Công việc kế tiếp đã có người dưới trướng Bùi Chất lo, đương nhiên không còn chuyện gì của Ninh Hồi nữa, Bùi Chất nhảy từ trên nóc xuống, lạnh giọng phân phó Tề Thương: “Đưa về dùng hình khảo vấn.”
Tề Thương chắp tay đáp lại, dẫn người thu dọn tàn cục.
Bùi Chất dựa lưng vào xe ngựa, dù bận nhưng vẫn ung dung đánh giá Ninh Hồi đang chán nản cúi đầu nhìn giày của mình.
Ninh Hồi bị hắn nhìn đến nỗi cả người mất tự nhiên: “Thanh Thanh Thảo Nguyên, sao hắn cứ nhìn chằm chằm ta vậy?”
Thanh Thanh Thảo Nguyên lười biếng nói: “Vì người đẹp đấy.”
Ninh Hồi: “...” Ta hét vào mặt con gấu trúc nhà ngươi bây giờ ngươi tin không?”
“Đi thôi, còn ngây ra đó làm gì?”
Xe của Ninh Hồi đã hỏng rồi, không thể tiếp tục lên đường nữa.
Nếu Bùi Chất đã lên tiếng, nàng cũng đành cố mà đi theo hắn thôi.
Hai người Thanh Đan Thanh Miêu thật sự bị dọa sợ chết khiếp, sắc mặt trắng bệch không khác gì tờ giấy Tuyên Thành, Ninh Hồi nhìn mà đau lòng: “Không sao chứ?”
Thanh Đan lắc đầu: “Nô tỳ không sao, thiếu phu nhân người ở bên ngoài có bị thương gì không?”
Ninh Hồi giang hai tay bảo nàng ấy nhìn cho cẩn thận: “Không đâu, ngươi xem, ta rất tốt.”
Trên người nàng ngoại trừ dính chút đất bẩn ra thì không có vết máu nào, Thanh Đan Thanh Miêu cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Bọn họ làm nô tỳ, không thể bảo vệ chủ tử thì thôi, ngược lại còn khiến chủ tử ra bên ngoài chống đỡ, như vậy đã là đại bất kính rồi, nếu còn khiến chủ tử bị thương ở đâu thì thật sự là chỉ có thể lấy cái chết để tạ tội.
Ánh mặt trời chiếu lên người ấm áp, xua tan đi sự sợ hãi vì lạnh lẽo, hai người cũng dìu nhau lên xe ngựa.
Bùi Chất hưởng thụ đã quen, hắn cố gắng đi tới vị trí ngày hôm nay còn không phải vì muốn bản thân sống tốt chút sao? Cơm ăn, áo mặc, phương tiện đi lại tất nhiên phải tốt nhất có thể, trên chiếc bàn nhỏ được chế tác từ gỗ tử đàn quý hiếm bày hai đĩa bánh đậu xanh và bánh vó ngựa hai màu, ly sứ màu xanh ngọc bị đổ nắp nghiêng, lư mạ vàng hình thú tỏa hương thoang thoảng, phả vào mũi chỉ thấy tinh thần thanh tỉnh, thoải mái.
Hắn ngồi bên trái, Ninh Hồi ngồi ở ghế nhỏ bên phải, nàng cảm thấy rất không thoải mái, Bùi Chất cứ nhìn nàng mấy lần.
Ninh Hồi không hiểu nổi gãi loạn đầu tóc: “Thanh Thanh Thảo Nguyên, vì sao hắn lại nhìn chằm chằm ta nữa?”
Thanh Thanh Thảo Nguyên a một tiếng: “Bởi vì người đẹp đó.”
Ninh Hồi: “...!Có thể nói chuyện bình thường được không hả?”
Thanh Đan đã dần bình tĩnh lại, thấy nàng vẫn luôn vuốt tóc, vội vàng nói: “Để nô tỳ búi lại lên cho người.”
Các phu nhân tiểu thư mà ra ngoài là chuẩn bị đồ đạc rất chu toan, Thanh Đan lấy trâm cài hoa trên đầu nàng xuống, cầm lược ngọc chải dài một đường cho tóc mượt mà lại.
Vì vừa rồi chịu kinh sợ nên hiện giờ cũng không còn nhiều sức lực, động tác của nàng ấy cực kỳ nhẹ nhàng mà lại chậm chạp, khiến Ninh Hồi có chút ngứa ngáy, nàng cười vài tiếng, đôi trâm cung hoa cầm trên tay quẹt qua cánh tay Thanh Đan làm Thanh Đan cũng bật cười, nỗi sợ trong lòng tiêu tan đi không ít.
Vốn dĩ Bùi Chất còn đang nhắm mắt dưỡng thần, búi tóc trang điểm gì đó, hắn không có hứng cũng không có tâm tư nhìn, hắn chỉ quen ở một mình thôi, trong xe ngựa đột nhiên có thêm mấy người khiến hắn có chút không quen.
Hắn chán nản mở nắp ly trà ra, quét qua thành cốc tạo nên một âm thanh thanh thúy.
Nữ nhi có mái tóc đen dài mượt sáng bóc trông cực kỳ nổi bật và kiêu kỳ, tóc mây bồng bềnh trông cực kỳ đẹp mắt, Bùi Chất nhìn mái tóc dài mượt của nàng lướt theo khe hở ngón tay Thanh Đan, dường như còn mượt mà hơn cả lụa thượng đẳng, đầu ngón tay hắn khẽ giật, đậy lại nắp chén trà, mệt mỏi lười nhác dựa vào vách xe.
Thanh Đan bị hắn nhìn cực kỳ áp lực, khuỷu tay đều phát run, động tác cũng trở nên cẩn thận, dè dặt hơn.
Ninh Hồi nhướng mày: “Thanh Thanh Thảo Nguyên, hắn lại nhìn chằm chằm ta kìa.”
Thanh Thanh Thảo Nguyên ngáp một cái: “Bởi vì người…”
“Vì ta đẹp chứ gì, ta biết, ngươi không cần lúc nào cũng thương nhớ khen ta đâu.” Ninh Hồi vân vê sợi hoa, ngắt lời Thanh Thanh Thảo Nguyên định nói ra.
Thanh Thanh Thảo Nguyên chống cái mặt to béo, vẻ mặt lạnh nhạt vô tình: “Không, ta muốn nói là vì trên mặt người dính đất.”
Ninh Hồi mở to mắt: “Hả??” Có một con gấu trúc không dựa theo kịch bản thật khiến người ta khó chịu.
Ninh Hồi rút khăn ra lau mặt, quả nhiên không biết dính đất từ đâu, nàng cắn chặt răng, hừ, cuộc đời éo le này thật là khiến người ta phát sầu.
Khi Ninh Hồi còn đang trưng ra vẻ mặt khốn khổ thì Thanh Đan đã búi tóc xong, đôi trâm cung hoa đã dính bẩn, đeo lên cũng không thích hợp, Thanh Đan đeo cho nàng một chiếc trâm khác có hình đóa hoa nhung màu lam nhạt, nhìn cũng rất xinh đẹp.
Hoa cỏ là thứ Ninh Hồi thích nhất, vẻ mặt nhanh chóng tươi cười, Thanh Đan thấy nàng vui bản thân cũng rất vui: “Còn mấy canh giờ nữa mới tới, hay là thiếu phu nhân ngủ chút đi?”
Ninh Hồi lắc đầu: “Hiện giờ ta không ngủ được.” Giấc ngủ vừa rồi khiến nàng tới giờ vẫn còn tỉnh táo, hơn nữa vừa rồi còn mơ thấy mình bị mông Thanh Thanh Thảo Nguyên đè chết , trong lòng đang kích động, không thấy buồn ngủ một chút nào.
Thanh Đan nghe vậy cũng không khuyên nhủ nhiều, ngồi bên cạnh Thanh Miêu, cụp mắt xuống.
Trong xe ngựa lại trở nên yên tĩnh, Bùi Chất cầm một tấm lụa trắng nhỏ, nhúm một miếng bánh đậu xanh thả vào ly xanh ngọc, sau đó lại thong thả ung dung lấy muỗng gỗ nhúng vào ly trà khuấy lên, ánh mắt hắn hờ hững nhìn về một góc, một tay chống thái dương, nếu không nhìn về phía cái ly kia thì quả thật giống một bức tranh mỹ nhân nghỉ ngơi, nhưng mà...
Ninh Hồi khiếp sợ nhìn cái ly “nhão nhoét”: “Ngươi đang làm gì thế?” Bánh đậu xanh ăn như vậy sao?
So với vẻ kinh hãi của nàng, Bùi Chất chỉ lạnh nhạt liếc nhìn nàng: “Nhàm chán quá thôi.”
Ninh Hồi: “...” Thú vui của người có tiền thật “thú vị”.
“Thanh Thanh Thảo Nguyên, hiện giờ hắn có giống trẻ con đang nghịch bùn không?”
Thanh Thanh Thảo Nguyên tấm tắc vài tiếng: “Một đứa trẻ phất tay một cái là có thể xử lý người?”
Ninh Hồi cảm thấy gần đây Thanh Thanh Thảo Nguyên nóng tính hơn nhiều: “Một chút tế bào hài hước cũng không có.”
Thanh Thanh Thảo Nguyên bày ra quầng thâm mắt của mình cho nàng xem, cố gắng ra vẻ mình rất hài hước.
Ninh Hồi không để ý tới nó, nghiêng người ghé vào cửa sổ ngắm nhìn khung cảnh hai bên đường.
Bởi vì trận ám sát trên đường nên lộ trình một canh giờ lại mất thêm nửa canh giờ nữa.
Xe ngựa vững vàng dừng trước cổng lớn phủ Quốc công, Ninh Hồi đứng dậy muốn đi xuống, khi sắp tới cửa xe nghĩ một chút lại quay đầu nói với hắn một tiếng cảm ơn.
Bùi Chất nhìn nàng, cười nhạo một tiếng rồi nhìn đi chỗ khác, không để ý tới.
Ninh Hồi cạn lời giẫm lên ghế xuống ngựa đi xuống, thật sự bảo nàng nói gì mới được đây.
Lần đầu Bùi Chất nghe được người khác nói cảm hơn với hắn, cảm thấy vừa mới lạ vừa châm chọc.
Hắn hơi nheo mắt, lấy một viên trong bình sứ từ tay áo ra ngậm vào miệng, cũng không uống nước mà trực tiếp nuốt xuống.
Bùi Chất không về phủ mà đánh xe tới trước công sở hoàng thành, trong xe ngựa không còn nữ quyến nên Tề Thương liền chui vào: “Thế tử, chúng ta tới quan thự trước hay là vào cung trước?”
“Đi gặp Bệ hạ trước.”
“Vâng.” Tề Thương vén rèm lên nói với phu xe một tiếng rồi quay lại, Bùi Chất bảo hắn ngồi xuống: “Chuyện hôm nay ngươi nghĩ sao?”
“Cũng khó nói, có khả năng là dùng thiếu phu nhân làm lá chắn để nhằm vào phía chúng ta, khả năng khác là thật sự nhằm vào thiếu phu nhân.” Tề Thương cân nhắc một chút: “Thuộc hạ vẫn thiên về tình huống phía sau hơn.” Tối qua bọn họ tới núi Thiên Diệp, vì chuyện liên quan tới Trưởng công chúa Trấn Quốc mà hành sự tương đối bí mật, có rất ít người biết hành tung.”
Đôi mắt Bùi Chất âm trầm, lạnh lẽo: “Chuyện lần trước điều tra thế nào rồi?”
Tề Thương lẩm bẩm: “Chuyện đó do Sở Hốt phụ trách, chắc nàng đã mang đồ vào thư phòng rồi.”
Bùi Chất gật đầu: “Thẩm vấn tên mới bắt được hôm nay cho hẳn hoi.”
Tề Thương gật đầu, hai người lại nói vài chuyện liên quan tới Trưởng công chúa Trấn Quốc và đại sứ Nam La, xe ngựa cũng dần tiến tới hoàng thành.
...
Bùi Hân trở về sớm hơn Ninh Hồi nhiều, nàng ta bị Bùi Chu thị cưỡng chế ở chính viện, ăn cơm trưa xong ngủ một giấc trên giường nhỏ, tỉnh lại Quất Hạnh đã nói với nàng ta chuyện kia.
Bùi Hân ôm cái đầu ngủ tới nỗi có chút choáng váng: “Ngươi nói Ninh Hồi và Bùi Chất cùng nhau hồi phủ?”
Quất Hạnh gật đầu: “Nô tỳ tận mắt thấy thiếu phu nhân đi từ xe ngựa Thế tử xuống.” Đồ của Bùi Chất trong Bùi phủ là độc nhất, ngay cả đồ của Hiển Quốc công cũng không hữu dụng bằng, nàng ấy tuyệt đối sẽ không nhìn nhầm.
Bùi Hân nhận lấy khăn lau mặt: “Nói vậy thì Bùi Chất thật sự tới am ni Thanh Thủy ở núi Thiên Diệp? Sáng nay ta không nhìn nhầm.”
“Bùi Chất làm sao?” Bùi Chu thị đi từ bên ngoài vào, không vui nói: “Hân Nhi, ta đã nói bao nhiêu lần rồi, đó là huynh trưởng của con.
Nói chuyện đúng là không biết lớn bé…”
Trong lòng Bùi Hân không cho là đúng nhưng ngoài mặt cũng không chọc nương tức giận, lôi kéo tay bà nói cho có lệ: “Con biết rồi, còn biết rồi, lời này nương đã nói với con bao nhiêu lần rồi.”
Bùi Chu thị gõ trán nàng ta, quở trách nói: “Nói nhiều như vậy mà con vẫn không ghi nhớ trong lòng.”
Bùi Hân biết bà ấy lại chuẩn bị giảng đạo lý, ngoan ngoãn không một lời phản bác, nói nhiều sai nhiều, đạo lý này nàng ta vẫn hiểu được.
Nàng ta rất thuận theo, tâm tư muốn dạy dỗ nàng ta cẩn thận một phen của Bùi Chu thị cũng vì thế mà dịu bớt: “Thu dọn xong chưa? Đi theo ta để học tính toán sổ sách đi.”
Bùi Hân vừa nghe tới hai chữ sổ sách là đã cảm thấy đau đầu, trong lòng tràn đầy buồn bực gật đầu: “Biết rồi ạ.”
Hai mẹ con dắt díu nhau ra ngoài, còn chưa tới nhà chính thì Đồng Chi bên cạnh Bùi Chu thị đã vội vàng chạy tới, uốn gối nói: “Phu nhân, Quốc công gia tới rồi, bảo người mau qua đó ạ.”
Bùi Chu thị vỗ tay nữ nhi: “Cùng qua đi.”
Hiển Quốc công hiện giờ mới hơn bốn mươi, môi trên có ria mép ngắn, môi dưới cũng có râu, dáng vẻ ông ta không tầm thường, tới tuổi trung niên khí chất thay đổi lớn, so với hai nhi tử là một cảm giác hoàn toàn khác.
Ông ta ngồi bên bàn tròn, trên đầu đội mũ quan, mặc áo gấm Tứ Xuyên thêu hoa chìm, khi Bùi Chu thị và Bùi Hân tới cửa, ông ta đang bưng chung trà gạt nhẹ vài lá chè đang trôi nổi.
“Phụ thân.” Bùi Hân gọi một tiếng, Hiển Quốc công tùy tiện gật đầu, thẳng thừng lên tiếng: “Ta và mẫu thân có vài lời muốn nói, con tự đi chơi đi.”
Bùi Hân đã quen với sự lạnh nhạt này rồi, nhưng vẫn cảm thấy tức giận, không cam tâm đi ra ngoài.
Bùi Hân vừa đi, Bùi Chu thị cong khóe môi, nắm chuỗi ngọc lưu ly trên tay, mở miệng nói: “Lão gia hiếm khi tới chính viện của thiếp thân, không có việc gì hẳn sẽ không tìm tới cửa, nói đi, có chuyện gì?”.