Nàng thơ của Lục Lăng.
Như bao người mê nghệ thuật khác, Lục Lăng cũng có nàng thơ của riêng mình, là nguồn cảm hứng của toàn bộ tác phẩm của nàng. Người này không ai khác chính là vợ của nàng, lão bà yêu dấu. Nhưng nàng không muốn chụp ảnh Tử Cách quá nhiều thể loại, quá nhiều nội dung kiểu dáng, nàng sợ cả thế giới này sẽ si mê dì ấy mất.
Mấy hôm nay Lục Lăng dắt về khá nhiều người mẫu nam nữ, con bé thường hay chụp ảnh ở phòng chụp, đôi khi lại chụp ở ngoài vườn. Dạo gần đây Lục Lăng chỉ hẹn với duy nhất một mẫu, một cô gái ngoại quốc lai Trung Quốc. Cô nàng có một chiếc mũi cao, đôi môi dày đầy đặn cùng làn tóc mềm mượt đen tuyền. Ngay cả Tử Cách nhìn còn thấy đẹp, người yêu nét đẹp như Lục Lăng ắt hẳn không thể bỏ qua.
Hôm nay Lục Lăng chụp hình Ryella ở xe oto của hai người, cô người mẫu tên Ryella này trông thánh thiện hơn bất kì ai, nét đẹp như sương sớm mong manh đậu trên lá khiến lòng người thương xót. Cô gái ngồi trên chiếc mui xe trầm tư, rồi lại đổi kiểu, lúc nào cũng thật duyên dáng.
Tử Cách đứng ở trên lầu nhìn xuống hai người, trong lòng, dư vị ghen tuông từ từ xâm chiếm. Đây là cô người mẫu lâu ngày nhất của Lục Lăng rồi, có vẻ ngay cả Lục Lăng cũng rất thích nét đẹp của Ryella hiển thị trên những tấm hình nghệ thuật. Tử Cách quay lưng đi vào trong phòng mình, cô tự kiếm cho mình một thú vui để bỏ qua những cảm giác khó chịu trong lòng.
Tối đến Lục Lăng ôm lấy cô thật chặt trong vòng tay, nàng cảm nhận sự cứng nhắc của cô, vậy nên mới hôn lên tai cô hỏi: "Mình bị sao vậy?"
"Hôm nay có hơi đau đầu." Tử Cách nằm yên trả lời Lục Lăng, vừa khéo từ chối luôn nhu cầu truy hoan của con bé hôm nay.
"Vậy mình ngủ sớm một chút." Lục Lăng siết chặt Tử Cách trong lòng mình hơn, dỗ dành cho cô ngủ. Hôm nay nàng đã thấy dáng vẻ khó ở của dì ấy, có vẻ là bệnh rồi, càng nhìn nàng càng thương, tối nay quyết định buông tha cho dì ấy một con đường sống.
Đợi Tử Cách thở đều ngủ sâu rồi nàng mới rón rén đi ra khỏi phòng, nàng tìm đến phòng rửa ảnh để rửa mấy tấm ảnh nàng vừa chụp ban sáng. Với bản tính ham việc như nàng, bắt nàng để tới sáng mai mới làm thật khó khăn.
Tử Cách nằm ở trên giường suy nghĩ linh tinh, người lúc nào cũng muốn cô lại dễ dàng buông tha cô đến vậy, người mà cô nghĩ ngày đêm chung giường lại bỏ cô lén lút đi nơi khác. Nói cô phải nhẹ lòng cho qua, cô không làm được, trong lòng ngày càng nặng trĩu.
Cô xỏ chân vào đôi dép bông dưới đất, đi đến phòng rửa ảnh tìm xem có phải Lục Lăng đang ở đó không. Cô nhìn từ cửa sổ vào thì thấy có ánh đèn bên trong, biết là Lục Lăng đang rửa hình cô mói quay về phòng.
Sáng hôm sau cô nàng Ryella lại đến, hôm nay nàng mặc một chiếc váy hoa màu nắng nhàn nhạt, mái tóc đen xõa sau lưng, nàng đội trên đầu một chiếc nón rộng vành trang nhã. Thấy Tử Cách đang đi ngược hướng bèn chào bằng tông giọng ngọng nghịu của mình: "Chào dì…"
Tử Cách chỉ vào bên trong nhà, nói: "Lục Lăng đang ở bên trong."
"Dạ." Ryella lúc nào cũng lễ phép như thế, nếu xét ra, Lục Lăng và con bé hoàn toàn xứng đôi, cô lớn rồi, lúc nào cũng bị gọi bằng dì bằng cô, làm sao xứng với Lục Lăng?
Hôm nay bối cảnh của hai người chụp ở trong phòng chụp, Tử Cách mang nước vào lúc Lục Lăng đang chăm chú chụp hình, cô thấy Ryella không mặc y phục chụp ảnh. Những góc không nên khoe ra đều được cô bé tỉ mỉ che lại bằng tay, chân, hoặc vật dụng. Tử Cách nhìn gương mặt chăm chú nháy ảnh của Lục Lăng, cô nhịn xuống cảm giác muốn đá cho Lục Lăng một cước.
Tử Cách quyết định không ra khỏi phòng chụp nữa, cô bắt một chiếc ghế ngồi gần bàn trà chống cằm nhìn hai người họ chụp ảnh. Trông thì có vẻ cô đang rất thong dong nhìn, nhưng trong lòng ghen đến nổ mắt.
"Được rồi, cám ơn Ryella." Lục Lăng chăm chú nhìn mớ ảnh mà nàng vừa chụp được ban nãy. Ryella mặc vào chiếc váy hoa của mình, sau đó nhí nhảnh lại gần Lục Lăng xem hình. Tử Cách gãi gãi cằm mình nhìn họ, có thể đứng gần hơn nữa không? Cô chỉ muốn một cước đá bay cả hai người ra bảy ngàn năm trăm chín mươi lăm dặm.
"Đẹp đó, Lăng tỷ, chị giỏi thật." Ryella giơ ngón tay cái của mình lên biểu thị rằng Lục Lăng rất rất giỏi, những tấm ảnh này đều rất có nghệ thuật, được Lục Lăng chụp đối với Ryella là một loại hân hạnh. Nếu là nghệ sĩ khác chụp ảnh, họ nhất định không chọn đến cô, nhưng Lục Lăng lại nói rằng có thể đem những bức ảnh của cô biến thành tác phẩm nổi tiếng. Cảm giác vinh hạnh này là thứ mà Ryella có trong suốt quãng thời gian chụp ảnh với Lục Lăng.
Tử Cách cũng mon men lại gần nhìn hình, cô đứng sau lưng Lục Lăng nhìn thấy lô lốc hình chụp khỏa thân của Ryella. Lục Lăng như biết được Tử Cách đang đứng sau lưng mình, nàng quay mặt lại hôn lên má cô một cái, bật cười: "Lén lút coi làm gì, rửa xong đưa cho mình xem. Một lát tiễn Ryella về tôi nấu cơm, mình đừng nấu."
Ryella nghe vậy bèn nói: "Thôi vậy em về, chừng nào có concept mới hợp với em nhớ gọi em. À quên, rửa cho em một bộ hình nữa nhé."
"Ok, tiền chụp ảnh của em." Lục Lăng lấy trong túi ra một phong bì đưa cho Ryella, Ryella cũng không từ chối, cô nhận lấy cho vào ví của mình rồi vẫy tay chào hai người ra về.
"Lại đây…" Lục Lăng vẫn còn đang cầm máy ảnh trên tay, nàng gọi Tử Cách đi lại gần mình, rồi ra hiệu cho dì ấy ngồi hẳn lên đùi nàng. "Mấy nay mình không vui hả?"
Tử Cách ngồi lên đùi Lục Lăng, ngoan ngoãn dựa đầu vào vai nàng: "Không có."
"Tối tôi nghe tiếng dép của mình ngoài cửa, mình loay hoay rồi bỏ về phòng. Mình giận tôi bỏ bê mình đúng không?" Lục Lăng để máy ảnh lên bàn, nàng lại ôm người mình thương vào lòng thì thầm những lời yêu thương. "Thật ra, tôi sắp nộp hình lên tham dự một cuộc thi lớn… Có hơi bỏ bê mình, tôi xin lỗi."
"Sắp có cuộc thi lớn?"
"Phải. Cuộc thi này dành cho người mới, nếu có thể sẽ được tuyển thẳng vào đại học, còn làm đẹp hồ sơ nữa." Lục Lăng mi lên má Tử Cách một cái, ôn nhu nói: "Xem nào, má của ai mà vừa mịn vừa thơm."
Tử Cách cắn cắn môi dưới của mình, dỗi hờn: "Nhưng…"
"Nhưng ai lại để vợ mình phòng không gối chiếc chứ? Lục Lăng hư!" Lục Lăng sờ soạn bên má Tử Cách, nàng hôn lên đôi môi lúc nào cũng hồng hào của cô, hôn cho hết nỗi nhớ của nàng. Sau ngày hôm nay nàng có thể thong thả rửa hình rồi chuẩn bị nộp, thời gian rảnh rỗi đều dành hết cho vợ mình.
"Ý dì không phải vậy mà…" Tử Cách nâng đầu ra khỏi đôi môi của Lục Lăng, ý cô cũng không phải làm chuyện làm yêu nhạy cảm này.
Nhưng ánh mắt của Lục Lăng cứ mãi nhìn xuống đôi môi cô, cô đành nhắm mắt giao nộp thứ tài sản xinh đẹp mà cô có, đôi môi.
"Tôi không muốn chụp mình lúc này…" Lục Lăng nói khi đã cởi hết y phục trên người Tử Cách.
Tử Cách sờ gương mặt Lục Lăng âu yếm: "Vì dì già rồi, chụp làm gì."
"Không phải, tôi sợ cả thế giới này đều si mê dì."
Tôi sợ cả thế giới này sẽ giống tôi, đều si mê dì.
P.s: Quả si mê dì Cách này au cũng bị:))) Tự viết ra tự mê bả vô cùng.