Bên ngoài gió lạnh ập vào mặt, cho dù có ánh nắng mặt trời bao phủ trên người nhưng vẫn cảm nhận được cái lạnh buốt thấu xương như cũ.
Ninh Hồi vừa lên xe ngựa đã ôm chặt thảm nhỏ của mình chẳng rời tay, Thanh Đan bỏ thêm than vào lò giữ ấm trong xe, vén rèm nhìn phố dài sạch sẽ bên ngoài, cất tiếng hỏi: “Thiếu phu nhân, người còn chưa nói chúng ta đi đâu đấy?”
Ninh Hồi liếc mắt nhìn tuyến đường hiển thị trên màn hình, đắn đo xem mình nên mở miệng thế nào.
“Bình Xuân có nơi nào hay ho không?”
Nhân mấy ngày nàng nằm dưỡng bệnh trên giường, Thanh Miêu và Thanh Đan đã tìm hiểu rất kỹ càng rồi, vừa nghe nàng hỏi đến đã trả lời ngay: “Từ trên tháp Phi Yến ở trong thành nhìn xuống là có thể bao quát cả Bình Xuân, thiếu phu nhân có muốn đi xem thử không ạ?” Nàng ấy ló đầu nhìn ra ngoài, chỉ về phía tòa tháp cao có đỉnh mái phi yến giương cánh vô cùng nổi bất giữa mái các vụ viện khác, nói: “Người xem, chính là nơi kia.”
Ninh Hồi cong mắt mỉm cười, cuối cùng quyết định: “Vậy đi tới đó đi.”
Nơi có thể ngắm hết cảnh Bỉnh Xuân quả thực là nơi đáng tới.
Bình Xuân ở Tề Châu ngoại trừ có kỹ thuật tay nghề làm quạt ra còn có danh tiếng của tháp Phi Yến vang xa, cho dù là Đại Diễn hay đến Nam La cũng không tìm được tòa tháp nào cao hơn và tinh tế hơn nó nữa.
Đỉnh tháp phi yến liệng, thân tháp cuốn phật liên, đến cả góc hiên mỗi tầng tháp, mỗi nơi đều tinh xảo vô cùng.
Tòa tháp này được tiền triều xây dựng, trải qua bao phong ba bão táp, cho dù đã qua mấy lần tu sửa nhưng cũng không che đi hết vết tích của thời gian, vừa bước chân lên cầu thang bằng gỗ, tiếng cót ca cót két đã vang lên dưới bước chân.
Thanh Miêu sợ hãi mà cả chân cả trong lòng run rẩy, nàng ấy kéo tay áo Thanh Đan như chỉ sợ bỗng dưng nơi này đổ sụp luôn xuống.
Một mình Ninh Hồi bước nhanh như bay đi trước, nàng vịn tay đỡ, lộc cộc một lúc đã lên được một tầng.
Thanh Miêu đi sau nhìn theo cũng trợn mắt há miệng: “Thiếu phu nhân, người chậm một chút.”
Lời nói của nàng ấy vừa dứt, bóng hình người phía trước lại xa hơn một chút, gấp rút bước vài bước đuổi theo Sở Hốt.
Thanh Đan quay lại nhìn Thanh Miêu, hai người cũng vội vã đuổi theo sau.
Hai người các nàng thở phì phò mới lên được tầng chót, gió lạnh đem theo cả hơi sương ẩm ướt từ khung cửa sổ mở rộng xuyên vào phả lên khuôn mặt.
Mùa đông ít khi có người tới tháp Phi Yến bởi gió nơi này quá lớn, Thanh Đan vốn vì chạy lên trên tháp mà toàn thân nóng hầm hập, bây giờ bị gió tạt như thế lại cảm thấy quanh người mát mẻ.
Nàng ấy sợ Ninh Hồi nhiễm phải khí lạnh, vội nói: “Thiếu phu nhân, người đừng đứng trước gió.”
Ninh Hồi đáp lời, nàng nhìn bên cửa sổ này lại đổi sang cửa sổ khác: “Thanh Thanh Thảo Nguyên, ngươi dò lại tuyến đường xem ở đâu đi.”
Vừa đề cập tới 120 nghìn, Thanh Thanh Thảo Nguyên lập tức trở nên nghiêm túc, nó bày ra khuôn mặt béo múp nghiêm túc tìm kiếm bản đồ tuyến đường trên màn hình.
Ninh Hồi không làm phiền nó, nàng chỉ vịn bệ cửa sổ, yên lặng nhìn xuống toàn cảnh thành Bình Xuân.
“Tìm thấy rồi.” Thanh Thanh Thảo Nguyên nắm khúc cây chỉ về phía trước: “Không sai, chính là nơi đó.”
Ninh Hồi nhìn theo hướng khúc cây nhỏ của nó, hỏi: “Ở đâu cơ?”
Thanh Thanh Thảo Nguyên giảo miệng, đáp: “Cái nơi có màu khác kia kìa, cách cũng không phải xa lắm, ngươi nhìn thấy chưa?”
Nó vừa nói như vậy xong, Ninh Hồi đã lập tức nhìn thấy, nàng vươn tay chỉ về nơi đó, hỏi người bên cạnh: “Sở Hốt, ngươi biết kia là nơi nào không?”
Tuy rằng Sở Hốt từng tới Bình Xuân nhưng cũng không quen thuộc nơi này lắm, cứ nhìn như vậy nàng ấy cũng không thể phân biệt rõ bèn từ bỏ, lắc đầu nói: “Thuộc hạ không rõ.”
Trái lại, một thư sinh đang bày án nhỏ vẽ tranh ở bên cạnh lại nhìn về nơi đó, cười đáp: “Phu nhân là người bên ngoài tới đây sao? Nơi đó là Trà Hoa viên.
Hôm qua ta qua đó một chuyến, bây giờ vừa hay đúng lúc, ngày đông ở Bình Xuân không có hoa mai nên hoa trà nơi đó nở đẹp lắm.”
Vừa nghe thấy hai chữ “hoa trà”, nắm tay đang vịn bệ cửa của Ninh Hồi càng thêm siết chặt, nàng mỉm cười nói lời cảm ơn với thư sinh kia, quay đầu dặn dò Thanh Đan, Thanh Miêu và cả Sở Hốt: “Đang không có việc gì, chúng ta tới nơi đó đi dạo đi.”
Vốn dĩ hôm nay cũng là ra ngoài đi chơi, Thanh Đan và Thanh Miêu tự khắc không có ý kiến khác.
Sở Hốt nghe thư sinh kia nói một tràng lại hơi động mày, nàng ấy mấp máy môi nhìn Ninh Hồi như muốn nói gì đó nhưng thấy nàng hào hứng dâng trào đành yên lặng một hồi vẫn không hề mở lời.
Nàng ấy tính toán thời gian, lúc này chắc Thế tử cũng đã ở bên Trà Hoa viên rồi.
Từ tháp Phi Yến đến Trà Hoa viên chưa tới nửa canh giờ, Ninh Hồi tựa người bên xe ngựa ngẩn ngơ, con số khổng lồ 120 nghìn như thể đang vẫy tay với nàng, khiến nàng có chút kích động ôm thảm nhỏ của mình, nghĩ về giá trị xanh hóa trong không gian sau khi thêm 120 nghìn sẽ có vượt bậc cả về chất và lượng mà không nhịn được mặt mày phấn khởi.
Thanh Đan rót tách trà nóng cho nàng, hỏi: “Sao thiếu phu nhân vui thế ạ?”
Ninh Hồi bưng tách trà ấm áp, chớp mắt với nàng ấy, đáp: “Ngươi đoán xem.”
Thanh Đan cười, trả lời: “Nô tỳ đoán không ra.”
Lúc hai người nói chuyện, xe ngựa đã chầm chậm dừng lại, Ninh Hồi giẫm ghế đôn bước xuống đất, thu vào mắt chính là cánh cửa gỗ đóng chặt và hàng rào bằng trúc cao tới ngang vai, nhìn qua khe nhỏ của hàng rào thân trúc lấp ló thấy được một vài lá xanh bên trong.
Lúc này, Sở Hốt đã gõ cửa, đợi một lát sau, cánh cửa gỗ được người kéo mở ra từ bên trong, nam nhân có búi tóc lẫn những sợi tóc bạc đi ra.
Ông ta mặc áo vải màu nâu, nhìn Sở Hốt đứng ngoài cửa hơi sững người, ngay sau đó vái lạy với nàng ấy, hỏi: “Sao Sở thị vệ lại tới lúc này?”
Sở Hốt trả lời: “Hoa trà gọi người, hương thanh theo gió.
Nghe nói đúng lúc hoa ở Trà Hoa viên nở rồi, thiếu phu nhân nhà ta bèn muốn tới đây ngắm hoa, cũng không biết bây giờ Lý thúc có tiện không?”
Nam nhân được Sở Hốt gọi là Lý thúc nhanh chóng liếc mắt nhìn nữ tử đứng bên cạnh nàng ấy, cất tiếng hỏi: “Thiếu phu nhân? A! Thì ra là Thế tử phu nhân, có gì không tiện đâu chứ, chủ gia đang nói chuyện bên trong, các vị vào trong đi ạ.”
Không ngờ Sở Hốt lại quen biết với người ở đây, Ninh Hồi có chút ngạc nhiên nhưng suy nghĩ của nàng nhanh chóng bị biển hoa vô tận bên trong thu hút.
Ngoại trừ mấy con đường nhỏ được mở ra cho người đi lại, nơi hút mắt người chính là hoa trà với hương thơm thanh mát phảng phất.
Ninh Hồi nhấc làn váy của mình, có lẽ lát nữa khi nàng đi ra, trên người ắt hẳn sẽ toàn mùi hoa thơm.
Lý thúc dẫn người vào trong xong bèn tự đi xử lý việc của mình, Sở Hốt chỉ mới tới đây hai lần nhưng vòng qua vòng lại cũng có thể phân biệt rõ đại khái phương hướng.
Ninh Hồi nhìn ngắm biển hoa mà nuốt nước miếng: “Sở Hốt, hoa ở đây có bán không?”
Sở Hốt trả lời: “Có bán ạ, nếu thiếu phu nhân thích, lát nữa gọi Lý thúc hái mấy đóa hoa đưa ra là được.”
Nghe nàng ấy nói hoa có bán, trong lòng Ninh Hồi thở phào nhẹ nhõm, bán là được bán là được, những thứ có thể dùng tiền giải quyết đều không phải vấn đề.
“Thanh Thanh Thảo Nguyên, mau, mau, mau, mau quét tìm giá trị xanh hóa xem thử 120 nghìn của chúng ta đang ở đâu?”
Một khi tới đích đến cụ thể thì bản đồ tuyến đường không còn tác dụng nữa.
Thanh Thanh Thảo Nguyên nhanh chóng tắt màn hình nhỏ, quét tìm giá trị xanh hóa.
Ninh Hồi đi tới đâu, nó bèn quét tìm tới đó, vừa quét tìm đã được cả một mảng lớn.
Vòng qua vòng lại, quét tìm một lúc lâu mà hoa trà ở nơi đây không phải ba mươi thì là bốn mươi, bông cao giá nhất mới chỉ có một trăm hai, đến cả cái bóng 120 nghìn cũng không nhìn thấy.
Ninh Hồi thấy hơi buồn bực tiếp tục lắc lư khắp nơi, Thanh Thanh Thảo Nguyên bỗng chốc nhảy vút lên cao, hô: “Ở bên kia, ở bên kia! Ký chủ mau đi qua đó.”
Ninh Hồi nghe vậy, hai mắt cũng sáng lên, không khỏi mở cờ trong lòng.
…
Dưới mái hiên uốn cong ở tiểu viện sâu trong Trà Hoa viên có treo chuông gió mảnh ngọc, mỗi một cơn gió lạnh đem theo hương hoa trà thơm mát thổi đến lại phát ra tiếng chuông leng keng kêu vang.
Nữ tử choàng chiếc áo tay rộng màu lam tuyết ngồi trên ghế nhỏ trước cửa sổ, ngón tay bà trắng như ngọc miết tờ giấy đỏ, hai màu đỏ trắng đối lập càng thêm rõ rệt, cổ tay trắng nõn vừa chuyển, chiếc kéo lướt trên giấy đỏ đã cắt mất một góc.
Bà chỉ để tâm tới giấy cắt trong tay mà chẳng hề ngẩng đầu: “Ngươi vẫn chưa nói thật.”
Bùi Chất cách nàng mấy bước, nói: “Những lời ta nói đều là sự thật.”
Động tác bàn tay nữ tử ngừng lại, bà dừng công việc đang làm, ngước mắt nhìn hắn, khóe miệng đem theo ý cười: “Nói thật?” Bà đặt kéo và giấy đỏ xuống giỏ trúc trên chiếc kỷ trước cửa sổ, phủi đi bụi giấy trên người rồi đứng thẳng dậy: “Rốt cuộc Thành Vãn chết thế nào?”
Chuông gió trong đình viện lại vang lên, nét mặt Bùi Chất dửng dưng: “Tự vẫn.”
Ngụy Vân Noãn nhếch miệng, hỏi: “Tại sao lại tự vẫn?”
Bùi Chất đáp: “Không biết.”
Cuộc đối thoại lại quay trở về lúc đầu, Ngụy Vân Noãn thở dài: “Với tính cách của con bé thì không thể tự vẫn được.” Bà hiểu rõ chất nữ này của mình thế nào, đứa trẻ ấy trước giờ chỉ chĩa dao kiếm về người khác, tuyệt đối không thể chĩa về mình.
“Nếu ngươi đã không chịu nói nhiều, vậy cũng đành thôi, tóm lại âu cũng là mệnh số trời định.”
Ngụy Vân Noãn rót hai chung trà, đưa cho Bùi Chất một chung, bà nhấp nước trà, trong lòng ngổn ngang suy nghĩ.
Ngụy Thành Vãn là đứa trẻ duy nhất của huynh tẩu bà, người đời đều nói bà sợ huynh tẩu chẳng biết sợ cũng không hiểu lý lẽ làm hư con nhỏ nên mới đón nàng ta về bên cạnh tự mình dạy dỗ.
Thực ra không phải như thế.
Bà đưa Thành Vãn về bên mình hoàn toàn là vì muốn chỉnh đốn lại tính cách của nàng ta.
Đứa trẻ ấy trời sinh suy nghĩ sâu xa, lại rất bạc tình bạc nghĩa, nàng ta cực kỳ tự cho mình là trung tâm, làm việc hoàn toàn chỉ dựa vào yêu ghét trong lòng chứ chẳng hề nghĩ cho người khác, tính cách như thế mà không tốt sẽ làm tổn thương người khác, cũng tổn thương cả chính mình.
Tiếc là…
Cuối cùng bà vẫn không thể chỉnh đốn lại được.
“Lần trước ngươi đến đây đã là ba năm trước.” Ngụy Vân Noãn dịu dàng nói, năm tháng dường như đối xử cực kỳ tốt với bà, nhan sắc khuynh thành của bà không những không phai nhạt theo thời gian mà còn dần dần hài hòa, ngược lại lại thêm thành thục động lòng người.
“Nghe nói ngươi cũng đã thành thân rồi, còn là cô nương Ninh gia? Chớp mắt ngươi cũng đã thành gia lập nghiệp, mẫu thân ngươi dưới suối vàng có biết cũng yên tâm.”
Bùi Chất miết chung trà, gật đầu không nói gì, Ngụy Vân Noãn nhìn hắn, hỏi: “Tin tức đưa tới nơi rồi, ngươi dự định khi nào hồi kinh?”
“Vẫn còn mấy ngày nữa.”
Ngụy Vân Noãn mỉm cười, mày tú đẹp đẽ, ánh mắt long lanh.
Đôi con ngươi đen đậm của Bùi Chất lặng yên không một gợn sóng, cất tiếng hỏi: “Dì Ngụy có cần ta mang hộ người đồ vật gì về kinh thành không?”
Bà vê tay áo, mỉm cười đáp: “Ta chẳng có đồ vật gì đáng giá, nếu có thì cũng chỉ có hoa trong vườn này mà thôi.
Người không ngại phiền phức thì thay ta tặng mấy đóa hoa trà cho Bệ hạ đi.
Bao nhiêu năm nay rồi mà vẫn phải khiến Bệ hạ nhọc lòng nhớ tới ta, vì chuyện này của Thành Vãn mà còn cố ý gọi ngươi chạy tới đây một chuyến.”
Bùi Chất vâng lời, vừa uống trà hoa vừa nói chuyện với Ngụy Vân Noãn, lúc sau thấy thời gian không còn sớm nữa hắn mới đứng dậy nói lời cáo từ.
Ngụy Vân Noãn cũng định ra ngoài ngắm hoa của mình bèn lấy mũ mạng che nắng trên giá đội lên đầu, cùng Bùi Chất bước ra cửa..