Chị Dâu, Nhìn Em Một Chút!

Chương 112: Ngoại truyện: Lăng Cách cố mộng (17)




Nếu là ngày bình thường, Vịnh Thi sẽ ẩn thân không xuất hiện trước mặt Tử Cách và Lục Lăng, nhưng dạo gần đây nàng thấy có một chút chuyện không ổn, vậy nên nàng muốn hiện thân nhắc nhở họ một chút. Nàng mặc một chiếc sườn xám màu hồng nhạt, đôi môi tô điểm một ít son tiệp màu sườn xám, vốn định hiện thân kiểu bà đồng chế độ cũ, nhưng nghĩ lại vẫn nên xinh đẹp một chút thì hơn.

"Thỉnh Nghiêm lão sư dừng bước một chút…" Vịnh Thi tay cầm một chiếc túi cầm tay trang nhã, dáng vẻ xinh đẹp hơn cả tiên nữ trên trời. Nàng hơi mỉm cười, hoa bên đường cũng ảm đạm thất sắc.

"Cô gọi tôi?" Nghiêm Tử Cách dừng bước chân lại, hôm nay cô chỉ lặn lội đường xa để thăm viếng chùa chiềng, tiện thể cầu gia đạo bình an. Ở đất nước xa lạ này, làm gì có ai biết cô tên gọi Nghiêm Tử Cách?

Vịnh Thi nho nhã gật đầu, trong đám người ngoại quốc này, ai có thể họ Nghiêm?

"Nghiêm Tử Cách, không gọi cô còn có thể gọi ai?"

"Làm sao cô biết tôi? Có chuyện gì?" Mới ban đầu Tử Cách chỉ muốn hỏi làm sao cô nàng lạ lẫm kia có thể biết cô, nhưng sau đó cô lại muốn hỏi cô nàng lạ lẫm kia có chuyện gì. Không ai tự nhiên lại muốn nhận người quen, ắt hẳn là có vấn đề.

"Trên mặt cô hiển thị rằng sắp tới đây gia đạo sẽ có biến. Là có tang." Vịnh Thi nhìn các dấu hiệu trên gương mặt Tử Cách, nàng nghĩ ngày có tang đó không sớm thì muộn sẽ đến. Mà "tang" ở trong miệng nàng còn ai khác ngoại trừ người Tử Cách yêu thương nhất? Ai cũng biết bây giờ Tử Cách không còn người thân nào khác ngoài Lục Lăng.

"Nói bậy!" Tử Cách tuy là mắng Vịnh Thi nhưng tay cô lại run rẩy không thôi, cô nắm chặt sợi vòng tay đang đeo của mình, nỗi bất an vô hình như một bàn tay đang bóp lấy linh hồn cô.

Vịnh Thi lắc đầu nhè nhẹ, hiếm khi nào nàng hảo tâm nhắc nhở người khác, bây giờ còn có người nghi ngờ năng lực của cô.

"Muốn tôi nói ra ngày nào Lục Lăng chết còn được."

"Cô nói đi? Ngày mấy? Làm sao mà chết?" Tử Cách van cầu nắm lấy cánh tay Vịnh Thi, nếu người này có thể biết hết tất cả, cô không ngại cầu xin nàng ấy nói cho cô nghe tất cả. Trong lòng cô ngoại trừ Lục Lăng ra, còn ai có thể duy trì mạng sống le lói này?

"Tôi mà nói ra về Địa giới thế nào cũng bị thiên lôi đánh." Vịnh Thi thật sự không giúp được, tiết lộ như thế này còn có thể bào chữa cho qua, nàng còn nói ngày chính xác, khẳng định về tới nhà sẽ bị thiên lôi đánh cho nám mặt.

"Coi như tôi xin cô, nói tôi nghe đi được không?"

"Không được, thật sự không được, ấy, sao cô làm vậy?" Vịnh Thi cản lại không cho Tử Cách quỳ trước mình, người phụ nữ này tính tình cũng thật dứt khoát, mãnh liệt, nói quỳ liền có thể quỳ trước người lạ. "Tôi chỉ nói trước cho cô đề phòng, sẽ không quá mùa thu. Súng, máu, người thân cận."

"Súng… máu… người thân cận… Triệu Kiệt!" Tử Cách đã từng thấy hắn giương súng chĩa vào đầu Lục Lăng một lần, chỉ sợ hắn lại muốn gϊếŧ Lục Lăng một lần nữa. Đột nhiên Tử Cách lại rơi nước mắt, cô sợ hãi còn hơn chính bản thân mình bị dồn vào cửa tử. "Làm ơn… tôi không muốn mất Lăng Nhi… Liệu tôi dọn nhà đi có giúp được gì không?"

Vịnh Thi lắc đầu: "Không được, ý trời đã định rồi."

"Tội lỗi là của tôi… tại sao ông trời lại đổ lên Lăng Nhi?" Tử Cách che miệng mình lại ngăn cho bản thân thất thố trước mặt người lạ, nước mắt vẫn cứ rơi, lòng thì đau buốt. Cô thà mình chết đi còn hơn.

Vịnh Thi vươn tay lau đi nước mắt trên má Tử Cách, trong lòng nàng cũng âm ỉ xót xa. Nàng cũng biết yêu thương một người là như thế nào, nàng cũng cảm nhận được cảm giác sinh ly tử biệt sẽ xót xa ra làm sao. Nên nàng thương Tử Cách, dì ấy là một người dụng tâm rất nhiều khi yêu, mệnh của dì ấy nương nhờ vào sợi dây sinh mệnh của Lục Lăng. Tức là Lục Lăng có lỡ chết đi, không bao lâu sau dì ấy cũng sẽ chết.

"Nếu Lăng Nhi có chết, cô cũng không được tự tử."

Tử Cách ngước mắt lên nhìn Vịnh Thi, nước mắt lấm ướt cả vành mi cong cong của cô, cô cười buồn: "Làm sao có thể để con bé độc bước dưới hoàng tuyền? Tôi muốn cùng con bé tạ lỗi với người bạn quá cố của mình, không muốn để Lăng Nhi phải một mình bào chữa."

"Bạn của cô đi đầu thai lâu rồi, bây giờ cũng tám tuổi, làm gì còn nhớ cô mà tạ lỗi với không." Vịnh Thi phì cười, đúng là sống phải tạo thêm bi kịch, người chết thì đã chết, họ còn có nhiệm vụ khác. Thành chó thành heo thành người, nhất định phải trải qua rồi lại trải qua, làm gì có thời gian ngồi đợi dì ấy xuống tạ lỗi?

"Vậy sao? Vậy cô là ai? Sao cô biết chuyện đó?"

"Tôi hả? Tôi là bán tiên đẹp nhất thiên giới, địa giới không có nữ quỷ nào xinh đẹp hơn tôi, dị giới càng không có ai có thể sánh bằng. Tôi, Bối Vịnh Thi!"

"Bối Vịnh Thi, bán tiên đẹp nhất?" Tử Cách chăm chú nhìn người đối diện, đúng thật là nhan sắc không ai sánh bằng. Từ đó về sau trong nhận định của Tử Cách, Vịnh Thi chính là bán tiên đẹp nhất trên trời dưới đất, không sao thay đổi được quan điểm của cô nữa.

"Ừ."

"Cô thật xinh đẹp…" Tử Cách công tâm nói, đúng là dáng vẻ này không thể có được ở người thường. Ở Vịnh Thi có một chút ma mị, lại pha lẫn vẻ thanh tao, không thể nào tả được nét đẹp hỗn tạp này. Vịnh Thi là con của tiên và người, nàng là tiểu bán tiên, bình thường con lai của tiên giới và nhân giới nhan sắc lúc nào cũng hỗn tạp giữa trần thế và thanh thoát, Vịnh Thi còn ở Địa giới quá lâu, mùi vị ma mị trên người lúc nào cũng nồng đượm.

"Cám ơn cô." Vịnh Thi nghe được khen, phản ứng đầu tiên là vui ra mặt. "Tôi có thể giúp cô, nhưng mà cô phải giấu Lục Lăng cải mệnh. Đầu gỗ Lục Lăng vốn không dễ để thuyết phục mấy chuyện mê tín như thế này."

"Được, được, tôi phải làm sao? Cô chỉ giúp tôi đi." Tử Cách vui mừng như thể bản thân đào được một hố vàng cực lớn, cô nắm lấy cánh tay của Vịnh Thi hỏi dồn dập.

Vịnh Thi cắn cắn môi mình suy nghĩ, rốt cuộc cũng quyết định tháo đi chiếc vòng tay trên tay mình ra đưa cho Tử Cách, chiếc vòng thu ma mà nàng yêu thích nhất…

"Đưa cái này cho Lục Lăng đeo, âm binh sẽ phù hộ con bé."

"Âm binh?"

"Ừ, chê hả, trả đây." Vịnh Thi làm bộ xòe tay ra lấy lại cái vòng của mình, vòng thu ma này cô đeo không biết bao nhiêu năm, người nào chê cô sẽ thả âm binh ra trêu cho bõ ghét.

Tử Cách ôm chiếc vòng tay trước ngực mình, nâng niu hệt như bảo vật, lúc này Vịnh Thi mới "tạm" hài lòng. "Tôi chỉ cần cho Lục Lăng đeo cái này thôi? Có cần phải cúng kiếng gì nữa không?"

"Không, nghe lời tôi, giờ giờ khắc khắc không được tháo ra… Qua nạn kiếp tôi sẽ lên đòi lại, nứt một hạt nào tôi bắt cô lục tung khắp thế giới kiếm lại cho tôi đấy, nhớ, quý giá lắm đấy."

"Tôi biết rồi, cám ơn cô nhiều lắm." Tử Cách mắt long lanh nhìn Vịnh Thi, Vịnh Thi phất tay áo biến mất, trước khi nàng hóa thành thinh không còn nghe dì ấy nói: "Cô là bán tiên đẹp nhất."

Lần này giúp người, Vịnh Thi thấy hài lòng không thôi.