Cây ngô đồng hai bên đường đã sớm rụng hết lá, đầu cành thẳng tắp trơ trụi lá có vài con chim sẻ, Hàn Ý Lan xuống xe ngựa nhìn chim tước tự do bay nhảy thì hơi mỉm cười, vịn tay Tiểu Li bước trên thềm đá vào Tế An đường.
Hôm nay nàng tới hơi trễ, nhưng vẫn cách giờ trời tối một khoảng thời gian.
Nói chuyện qua với tiểu nhị ở bên trong, như thường lệ bắt đầu ngồi xem bệnh.
Tiểu Li là một người không thể ngồi yên được, nói chuyện với nàng một lát đã không kìm được tính nết xoay người đi ra ngoài cửa.
Từ trước đến nay nàng ấy luôn như thế, Hàn Ý Lan cũng không nói gì cả, chỉ nở nụ cười có phần bất đắc dĩ.
Gió rét lạnh thấu xương của mùa đông khiến lòng người có vẻ u sầu, nàng xoa hai tay với nhau, lại để hơ trên chậu than đặt dưới bàn.
Buổi chiều hôm nay không có bệnh nhân nào, khó có được dịp nàng thảnh thơi, nâng bút chấm mực vẽ một con chim tước trên tờ giấy dùng để kê đơn thuốc.
Con người ấy mà, vẫn không bằng được một con chim.
Nàng cười nhạt một tiếng, tự làm tự vui cũng không cảm thấy buồn phiền, trái lại càng thảnh thơi thư thái hơn lúc đợi trong phủ.
Học đồ cầm sách thuốc đi đến bên cạnh nàng hỏi tác dụng phối hợp của hai vị thảo dược, nàng điểm xuyết đôi mắt chim tước trong bức họa, lên tiếng trả lời mà không hề ngẩng đầu lên, cuối cùng thuận miệng hỏi một câu: “Bây giờ là giờ nào rồi?”
Học đồ kia đáp: “Khoảng giờ Dậu một khắc thì phải.”
Hàn Ý Lan gật gật đầu, bỏ bút lông trong tay xuống, vo bức họa trên mặt bàn lại thành một cục ném vào trong chậu than bên chân.
Tiểu Li chơi chán ở bên ngoài rồi, hôm nay nàng ấy mua đồ chơi nhỏ Hằng Nga bay lên cung trăng bằng đường, ngậm trong miệng cắn một miếng, hít mũi một cái: “Mùi gì thế? Tiểu thư, người đang đốt gì ư?”
Hàn Ý Lan chống cằm: “Chỉ là một tờ giấy lộn thôi.” Sau đấy lại khuyên bảo: “Ăn ít ăn mấy thứ này một chút đi, cẩn thận răng của ngươi đấy.”
Tiểu Li không thèm để ý quơ quơ đồ chơi làm bằng đường trong tay, chuyển ghế nhỏ sang ngồi bên cạnh nàng, rất hào hứng nhìn chằm chằm cửa ra vào: “Tiểu thư, đã qua giờ Dậu rồi, người nói xem hôm nay hắn sẽ còn tới nữa không?”
Hàn Ý Lan: “Không biết, ngươi quan tâm chuyện hắn tới hay không tới như vậy, chẳng lẽ là để ý người ta rồi à?”
Tiểu Li nuốt một ngụm nước bọt: “Nhưng rõ ràng là hắn đến nhìn tiểu thư mà.” Mặc dù đầu óc nàng ấy không linh hoạt lắm nhưng cũng có mắt nhìn mà, ngu thì ngu cũng được nhưng lại không thể làm người không có mắt nhìn, nếu không thì làm sao mà sống tốt được.
“Không phải, đừng có nói năng lung tung.” Hàn Ý Lan liếc nàng ấy.
Tiểu Li cũng không biết có nghe được lời nói của nàng không, xích lại gần một chút nhỏ giọng nói: “Đến rồi đến rồi, tiểu thư người mau nhìn đi.”
Sau khi nàng ấy nói câu này xong thì ngay cả đồ chơi làm bằng đường nàng ấy cũng bất chấp không ăn, trong miệng càng không ngừng đếm số: “Một, hai, ba, bốn…”
Hàn Ý Lan nhướn mày, cuối cùng vẫn ngẩng đầu nhìn về phía cửa ra vào.
Như thường ngày, thứ đầu tiên nàng nhìn thấy vẫn là thanh kiếm kia.
Dù nàng không biết về kiếm, nhưng cũng cảm thấy đó là một vũ khí đánh nhau tốt.
Nàng không nhịn được lại ngước mắt nhìn lên trên, thứ nhìn thấy lại chỉ là một cái bóng chợt lóe lên, lúc này trong miệng Tiểu Li vừa khéo thốt ra con số cuối cùng: “Hai mươi.”
Tiểu Li gọi gọi: “Ài, lại đi rồi, sao hắn tính thời gian chuẩn vậy chứ?”
Hàn Ý Lan rũ mắt: “Sao ngươi nhiều lời như vậy chứ?”
Tiểu Li có phần uất ức: “Tiểu thư, không phải là vì nô tỳ nói nhiều nên người mới giữ nô tỳ ở bên người để giải buồn hay sao?”
Hàn Ý Lan không để ý tới nàng ấy, lại nhấc bút lên, chấm một chấm xuống nghiên mực.
“Hàn đại phu có đó không?” Bên ngoài có tiếng người, ngay sau đó là một nữ thị vệ búi tóc dài sải bước qua cửa đi vào trong.
From app TYT & Lavender team
Sở Hốt nhìn thấy Hàn Ý Lan thì chắp tay, lại quay đầu đi ra cửa.
Nàng ấy đến rồi đi chỉ trong nháy mắt, ngay vào lúc Hàn Ý Lan đang sững sờ bỗng nhiên lại có thêm mấy người.
Vạt váy màu xanh biếc thêu những cành hoa sen đan vào nhau vượt qua mép cửa, như lá sen trên sóng mới nở vào ngày mùa hạ.
Lông mày là lông mày lá liễu, mắt là mắt hạnh ngập nước đầy sức sống.
Đầu tóc của người tới được chải thành búi tóc đơn giản nhẹ nhàng linh hoạt của nữ nhi, hai má phúng phính, ánh mắt vô cùng mông lung không biết đang suy nghĩ điều gì, có vài phần không an lòng.
Hàn Ý Lan có thể đọc thuộc làu sách thuốc Thánh Điển, trí nhớ luôn rất tốt, dù chỉ gặp mặt một lần nàng cũng nhận ra người tới, đó chính là vị phu nhân nàng đã chữa trị trên xe ngựa vào vài hôm trước.
Thanh Đan đỡ Ninh Hồi, sợ nàng không nhìn đường sẽ ngã, đỡ nàng ngồi vững trên ghế nhỏ rồi mới mở miệng nói xin chào với Hàn Ý Lan: “Lần trước thuốc của Hàn đại phu kê đơn đều đã dùng hết, sức khỏe Thiếu phu nhân nhà ta khỏe mạnh, nhưng buổi chiều vẫn không bình phục tốt, trong lòng phiền muộn khó chịu, người xem lại cho một lần với ạ.”
Hàn Ý Lan nghe vậy bèn cười một tiếng: “Ta thấy sắc mặt Thiếu phu nhân không tệ, đưa tay qua đây ta xem nào.”
Ninh Hồi mím chặt môi cúi đầu nhìn chằm chằm túi màu trắng bên hông mình mà ngẩn người, Thanh Đan cười cười nhìn Hàn Ý Lan, cầm tay nàng đặt trên nệm êm.
Hàn Y Lan ngồi lâu nên tay có hơi lạnh, chạm vào cổ tay như thế thì lại kéo ba hồn bảy vía đã trôi dạt bốn phía của Ninh Hồi quay về.
Nàng hơi trợn to mắt thì nhìn thấy Hàn Ý Lan đang nhìn nàng với ánh mắt trầm thấp.
Lúc nàng ngẩn người thì khóe mắt hơi nhếch lên, ngoan ngoãn giống như con mèo tuyết mà nàng ấy nhìn thấy trong ngực một vị quý phu nhân khi còn nhỏ nhiều năm trước.
Hàn Ý Lan mỉm cười, không tự chủ được nhẹ giọng nói: “Không quá đáng ngại, chỉ là trời đông giá rét khó tránh khỏi tổn hại sức khỏe, ta kê một chút thuốc điều dưỡng cơ thể, cẩn thận đừng ra gió là được.”
Ninh Hồi nhẹ giọng đáp, ánh mắt chuyển xuống nhìn phương thuốc trên bàn, chữ Hàn Ý Lan viết ra đẹp, giữa vẻ nước chảy mây trôi đều là tiêu sái mạnh mẽ.
“Chữ Hàn đại phu viết thật đẹp.”
Hàn Ý Lan gác bút lại, tự giễu nói: “Cũng chỉ có thể làm được cái này.” Đôi tay này của nàng thêu không được hoa, không họa ra tranh, càng đàn không ra nhạc, chỉ biết viết vài chữ.
Ninh Hồi hâm mộ nói: “Vậy cũng tốt rồi.” Không giống nàng, nàng chỉ biết đào đất đào hố thôi.
Viết ra một nét chữ đẹp dù sao cũng là việc lịch sự tao nhã mà?
Hàn Ý Lan ngạc nhiên khi nhìn thấy sự hâm mộ không hề che giấu trong mắt nàng, cười nói: “Phu nhân nói đúng, ta phải biết thỏa mãn thì mới thấy hạnh phúc.”
Hai người nói chuyện càng lúc càng hợp, Sở Hốt nghĩ đến Thế tử còn đang ở trên xe ngựa bèn xách thuốc đã cầm chắc trong tay lên nhắc nhở: “Thiếu phu nhân, đến giờ phải đi rồi.”
Ninh Hồi hơi do dự chần chừ, lề mà lề mề đứng lên cáo từ Hàn Ý Lan.
Hàn Ý Lan cũng đứng lên dõi mắt nhìn nàng rời đi, nhìn người đi đến trước cửa, nàng ấy đột nhiên cất tiếng nói: “Phu nhân…”
Ninh Hồi quay đầu: “Hả?”
Hàn Ý Lan lấy một đóa hoa nhỏ màu lam nhạt không lớn bằng hai đầu ngón tay từ trong ví ra, rõ ràng thứ này đã phơi khô nhưng lại vẫn tươi như đang trên cây.
Nàng ấy vân vê đóa hoa rồi cài lên búi tóc nàng, lại cười nói: “Hoa này tên là dạ dạ hương, ban đêm có mùi thơm giúp người khác an thần, dùng nó càng tốt hơn hương an thần.
Chỉ là hoa này không nhiều, mong rằng phu nhân chớ chê ta keo kiệt.”
Ninh Hồi sờ bông hoa trên đầu, vội nói: “Sao có thể chứ.”
Sau khi tiễn mấy người Ninh Hồi rời đi, Hàn Ý Lan lại ngồi vào chỗ của mình, Tiểu Li chép chép miệng: “Sao tiểu thư lại bỏ được thế?” Nàng ấy xin rất lâu cũng không chiếm được, bây giờ thì tốt rồi, một người xa lạ bắn đại bác cũng không tới lại có được nó.
Hàn Ý Lan lấy một đóa hoa từ trong ví ra, nói: “Đúng là trẻ con.
Giờ không còn sớm nữa, chúng ta cũng nên hồi phủ thôi.”
“Tiểu thư, ngày mai chúng ta còn tới không?”
“Có rảnh thì tới.”
“Ta cược một chuỗi mứt quả, có người ngày mai vẫn sẽ đến.”
“Ngươi nói ai?”
“Tiểu thư, người biết rõ còn cố hỏi.”
“Ta quả thực không biết hắn là ai.”
…
Trong xe ngựa im lìm yên tĩnh, Bùi Chất dựa vào gối mềm, đuôi lông mày cau lại có phần không kiên nhẫn, mãi cho đến khi bên ngoài truyền đến tiếng động, màn xe được vén lên hắn mới thôi.
Ninh Hồi đi vào xe ngựa thì hơi chột dạ, đôi mắt nhìn loạn bốn phía nhưng không hề nhìn vào hắn.
Bùi Chất kéo người ôm vào trong ngực, nàng hoảng hốt vội vàng đưa tay che kín miệng mình.
Thấy nàng như thế, mi tâm Bùi Chất giật một cái, giọng nói lạnh lùng nói: “Nàng cho rằng che được sao?”
Ninh Hồi trừng mắt liếc hắn một cái, không che được nàng cũng muốn che.
Màn hình trong không gian lại khôi phục bình thường một lần nữa, Thanh Thanh Thảo Nguyên một lời khó nói hết nhìn ra bên ngoài, lau lau nước mắt ở khóe mắt gấu trúc, dúi đầu vào cái hố đã đào xong.
Nó không nghe không nghe tên khốn kia tụng kinh, nó không nhìn không nhìn, một lát sau tên khốn kia cút xéo.
Bùi Chất vặn tay nàng xuống, ngón tay xẹt qua bờ môi màu hồng hoa đào, nâng cằm nàng lên.
Hàng lông mày kia nhướn nhẹ, quả nhiên là người như núi mùa xuân, phong tình vạn chủng.
Bàn tay bị kéo xuống của Ninh Hồi giờ đây lại che đôi mắt sáng ngời có phần choáng váng của mình, lại bị Bùi Chất nắm lấy.
Ôm người vào trong áo choàng, bất chợt không có hành động gì nữa.
“Hoa ở đâu ra đây?” Bùi Chất hỏi.
Ninh Hồi lấy hoa nhỏ trên búi tóc xuống: “Hàn đại phu ở Tế An đường tặng, nói nó tên là dạ dạ hương.”
Nàng chưa bao giờ thấy hoa này, Thanh Thanh Thảo Nguyên bây giờ lại không biết vì sao mà lại không để ý đến nàng, cũng không thể tìm tòi xem đây rốt cuộc là cái gì.
Bùi Chất cụp mắt: “Đồ tốt như vậy lại tặng không cho nàng?”
Ninh Hồi ừ khẽ một tiếng: “Hàn đại phu nói an thần buổi đêm rất tốt.”
“Một bông giá trăm vàng, đương nhiên là tốt rồi.”
Mắt Ninh Hồi đầy kinh ngạc: “Trăm vàng??” Trời ạ!
Bùi Chất nhéo nhéo mặt của nàng: “Sinh trưởng ở vách đá nơi vực sâu, có thể có được một đóa cũng không dễ dàng gì.”
Không ngờ lại quý giá như thế, Ninh Hồi nói: “Nếu thế thì ngại quá rồi, nếu biết sớm thì đã không nhận.” Vị Hàn đại phu này ra tay cũng quá rộng rãi!
Hai vợ chồng nói tới dạ dạ hương, Ninh Hồi cũng tạm thời quên đi sự xấu hổ một khắc trước.
Thanh Thanh Thảo Nguyên vừa niệm xong một bài tên khốn, kết quả lúc giơ tay gấu lên đã nhìn thấy bên ngoài gắn bó thắm thiết rất hài hòa.
Nó thầm chen chân mở miệng nhắc nhở Ninh Hồi nói: “Ký chủ, hoa trà hoa trà hoa trà hoa trà…”
Ninh Hồi vừa bị dạ dạ hương câu hồn đi mất, bỗng nhiên nghe thấy từ hoa trà thì cả người đều tỉnh táo trở lại.
“Bùi Chất, hoa trà.”
Bùi Chất vuốt vuốt tóc nàng, đôi môi mỏng mím lại hơi cong lên, sắc mặt đã hơi tái nhợt lại càng tái thêm chút, lòng có phần không vui nói: “Chỉ nghĩ đến nó thôi à?” Sao không thấy nàng nghĩ đến những thứ khác kỹ càng như thế?
Ninh Hồi nắm lấy cánh tay hắn: “Nên cho ta rồi chứ?”
Nếu không cho nàng tiếp thì nàng thật sự sẽ tức giận mất.
Bùi Chất không cam lòng, nâng cằm của nàng lên rồi vùi mặt mình xuống: “Cho, nàng đã nhớ đến như thế, cho nàng cũng được.”
Ninh Hồi bất thình lình lại bị hắn hôn hai cái, cả người đều mềm nhũn.
Màn hình trong không gian lại đen trở lại, Thanh Thanh Thảo Nguyên nhìn dòng chữ “Hệ thống nhắc nhở, phi lễ chớ nhìn” phía trên thì tức giận cầm cuốc lên rồi lôi qua.
Tiên sư nhà ngươi, vẫn còn tới nữa à!
Hoa trà 120 nghìn cũng không thể che giấu tội của ngươi, a a, tên khốn, tức phát khóc!.