Chị Dâu Của Nữ Chính

Chương 99: Chương 99






Thanh Thanh Thảo Nguyên cực kỳ tiếc hận cái tên tiểu lam hoa mình đặt ra nhưng không được dùng đến, cả ngày đào hố nó đều thở ngắn than dài, lỗ tai Ninh Hồi ong ong lên, không khác gì muỗi vo ve bên cạnh.

Cuối cùng gấu trúc vẫn sửa lại số liệu hệ thống, đổi tiểu lam hoa thành dạ dạ hương.

“Nhóc con, khi nào thì người định đi Trường Nghi?”
Buổi tối tuyết lại bắt đầu rơi lác đác, ban ngày mặt trời rực rỡ như mây khói thoảng qua, Ninh Hồi uống một thìa canh măng tiên chân giò hun khói, hương vị vào miệng cực kỳ ngon, nàng múc thêm mấy thìa rồi mới buông xuống, cầm đũa gắp đồ ăn thở dài: “Dù sao cũng phải chờ khai xuân, ngươi xem đợi Bùi Chất về rồi nói thẳng với hắn được không?”
Thanh Thanh Thảo Nguyên duỗi hai cái chân ngắn ngồi bên cạnh ao, cắn một cành trúc, ăn đến rộn ràng, trả lời: “Có thể, chắc con rể sẽ không ngăn người.


Nó lại nói: “Nhóc con, nói thật, người nên tốt với con rể ta hơn một chút! Nam nhân cũng cần được che chở.

” Con rể nó vừa tặng hoa này, vừa tặng hoa nọ, ngày nào cũng nuôi nhóc con của nó như nuôi vợ cũng không dễ dàng gì.

Ninh Hồi đang ăn cá ướp gừng, hương vị vào miệng tươi ngon, thơm phức ngọn ngào, nàng lại gắp thêm một đũa, nghi hoặc nói: “Đối xử với hắn tốt hơn như thế nào?”
Thanh Thanh Thảo Nguyên nhét lá trúc vào miệng, nhai nửa ngày: “Người hỏi ta chuyện này? Đó là nam nhân của người mà.


Ninh Hồi mờ mịt gắp một đũa cơm tẻ bỏ vào miệng, nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra cách nào, miễn cưỡng hợp tình hợp lý nói: “Ta cũng là lần đầu tiên, lại không có kinh nghiệm.


Che chở nam nhân? Nàng che chở cỏ cây hoa lá còn có thể, nếu ngươi bảo nàng chăm sóc cỏ cây hoa lá trong viện tốt một chút, nàng lập tức có thể liệt kê mười mấy phương án.

Thanh Thanh Thảo Nguyên: “! Được rồi con gái, giờ ba ba dạy ngươi một bài.


Ninh Hồi bưng bát nghiêm túc gật đầu, dáng vẻ chăm chú lắng nghe.

Gấu trúc loạng choạng nhảy cái người béo núc ních lên, giơ tay phất cao hình tượng của mình: “Nghe rõ đây, ta nói điều này không được truyền ra ngoài.


Ninh Hồi rất cổ động ồ hai tiếng, Thanh Thanh Thảo Nguyên đo đo móng vuốt trên cánh tay, rung đùi đắc ý nói: “Dựa vào kinh nghiệm nhiều năm của Thanh Thanh Thảo Nguyên ta… không ngoài bốn câu: rửa tay nấu canh, cầm kim thêu vá, sáng dậy búi quan phát, tối về thêm y phục.


Ninh Hồi chớp mắt một cái: “Thanh Thanh Thảo Nguyên, thế này có phải hơi khó không?” Nấu cơm, thêu hoa, búi quan, những việc này không phải làm khó nàng sao??
Cũng chỉ có cái cuối cùng là có thể dựa vào một chút.


Thanh Thanh Thảo Nguyên: “Hả?? Không phải người học Thanh Đan Thanh Miêu sao?”
“Ta biết nhóm lửa.

” Tạm thời không biết nấu cơm.

“Ta biết xâu kim.

” Tạm thời không biết thêu hoa, còn nhiều thời gian từ từ học hỏi.

Hôm trước nàng thêu mầm cỏ chồi non, Xuân Đào nói nàng thêu một đống đồ ăn, khiến nàng tức chết!
“Ta chỉ biết tết đuôi ngựa.

” Hôm qua khi gấu trúc ngủ, nàng theo Thanh Đan học một chút, muốn giúp Sở Hốt thay đổi tạo hình, Sở Hốt nói cái ổ gà sập xuống này quả thực rất độc đáo, thiếu phu nhân rất sáng tạo.

QAQ
Thanh Thanh Thảo Nguyên: “! ” Vậy ngươi rất tuyệt đó.

Ninh Hồi thở dài, uống muỗng canh đè xuống buồn bực trong lòng: “Không biết có phải do cầm cuốc xẻng nhiều rồi hay không, cầm đồ nhỏ có chút không quen.


Gấu trúc to đầu, ai một tiếng: “Người đúng là con heo vô dụng, thật là hết thuốc chữa.


Thanh Thanh Thảo Nguyên nói có đạo lý, những việc khéo léo nàng rất vô dụng, thân là một cô nương tốt biết lượng sức mình, chuyện này nàng phải thừa nhận.

“Thiếu phu nhân, Chu di nương và nhị tiểu thư tới đây.

” Giọng Xuân Đào xuyên thấu qua lớp bình phong truyền vào, Ninh Hồi mới ăn được một nửa bát cơm, canh giờ nàng dùng cơm luôn lâu hơn so với người khác, là họ tới không đúng lúc.

Ninh Hồi có chút do dự nhìn đồ ăn trên mặt bàn, vẫn trả lời: “Bảo họ vào đi.


Chu di nương và Bùi Trân tiến vào từ bên ngoài bình phong, thấy nàng vẫn ngồi trên bàn ăn không khỏi có chút xấu hổ, hai người ngồi xuống bên ghế nhỏ.

Có người chờ Ninh Hồi liền ăn nhanh một chút, gác đũa súc miệng xong mới ngồi vào ghế giữa hỏi: “Chu di nương và nhị muội muội tới lúc này có chuyện gì thế?”
Chu di nương nghiêng đầu nhìn Bùi Trân trước, nắm khăn trong tay thật chặt mới lên tiếng có chút lấy lòng Ninh Hồi: “Là thế này, hôn sự của đại tiểu thư đã định, mấy ngày nữa là phải xuất các rồi, nhị tiểu thư cũng tới tuổi, hiện giờ trong phủ đều do thiếu phu nhân chủ sự, lão phu nhân nói để cho người quyết định hết, người xem…” Bà ta chần chừ hướng người về phía trước: “Có phải nên bắt đầu lo liệu không?”
“Hoa ra là tới nói chuyện này?” Ninh Hồi nghe vậy khẽ cười: “Hôm qua ta cũng nhắc tới với tổ mẫu.



Khi nàng nói chuyện Thanh Đan đã vào buồng lấy đơn từ ra, Ninh Hồi bảo nàng ấy đưa cho Chu di nương nói: “Người xem đi, ý của tổ mẫu là đích thứ tử Trương đại nhân trong điện Trung Thừa không tồi, Trương đại nhân chỉ có hai nhi tử, vợ cả mất sớm, phía trên không có mẹ chồng, quan hệ trong nhà cũng rất đơn giản.


Chu di nương chỉ nhìn thoáng qua trên giấy, nghe được lời này kinh ngạc nói: “Con út điện trung thừa?” Kinh đô xoay người cái đều có thể gặp được một công hầu bá tước, một con út quan ngũ phẩm… thế này cũng quá hời hợt rồi?
Ninh Hồi nói: “Chu di nương cảm thấy không được?”
Chu di nương lại liếc thấy Bùi Trân vùi đầu không nói gì, trả lời: “Cũng không phải không tốt, chỉ là, chỉ là…”
“Chỉ là cái gì?” Ninh Hồi từng bảo Xuân Đào và gã sai vặt ra ngoài thám thính, vị Trương nhị công tử kia nhân phẩm không tồi, học thức cũng thư viện Ứng Thiên cũng rất được, kỳ thi mùa xuân không phải là quá tốt, nhưng nhất định sẽ có tên trên bảng, tổ tông nhà hắn cũng là đều có phủ huyện, có chút lai lịch, không tồi chút nào.

Kỳ thật, Ninh Hồi cũng cảm thấy thân phận dòng dõi có chút thấp, nhưng… nhà cao cửa rộng trong giới thật sự tìm không ưng, nhân phẩm kém đã đành, nhân phẩm tốt không phải quá nhỏ tuổi thì là thân thể ốm yếu, không thì đã cưới vợ sinh con, Bùi Trân là thứ nữ muốn chọn mấy huân tước đó, vậy thì chỉ có thể làm thiếp.

Ừm ừm ừm… cô nương phủ quốc công hai người đều chạy đi làm thiếp, nói thế nào cũng không được đi.

Chu di nương thấy trong phòng chỉ có một mình Thanh Đan, rốt cuộc vẫn nói ra rõ ràng, khi mở miệng có chút xấu hổ: “Bản thân con bé này có chút chủ ý, thiếp, thiếp…”
Ninh Hồi: “Tự mình có chủ ý thì nói thẳng đi, dù sao cuộc sống sau này Nhị muội muội cũng phải tự sống, phải thoải mái mới tốt.


Đã nói tới nước này, Bùi Trân cũng không giấu giếm nữa, nàng ta ngẩng đầu trả lời: “Đại tẩu, tỷ thấy Tam công tử phủ thừa tướng thế nào?”
Lâu Tam?
Thừa tướng phu nhân sinh ba đứa con, ngoại trừ đứa con gái là Lâu phiến thì phía trước còn có hai nhi tử, Lâu Tam công tử là một trong số đó.

Hắn là con vợ cả phủ thừa tướng, chưa cưới vợ nạp thiếp, chỉ nhìn thôi thì thấy rất tốt, nhưng mà…
Thanh Đan ở một bên nói: “Lâu tam công tử đứt một chân, rất quái gở, nghe nói thường nhốt mình trong phòng không ra ngoài.

” Nếu không gia thế tốt như vậy sao tới tuổi này còn chưa thành thân.

Bùi Trân trả lời: “Ta biết, lần trước trong tiệc thượng thọ Lâu tướng, ta vô tình gặp qua.


“Thế sao nhị tiểu thư…”
Bùi Trân cười nói: “Đại tẩu, ta cảm thấy hắn rất tốt.

” Quái gở thì đúng là có chút quái quái gở, nhưng cũng không sao cả, lần gặp hôm đó, cảm thấy con người cũng không tồi.


Tuy rằng chân không tốt, nhưng có hạ nhân hầu hạ, sau lưng nàng ta có quốc công phủ, chỉ cần cái danh này không mất, cũng sẽ không ai làm khó nàng ta.

Ninh Hồi từng suy xét qua người này trước đây, chỉ là trên người có tật, nàng không muốn chọn, nếu Bùi Trân đã không để ý, nàng đương nhiên cũng không dị nghị gì, bèn nói: “Ngày mai ta nói với tổ mẫu, để xem ý của bà ấy.


Bùi Trân cắn môi dưới: “Vẫn xin đại tẩu nói giúp muội muội vài câu trước mặt tổ mẫu.


Ninh Hồi không nói được cũng không nói không được, chỉ nói: “Trong lòng tổ mẫu tự có dự tính.


Chu di nương và Bùi Trân nói xong chuyện liền tự về viện, sáng sớm ngày hôm sau Ninh Hồi liền đi Phúc An viện, nhắc tới chuyện này với lão phu nhân.

Lão phu nhân vừa dậy, đang được Dung Xuân hầu hạ dùng bữa sáng, Dung Hạ ở một bên chốc lát lại lau khóe miệng cho bà ta, dáng vẻ thật đúng là rất hưởng thụ.

Ninh Hồi ngồi trên ghế hoa mai nghe bà ta chậm rì rì nói: “Nếu nó không để ý tới chân của Lâu tam đó thì hôn sự này không phải rất tốt sao?”
Một lát sau bà ta lại nói: “Có vẻ con bé nhìn người tốt hơn Bùi Hân một chút.


Nghe giọng điệu bà ta ý tứ hơn phân nửa là đồng ý rồi, đánh giá cân nhắc việc hôn sự của Bùi Trân: “Thanh Thanh Thảo Nguyên, vốn dĩ Bùi Trân nên gả cho ai?”
Đã lâu nàng không nhớ tới tiểu thuyết gốc, những chi tiết này trong trí nhớ đều rất mơ hồ.

Thanh Thanh Thảo Nguyên vươn vai lười nhác, ngáp nói: “Không nhớ rõ, nhưng chắc chắn không phải Lâu tam công tử.

” Thâm là thứ muội nữ chủ trạch đấu, cũng đừng mong gả cho người tốt.

Ninh Hồi ngẩng đầu nhìn trời: “Cứ có cảm giác loạn hết cả lên.


Nếu Bùi Trân và Lâu Tam thành thân, vậy không phải nàng ta sẽ thành tam tẩu tử của Lâu Phiến sao??

Sau khi định vương bị miễn chức không khí trong phủ thừa tướng không tốt cho lắm, Lâu phu nhân dẫn người đi từ ngoài vào thấy con gái mình ngồi trên sập thêu được vài mũi hầu bao xong liền ném cho nha đầu bên cạnh, dựa nửa người vào lấy sách ra xem.

Lâu phu nhân nói: “Con cũng bình tĩnh đấy.


Lâu Phiến lật một trang sách: “Không thì phải làm sao bây giờ, còn có thể không gả sao? Chẳng qua là bãi chức, không phải vẫn là một vương gia sao?” Nàng ta vẫn là vương phi mà?
Nàng ta hơi ngồi dậy: “Mẫu thân, người lo lắng gì chứ?”
Lâu phu nhân sắp bị sự vô tâm vô phế của nàng ta làm cho tức đến bật cười: “Ta vì ai chứ? Cha con nói, chuyện của định vương rất kỳ lạ, cũng không biết rốt cuộc là có chuyện gì, nhưng thánh thượng không nể mặt như vậy, chắc hẳn không đơn giản.


Lâu Phiến hơi nghiêng đầu: “Nghĩ không ra thì không cần nghĩ, nương, con phải nhắc nhở người, suy nghĩ nhiều sẽ nhanh già đấy.



“Ta có thể không nghĩ nhiều sao? Con gả qua đó nhà chúng ta cũng xem như cùng thuyền với định vương, sau này làm gì cũng có liên hệ mật thiết.


Lâu phiến trợn trắng mắt: “Thánh chỉ tứ hôn của thánh thượng vẫn còn đang ở từ đường kìa, hay là người cầm đi trả lại cho thánh thượng đi.


Lâu phu nhân tức giận đánh vào cánh tay nàng ta: “Đã là lúc này rồi con còn cãi ta.


Lâu Phiến vội vàng buông cánh tay cầm sách xuống, nhẹ giọng nói: “Ngày nào người cũng nói, lỗ tai con thật sự rất đau.


Nàng ta lại nói: “Hôn sự này là thánh thượng ban cho, sắp phải gả đi rồi, không phải chúng ta nhất quyết đòi lên thuyền định vương, đây là thánh thượng ném chúng ta lên con thuyền đó, người cho rằng còn có thể nhảy xuống được sao?”
Phụ thân quyền cao chức trọng, còn mấy năm nữa mới về hưu, huynh trưởng tuy không có tiếng tăm với nữ nhân cho lắm, nhưng chuyện chính sự cũng có thể làm được không tồi, có nhà mẹ đẻ hỗ trợ, dù không giành được vị trí đó, nàng ta cũng là chính vương phi hoàng thất, thánh thượng cũng không thể chém nhi tử ruột thịt của chính mình, đinh vương cũng sẽ không ngu đến nỗi để mặc người ta tự tra tấn mình như vậy.

Tình hình hiện giờ thế này, lau sạch mắt nhìn rõ con đường phía trước, vẽ mấy đường ra cho chính mình, lập vài kế hoạch mới là chuyện quan trọng, nghĩ những chuyện vô dụng đó không phải phí tâm tư sao?
Lâu phu nhân còn muốn nói gì đó, Lâu Phiến sợ bà ta lại lải nhải, vội nói: “Sông có khúc người có lúc, sao có thể thuận lợi mãi được, chuyện đã vậy rồi, người đừng nhọc lòng nữa, vẫn là suy nghĩ cho tam ca nhiều hơn đi.


Lâu Phiến nhắc tới tam ca nàng ta, Lâu phu nhân vỗ trán chính mình: “Suýt nữa thì ta quên mất, mấy ngày trước phủ quốc công sai người tới hỏi thăm, suy nghĩ chuyện kết thân.


Lâu Phiến sửng sốt: “Ai?”
Lâu phu nhân nói: “Nhị cô nương phủ Quốc công, dáng vẻ rất đoan chính, nhìn có vẻ cũng là người dịu dàng, chỉ là… là một thứ nữ.


Lâu Phiến nói: “Tình hình của tam ca như thế, có phải là thứ nữ hay không có gì quan trọng, quan trọng là huynh ấy có vừa ý hay không mới được.


“Nói cũng phải, ta nghĩ mấy ngày nữa sẽ gửi thiệp mời Bùi thiếu phu nhân, bảo nàng ấy dẫn nhị cô nương tới đây.

” Chân lão tam không tiện, cũng không đi ra ngoài được, dù sao cũng phải cân nhắc mời người tới phủ chơi cho thỏa đáng.

Lâu Phiến cười nói: “Tốt lắm.


Phụt, nếu thật sự kết thân, nàng ta và Bùi Hân xoay vòng vòng ở đây cũng có chuyện để nói.

.