Chị Dâu Của Nữ Chính

Chương 71: Chương 71






Lời Thanh Thanh Thảo Nguyên như tiếng sét ngang tai, Ninh Hồi sờ đầu mình, kinh ngạc phát hiện ra hình như hiện giờ nàng vẫn chưa tỉnh lại, chắc chắn nàng vẫn còn đang nằm mơ.
Nhưng kéo tóc vài cái, nàng hít sâu một hơi, có đau mà, không phải nằm mơ.
“Thanh Thanh Thảo Nguyên, ngươi còn chưa tỉnh ngủ đấy à?” Sự chuyển biến đột ngột này khiến người ta quá kinh hãi.
Nàng nhớ rõ không lâu trước đâu gấu trúc cứ nhìn thấy Bùi Chất là lại xụ mặt, từ khi xuất phát ở trạm dịch Lãng Lăng đã nói cả một tràng mấy lời hàm ý sâu xa với nàng ở trên xe ngựa.
Thanh Thanh Thảo Nguyên kéo chăn nhỏ đắp vào người, nghiêng người liếc mắt một cái: “Ta còn chưa bắt đầu ngủ đâu, cảm ơn.”
Ninh Hồi càng khó hiểu hơn: “Thế vì sao ngươi đột nhiên như biến thành một con gấu khác vậy?” Đây không phải con gấu trúc trong trí nhớ nàng!
Gấu trúc trong trí nhớ nàng không thể như thế này được.
Gấu trúc gối đầu lên cái gối nhỏ, khẽ hừ một tiếng: “Thế giới của người lớn phức tạp lắm, ngươi không cần nghĩ nhiều.

Mắt ta sắp không mở ra nổi rồi, muốn ngủ muốn nghỉ ngơi, đừng quấy rầy ta.

Làm đi, chăm sóc con rể đáng thương của ta cho tốt vào.”
Ninh Hồi: “...!Bùi Chất không phải con rể ngươi.” Cả ngày chỉ biết tìm cách ăn đậu hũ nàng thôi!
Gấu trúc rầm rì, không thèm để ý mà trở mình một cái, xoay cái gáy đối diện với nàng.

Ninh Hồi chép miệng, không nói thêm gì nữa, thầm nói một tiếng gấu trúc đáng ghét sau đó lại dồn hết tâm tư lên người Bùi Chất.
Lửa đã đốt được hơn phân nửa, nàng lại đi lấy thêm ít củi, thấy lửa bốc lên mới cởϊ áσ choàng ngoài và áo tay sam đắp lên người Bùi Chất.
Bùi Chất hơi mở mắt, để quần áo trên người về lại người nàng, tay hắn vẫn rất lạnh, không khác nào nước trên sông vậy, Ninh Hồi ấn áo choàng lại, sau đó ngón tay nhanh chóng tạo thành hình dấu x.

Bùi Chất khẽ nhíu mày muốn nói gì đó, nàng lại vén một góc áo choàng lên chui vào, vòng tay qua eo hắn, thò đầu ra ngẩng lên nhìn hắn cười, giọng nói mềm mại: “Thế này là được rồi.”
Hắn lắc đầu: “Trên người ta lạnh, nàng tránh xa chút, cẩn thận nhiễm hàn.”
Khi nói chuyện đôi môi hơi nhợt nhạt, gần như không còn thấy dáng vẻ trước đây nữa, Ninh Hồi thấy vậy trong lòng cực kỳ khó chịu, nàng bướng bỉnh rúc vào hắn gần hơn, đầu cọ cọ trong lồng ngực hắn: “Không đâu! Ta thích ở đây.”
Một người thường ngày không nói được nửa lời hay ho đột nhiên nói ra lời như vậy, lọt vào tay Bùi Chất thật sự rất khiến người ta vui sướng, Bùi Chất thở nhẹ ra một hơi, xoa đầu nàng, ôm lấy nàng rồi khẽ cười.
Hắn không lên tiếng, lúc này Ninh Hồi mới thả lỏng vòng tay ôm hắn, giơ một tay lên lấy khăn bên hông thấm mồ hôi lạnh trên trán cho hắn.
Lau một lát lại có, lau rồi lại có, Bùi Chất nhìn mà cũng thấy khó chịu, Ninh Hồi ném khăn sang một bên, thân mình khom lại, ôm lấy mặt hắn rồi khẽ hôn lên.
Bùi Chất hơi sửng sốt, ôm người vào lồng ngực hỏi: “Nàng làm gì thế?”
Ninh Hồi lại nhổm lên hôn hắn, vùi vào cổ hắn, hô hấp nóng rực như muốn in hằn dấu vết không thể xóa nhòa lên cổ hắn.
Nàng thấp giọng nói: “Ta, ta chỉ là, chỉ là…”
Nàng mãi mà không nói ra được nguyên do, Bùi Chất hơi cụp mắt, trở tay che áo choàng lại cho thật chặt, xoay nhẹ cổ, cằm gác lên đỉnh đầu mềm mại của nàng, thấp giọng trấn an: “Ngủ đi, ngày mai còn phải đi một đoạn đường dài đấy.”
Ninh Hồi dựa vào lòng hắn, một bên tai là tiếng tim hắn đập, một bên tai là tiếng lửa phập phồng vì gió thổi.

Tõ ràng là có âm thanh, nhưng lại cứ cảm thấy yên tĩnh đến lạ thường, xung quanh không có gì khác, chỉ có mỗi người bên cạnh mình.
Nàng hoảng hốt mở to mắt, nhăn mày lại, lại cảm thấy có chút không hiểu nổi mà lắc lắc đầu.
Gió lửa giao thoa, rung động kịch liệt cho tới khi bình minh.
Thanh Thanh Thảo Nguyên là người tỉnh lại đầu tiên, nó vươn vai, rũ lông trên người mình, hài lòng nhìn hai người gắn bó bên nhau ở ngoài.
Trai tài gái sắc, rất đẹp, thật sự rất đẹp!
Ninh Hồi bị tiếng hừ hừ của Thanh Thanh Thảo Nguyên đánh thức, nỗ lực nửa ngày cuối cùng cũng mở nổi mắt, trước mắt nàng là áo choàng màu đen u ám.
“Chào buổi sáng nhóc con.”

Ninh Hồi che lỗ tai lại: “Thanh Thanh Thảo Nguyên, ngươi ồn quá!”
Gấu trúc trợn trắng mắt, đào cho nàng hai củ khoai lang cuối cùng có thể cung cấp, ghét bỏ nói: “Dậy sớm tìm đường sớm, còn lề mề nữa là sớm muộn gì ngươi cũng chết đói thôi.”
Ninh Hồi a một tiếng, khẽ đẩy Bùi Chất, Bùi Chất ngủ không say, vừa nồi nàng khẽ động đã mở mắt.
“Dậy rồi à?”
Ninh Hồi nhẹ giọng đáp lại, sau đó hỏi: “Chàng đỡ hơn chút chưa? Còn khó chịu không?”
Bùi Chất day day trán, vén tóc dài rơi xuống tay nàng ra sau đầu, trả lời: “Đỡ hơn rồi, lát nữa tới bờ sông rửa ráy một chút, ngồi một lát là đi được rồi.”
Ninh Hồi thử độ ấm trên trán hắn rồi lại rúc vào lòng hắn, hàn khí tối hôm qua quanh quẩn đã tan đi gần hết, nàng yên lòng, vẻ mặt mang theo nét cười, gật đầu đồng ý.
Đống củi vẫn còn nhen nhóm chút lửa, Ninh Hồi cầm gậy chọc dập tắt đi, Bùi Chất cầm kiếm múc chút đất vùi vào than lửa, sau đó hai người mới đi tới bờ sông rửa mặt.
Dòng sông này dài không thấy điểm cuối, Bùi Chất nắm tay nàng đi về phía trước, dọc đường đi không thấy nhà dân.
Ninh Hồi vừa đói vừa mệt, cắn răng cầm cự.
Hai người tìm một nơi yên tĩnh nghỉ ngơi, ngồi một lát lại tiếp tục đi về phía trước, đi khoảng nửa canh giờ, Ninh Hồi nắm lấy tay áo Bùi Chất thở dốc, nhìn bóng người nho nhỏ phía xa kích động suýt chút nữa không thở nổi.
Bùi Chất vội vàng đỡ lấy nàng, đợi hơi thở nàng bình ổn lại mới đi tới chỗ bóng người vừa ngồi kia.
Hai người tới gần mới phát hiện ra là một tiểu cô nương, dáng vẻ tầm tám chín tuổi, trong tay cầm lưỡi hái, phía sau sọt chứa đầy cỏ dại nửa xanh nửa vàng.
Cô bé thấy hai người, đặc biệt là Bùi Chất còn cầm kiếm trong tay, thoáng chốc có chút hốt hoảng, lưỡi hái trong tay nắm thật chặt, mặt lộ vẻ cảnh giác.
Khi Bùi Chất đanh mặt lại quả thật rất dễ khiến trẻ con sợ, nghe nói rất lâu trước đây Ngũ công chúa Ôn Lan mỗi khi thấy hắn đều sợ tới nỗi gào khóc.
Ninh Hồi chắn trước mặt hắn, cúi người xuống, mi mắt cong lên cực kỳ thân thiện: “Tiểu muội muội đừng sợ, bọn ta không phải người xấu đâu, chỉ là lạc đường thôi, giống như con ruồi xoay nửa ngày cũng không tìm thấy đường, xin hỏi nơi này cách thành trấn gần nhất bao xa?”
Vẻ mặt cô nương vẫn không giãn ra, trả lời: “Gần đây có trấn Phù Dương, từ nơi này đi tới ít nhất cũng phải mất một ngày.
Ninh Hồi nghe vậy cực kỳ nhụt chí: “Xa như vậy à?”
Nàng xoay đầu: “Bùi Chất, chúng ta phải làm sao bây giờ? Đi tiếp hay là tìm một chỗ qua đêm?”

Hiện giờ mới chỉ là giờ Mùi, vẫn còn sớm, nhưng nhìn sắc trời âm u như chuẩn bị mưa.
Bùi Chất nhíu mày nhìn về phía tiểu cô nương: “Không biết gần đây có thôn xóm nào không?”
Tiểu cô nương nhìn hắn không nói lời nào, cuối cùng vẫn là Ninh Hồi hỏi nên cô bé mới do dự chần chừ mở miệng: “Có…”
Ninh Hồi thở phào một hơi: “Vậy làm phiền tiểu muội muội chỉ đường.”
Giọng nói nàng mềm mại, khuôn mặt xinh đẹp, tóc dài ôm vào một bên, nhìn không hề có tính sát thương, nhưng giữa hàng lông mày hòa lẫn vẻ mệt mỏi, lúc này trong bụng còn kêu lên những tiếng sôi sục đáng xấu hổ.
Ninh Hồi tự cảm thấy mất mặt, mặt đỏ ứng lên.
Tiểu cô nương nhìn xung quanh, cuối cùng cũng đồng ý, giơ tay chỉ về một hướng: “Đi thẳng về bên đó.”
Ninh Hồi nói cảm ơn, kéo tay Bùi Chất tiếp tục lên đường.

Hắn nhìn về phương hướng sau đó lại dừng lại, tìm một nơi ngồi xuống, tiện thể cũng kéo nàng xuống luôn: “Không vội, chúng ta nghĩ chút đã.”
Ninh Hồi tưởng hắn mệt rồi, ngoan ngoãn mềm nhũn ngồi xuống dựa vào người hắn.
Bùi Chất khẽ cười một tiếng, ánh mắt xuyên qua đỉnh đầu nàng dừng trên đóa cỏ dại mọc trên khe hở tảng đá.
Tiểu cô nương kia hoang mang nhìn bọn họ, sau đấy nhanh chóng đeo sọt rời đi, vừa đi vừa quay đầu lại.
Bùi Chất ngồi bất động, tới khi người đi xa mới gọi Ninh Hồi dậy.
Ninh Hồi đi vài bước mới nhận ra không đúng: “Đi nhầm rồi, vừa rồi tiểu muội muội chỉ cho chúng ta hướng này cơ mà.”
“Nhưng con bé lại đi về phía này.” Bùi Chất lắc đầu khẽ thở dài, gõ gõ vào trán nàng: “Suy nghĩ như trẻ con.”
Nếu nàng lý giải không sai…
Thì câu nói này là công kích người khác đúng không???
Thanh Thanh Thảo Nguyên ở trong không gian thảo nguyên che miệng cười nhạo.

Ninh Hồi tức giận liếc nhìn Bùi Chất, lửa giận nổi lên trong mắt, hất tay áo nói: “Bùi Chất chàng là đồ con heo!” Chỉ hỏi đường thôi mà, nàng đâu biết tiểu muội muội sẽ lừa người chứ!

Bùi Chất đi về phía trước: “Heo còn thông minh hơn nàng, nàng nên tự kiểm điểm lại đi.”
Ninh Hồi: “...”
“Thanh Thanh Thảo Nguyên, hắn nói thật quá đáng!” Ninh Hồi căm giận bất bình, nhấc chân đá văng một hòn đá nhỏ.
Thanh Thanh Thảo Nguyên đang tưới nước cho thực vật, chậm rì ngáp một cái: “Hắn cũng đâu nói sai.”
Ninh Hồi: “Rốt cuộc ngươi đứng về phe ai?” Lập trường của ngươi thật sự kỳ quái đấy!
Thanh Thanh Thảo Nguyên ngẩng đầu, tắm mình trong ánh nắng vàng nhạt chiếu xuống không gian: “Ngươi đang hỏi ta? Ta đương nhiên đứng về phe công lý.”
Ninh Hồi: “...” Đố gấu trúc khốn khiếp kia ヽ(#`Д)
Ninh Hồi bực bội đi theo phía sau Bùi Chất, trong lòng hơi sầu muộn, hiện giờ nàng cảm thấy bản thân mình đã đáng thương nhỏ bé rồi còn không có chỗ dựa.
Hai người đi theo sau tiểu cô nương từ phía xa, tiểu cô nương dường như đã phát hiện ra bọn, không lâu sau liền cắt đuôi không thấy bóng dáng.

Cũng may nơi này cách thôn xóm không xa, bọn họ đi chừng ba mươi phút đã thấy đồng ruộng.
Màn hình trong không gian lóe lên tiếng nhắc nhở Thanh Thanh Thảo Nguyên: “Nhóc con, có giá trị xanh hóa kìa.”
Tiểu Hòa đeo một rổ cỏ đầy trở lại ngôi nhà xập xệ, cột lên phía sau cửa rồi mới đặt đồ xuống, ôm một đống cỏ trong sọt ném cho bò trong nhà kho.
Con bò ghé vào một chỗ bất động, chỉ di chuyển đầu ăn mẻ cỏ tươi mới.
Phụ nhân từ trong phòng đi ra xoa xoa tay, vừa ho khan vừa hỏi: “Tiểu Hòa về rồi đấy à? Hôm nay về hơi muộn đấy, suýt chút nữa ta đã ra ngoài tìm con rồi.”
Tiểu Hòa híp mắt cười: “Nương nghỉ ngơi đi ạ, để con đi sắc thuốc.”
Phụ nhân kéo cô bé: “Không cần đâu, con đi chơi đi, tới giờ cơm tối nương gọi con.”
Hai mẹ con đang nói chuyện, trời cũng bắt đầu lất phất mưa, lúc này bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
“Xin hỏi có ai không?”
Giọng nói hơi quen thuộc, Tiểu Hòa kéo áo nương mình, không cho nàng ấy qua, nhỏ giọng nói: “Là mấy người con gặp phải trên đường, kỳ kỳ quái quái, nương đừng mở cửa cho họ, ngộ nhỡ là người xấu thì sao?”
Phụ nhân kia lại cười nói: “Con vào nhà đi, nương nhìn qua khe cửa thử xem.”.