệ Gia cũng sợ. Nếu Duyệt Nhiên chỉ kinh doanh chuỗi bar RP, thu bảo kê thì bác Thuấn lại là ông trùm trong giới hắc bang, hổ phụ sinh hổ tử, cảnh sát còn không dám động vào cha con nhà nàng.
Trong trường này người không hài lòng Huệ Gia không ít, chỉ là chẳng ai dám động vào Huệ Gia, sợ rằng đụng đến thì cơ hội nhìn thấy mặt trời vào ngày mai cũng không còn.
"Không sao, đi đứng cẩn thận đi" Huệ Gia nói rồi bỏ đi. Tống Thu thơ thẩn nhìn theo bóng lưng Huệ Gia rời khỏi, cô bạn cùng lớp này cũng đâu đến nỗi hung dữ?
Huệ Gia đi vào bên trong lớp, Kính Minh ngay lập tức vẫy tay với nàng kêu nàng lại gần, trong giọng nói hơi có chút cười cợt, "Chị dâu mày sở thích lạ ghê, bỏ thuốc tránh thai vào lọ thuốc bổ"
"Thuốc tránh thai?" Huệ Gia xâu chuỗi lại tất cả, cuối cùng cũng hiểu ra những gì trong lọ thuốc anh hai nàng đưa cho chị ấy. Thì ra kết hôn lâu như vậy Ngọc Hiên chẳng có tin vui đều do nó cả, anh hai nàng nếu không yêu… vậy anh ấy cưới Ngọc Hiên làm gì?
Huệ Gia dặn dò Kính Minh đặt cho mình một lọ thuốc khác, lúc tan học Huệ Gia ghé sang tiệm thuốc lấy, sau đó đi làm. Thật ra việc nhận đi hát như vậy là do biểu tỷ của nàng thiếu ca sĩ, nhờ nàng đi hát chiêm vào, Ngọc Hiên hôm nay cũng đi chơi, thế nên buổi tối cũng chẳng có ai ở trong phòng.
Vốn dĩ Huệ Gia rất giỏi những môn nghệ thuật, nàng hát được, vẽ được, chụp ảnh được, chỉ có nàng dở các môn số học, rất dở. Hôm nay là đêm của Đặng Lệ Quân, thế nên Huệ Gia mặc một chiếc váy dài chạm gót chân, mái tóc cũng búi lên kiểu cũ, trang điểm nhẹ nhàng thanh thoát.
"Đến tên của em, người cũng gọi sai… Chứng minh rằng xưa nay người chỉ luôn dối em..." Huệ Gia có phong thái biểu diễn tương tự Lệ Quân đến tám phần, nàng ngọt ngào, nhẹ nhàng như thiếu nữ dỗi hờn người yêu mình. Ngọc Hiên ngồi bên dưới nghe nhạc mà nổi hết cả gai ốc lên, đây không phải Huệ Gia đi đánh nhau thường xuyên mà nàng biết, giả dối, tất cả là giả dối.
Thanh Ly cầm ống hút khuấy khuấy ly chanh đá của mình, nói, "Không nghĩ đi sang đây cũng gặp, con bé hát nhiều tụ điểm ghê."
Vốn Thanh Ly và Ngọc Hiên chỉ muốn đi phòng trà nghe nhạc một chút, cũng không dự tính trước là sẽ gặp Huệ Gia ở đó. Mà còn gặp trong tình huống ngại ngùng như thế này, Huệ Gia sau khi kết thúc bài hát liền nhận được vô số hoa. Ngọc Hiên từ trên bàn lấy xuống một cành, nàng đưa cho Thanh Ly rồi nói, "Mang lên cho con bé giúp mình"
"Tự đi mà đưa" Thanh Ly bĩu môi.
"Nhưng mình sợ con bé ngại, cậu đưa đi"
Cuối cùng Thanh Ly cũng ấm ức mang bông hoa lên tặng cho Huệ Gia, Huệ Gia thấy Thanh Ly bèn hỏi, "Chị đi với bạn đến hả?"
Cầu mong không phải đi cùng với Ngọc Hiên, cầu mong không phải đi cùng với Ngọc Hiên, cầu mong không phải đi cùng với Ngọc Hiên. Huệ Gia gào thét trong lòng.
"Đi với chị dâu em"