Hà Hoa quay lưng lại nói:
- Không sao mà !
Cháu chỉ ôm trong tay sẽ không hề gì đâu. Lúc trước thân phụ cháu cùng
cháu chơi trò "cưỡi ngựa voi", cháu còn cầm búa nữa là.
Hoắc Vũ Hoàn đanh phải cười miễn cưỡng bảo:
- Thôi được, cháu nhớ ôm thật chặt và đừng có rút đao ra đấy.
Nói xong, Hoắc Vũ Hoàn đưa đao cho Hà Hoa ôn rồi tiếp tục cõng cô bé lên đường.
Hà Hoa tuy là một đứa bé gái, nhưng can đảm thì chẳng khác một đứa con trai. Cô bé cười khanh khách:
- Bá bá, chạy nhanh nữa lên.
Hoắc Vũ Hoàn thấy cô bé cười một cách khoái chí như vậy cũng rất lấy làm vui mừng. Trong bụng tự nhủ thầm:
- Trẻ con rốt cuộc vẫn là trẻ con. Chỉ lo nô đùa, chẳng hề nhớ đến mối huyết thù của cha mẹ"
Tuy nghĩ vậy nhưng Vũ Hoàn vẫn không nỡ làm nghịch ý cô bé. Lập tức gia tăng công lực, chạy như bay về phía trước.
Hà Hoa càng phấn khởi hơn, vừa đạp đạp hai chân vừa lớn tiếng quát:
- Xông lên ! Xông lên ! Giết bọn chúng. Đại tướng đâu mau lên, mau lên...
Trong tiếng hét đột nhiên thanh Ngự Lân bảo đao đã rời khỏi vỏ. Rồi nhắm thẳng đỉnh đầu Hoắc Vũ Hoàn chém xuống.
° ° °
Mạnh Tôn Ngọc và Lâm Tuyết Trinh phụng mệnh giữ cửa
núi, nên trước sau vẫn không hề biết ở phía sau ngôi cổ tự đã xảy ra
chuyện gì. Đợi đến khi Vô Vi đạo trưởng từ dưới vực quay trở lên, mới
biết là Hoắc Vũ Hoàn đã một mình truy đuổi theo hung nguyên.
Lâm
Tuyết Trinh nghe xong liền hoảng hôt. Nàng cũng chẳng kể thân phận của
Vô Vi đạo trưởng trong Hoàn Phong Thập Bát Kỳ là gì, liền ở trước mặt
mọi người mà trách móc lão:
- Lão thật là hồ đồ. Tại sao không
giữ đại ca ở lại, cùng mọi người thương lượng, mà còn để đại ca một mình đuổi theo hung thủ ? Nếu lỡ xảy ra chuyện gì, thì phải làm sao ?
Vô Vi đạo trường không hề tỏ ra khó chịu, chỉ buông một tiêng thở dài bảo:
- Ta đã thử giữ đại ca lại, nhưng vì người quá lo âu cho sự an nguy của
tam đệ, nên quyết định không chịu ở lại. Như vậy ta phải làm sao đây ?
- Tại sao lão không cùng đi với đại ca ?
Vô Vi đạo trưởng lắc đầu:
- Đại ca muốn tại hạ đưa các huynh đệ bị thương trở về mật cốc. Ta không thể không tùng mệnh.
Lâm Tuyết Trinh giậm chân một cái nói:
- A ! Thật là ngu ngốc. Nếu như lão cứ một mực đi theo đại ca thì không
có người trở lại báo tin. Như vậy không phải là đại ca không thể đi được hay sao ?
Hai tiếng "ngu ngốc" đã làm cho Vô Vi đạo trưởng phật ý. Lão sa sầm nét mặt, lãnh đạm nói:
- Hoàn Phong Thập Bát kỳ của chúng ta chỉ biết tùng mệnh hành sự. Không hiểu làm thế nào để tìm cách kháng lệnh.
Thiết Liên Cô lập tức tiếp lời:
- Nhị ca nói rất đúng. Chúng ta đâu có giống những kẻ lúc nào cũng chỉ
biết lấy mình mà không nghĩ đến kẻ khác, không biết kỷ luật. Muốn làm gì thì làm không phân biệt trên dưới.
Lâm Tuyết Trinh quay lại hỏi:
- Thiết tỷ tỷ nói vậy là có ý gì ?
Thiết Liên Cô cười nhạt:
- Ái cha ! Thật không dám nhận. Lâm cô nương cứ gọi thẳng tên ta. Nhị ca
Vô Vi dưới mắt Lâm cô nương còn không ra gì, cho nên hai chữ "tỷ tỷ" ta
thật không dám nhận, vì như vậy là vượt quyền...
Lâm Tuyết Trinh cứng họng:
- Tỷ...
Mạnh Tôn Ngọc vội khuyên can Lâm Tuyết Trinh:
- Sư muội, muội nói ít một chút đi, cái miệng không lúc nào ngưng.
Lâm Tuyết Trinh mặt mày trắng bệch, tức cành hông. Nàng liền trút hết giận dữ lên đầu Mạnh Tôn Ngọc:
- Sư huynh còn là một nam tử hán không mà lại nhu nhược đến vậy chứ ? Từ nay về sau, huynh hãy để mặc muội.
Nói những câu đổ tội vô cùng vô lý như vậy xong, Lâm Tuyết Trinh xoay người đi thẳng xuống núi.
- Sư muội ! Sư muội !
Mạnh Tôn Ngọc gọi liền mấy tiếng vẫn không thấy Lâm Tuyết Trinh xoay đầu lại, chàng liền quay sang vái chào mọi người:
- Sư muội tại hạ tính tình bướng bĩnh, xin chư vị thứ lỗi cho. Bây giờ tại hạ xin cáo từ...
Chưa dứt lời thì người đã chạy xa hơn mười trượng ngoài.
Mọi người nhìn theo bóng dáng hai người, cũng không có một ai ngăn cản họ
lại nhưng trong lòng mọi người đều đột nhiên cảm thấy nặng trĩu.
Một lúc sau, mới nghe Vô Vi đạo trưởng buông một tiếng thở dài, lẩm bẩm:
- Đối với một người trẻ tuổi không hiểu việc, chúng ta làm như vậy có lẽ
hơi quá đáng, nhưng ta có linh cảm rằng với tính khí như vậy, nhất định
cô ta sẽ đem lại cho Hoàn Phong Thập Bát Kỳ những hậu quả vô cùng tai
hại khó lòng sửa chửa được về sau này.
Xảo thủ Hàn Văn Sanh bất chợt lên tiếng:
- Đại ca mới rời khỏi, chúng ta đã không nhịn sự tức giận làm Lâm cô
nương bỏ đi. Sau này đại ca biết được, nhất định sẽ quở trách chúng ta.
Đại Ngưu liền lên tiếng:
- Sợ cái gì ? Là do cô ta tự ý bỏ đi, ngay cả sư huynh của cô ta cũng
không khuyên can được. Ở lại rồi không biết lớn nhỏ gì, muốn nói gì thì
nói sao ? Nói đệ thì được nhưng với các huynh lớn tuổi hơn cô ta nhiều
thì không được. Bao nhiêu lần cô ta châm chích, khó dễ với Thiết tỷ tỷ
rồi. Bây giờ lẽ nào lại muốn chúng ta quì xuống van xin cô ta hay sao ?
Bình thường Đại Ngưu rất khù khờ, ít nói. Khi không hôm nay cóc mở miệng nói ra một hơi làm ai cũng ngạc nhiên.
Yến Tử Trần Bằng chợt nhún vai lên tiếng tiếp:
- Đi cũng tốt. Từ lúc cô ta đến mật cốc, đã liên tiếp xảy ra nhiều chuyện phiền phức. Đệ cũng thấy cô ta chỉ là một mối lo cho chúng ta. Đi càng
sớm, càng đỡ tai hoạ.
Đây là người thứ hai có cùng một ý nghĩ như Vô Vi đạo trưởng, lòng mọi người chợt càng nặng hơn, rối ren như đống tơ vò.
Im lặng một lúc sau. Vô Vi đạo trưởng lên tiếng:
- Nói gì thì nói, người ta cũng chỉ là khách. Đại ca đã bảo chúng ta phải đối đãi tốt với cô ta. Huống hồ trong lúc mọi người đang cùng chung kẻ
thù... A ! Quả thật vừa rồi chúng ta có hơi quá đáng...
Thiết Liên Cô có vẻ không vui, chậm rãi nói:
- Được rồi ! Được... Sau này đại ca có bắt tội, mọi người cứ đổ hết tội
lên người của muội là được rồi. Do một mình muội gây ra, không hề liên
luỵ đến ai cả.
Hàn Văn Sanh lắc đầu gượng cười đáp:
-
Chúng ta đều là huynh đệ, có phước củng hưởng, có hoa. cùng chia. Cửu
muội nói như vậy, chẳng khác nào giận lẫy luôn cả các huynh đệ.
Thiết Liên Cô cười buồn:
- Muội nói toàn là những lời thật lòng cả. Việc này do muội gây ra, đương nhiên sẽ do muội gánh chịu. Các huynh đệ đối xử tốt với muội như vậy,
muội không biết phải dùng lời cảm kích gì. Nhưng mà, đại ca...
Nói đến đây, giọng nàng có vẻ hơi nghẹn ngào:
Thôi ! Không nhắc đến còn tốt hơn. Tình cảm chung sống mười mấy năm, đến nay lại ra nông nỗi này. Thật khiến cho người ta đau lòng.
Đại Ngưu bất chợt trố hai mắt lên nói:
- Thiết tỷ tỷ không cần phải chán nản. Việc của tỷ tỷ và đại ca, các huynh đệ ai mà chẳng rõ...
Hàn Văn Sanh vội vàng quát khẽ:
- Không được nói bậy. Những việc này đệ hiểu cái gì ?
Đại Ngưu bỗng nhiên cao giọng:
- Cái gì ? Đệ không hiểu à ? Đệ không phải sanh ra từ đá, những việc "cưới gả, lấy nhau, con cái" đệ cũng không hiểu hay sao ?
Hàn Văn Sanh vốn sợ Đại Ngưu không hiểu chuyện sẽ làm cho Thiết Liên Cô đau lòng hơn. Ai ngờ càng ngăn cản không cho gã nói, gã lại càng nói quá
trớn hơn. Hàn Văn Sanh chỉ còn cách lắc đầu cười khổ để mặc gã.
Đại Ngưu nhìn chung quanh thấy mọi người đang cố nhịn cười, không khỏi ngạc nhiên hỏi:
- Các vị cười cái gì ? Chẳng lẽ tiểu đệ nói không đúng hay sao ? Không
tin các huynh có thể ở tại đây hỏi Thiết tỷ tỷ xem, có phải tỷ tỷ muốn
lấy đại ca, rồi sanh con không chứ ?
Mọi người không còn nhịn được nữa, liền cười ầm lên. Thiết Liên Cô hai má đỏ bừng, nhưng vẫn cúi đầu lặng im không nói tiếng gì.
Vô Vi đạo trưởng bèn lên tiếng:
- Đại Ngưu, đừng có ở đó mà lải nhải. Sự việc này cho dù đệ có biết cũng không cần phải nói ra.
Đại Ngưu vẻ hơi bực bội đáp:
- Đệ không nói ra thì các huynh đệ không hiểu. Bây giờ đệ nói, các huynh lại chê đệ lải nhải. Làm người thật là khó.
Vô Vi đạo trưởng bèn nói lãng qua chuyện khác:
- Bây giờ đừng nói đến những chuyện này nữa. Mọi người hãy lo bàn bạc xem phải chia người ra như thế nào để lo đi tiếp ứng cho đại ca và tam đệ ?
Hàn Văn Sanh liền nói:
- Chuyện này rất đơn giản, chỉ cần chia các huynh đệ bị chưa thương ra
thành hai toán. Một toán sẽ do nhị ca dẫn đầu, hộ tống các huynh đệ bị
thương trở về mật cốc. Toán còn lại sẽ theo đệ lo việc tiếp ứng.
Thiết Liên Cô vội vàng nói:
- Muội muốn đi cùng với tứ ca.
Có mấy huynh đệ bị thương nhẹ cũng đồng lên tiếng nói:
- Bọn đệ đều không muốn trở về mật cốc dưỡng thương. Mà chỉ muốn đi tiếp ứng cho đại ca và tam ca mà thôi.
Vô Vi đạo trưởng không đồng ý:
- Không cần phải như vậy. Tiếp ứng tuy là việc quan trọng. Hộ tống các
huynh đệ trọng thương cũng không thể xem nhẹ. Hơn nữa đại ca đã căn dặn
những huynh đệ nào bị thương, đều bắt buộc phải trở về mật cốc hết.
Thiết Liên Cô không bằng lòng, lên tiếng:
- Muội chỉ bị thương sơ sơ ở ngoài da, có đáng gì đâu chứ ? Nếu như nhị
ca nhất định ép muội quay trở về, muội thà rằng sẽ chết tại nơi này. Nhị ca bằng lòng cho muội đi mà...
Vô Vi đạo trưởng có vẻ khó xử:
- Muội không chịu quay trở về, mọi người cũng không đồng ý theo. Như vậy không phải là làm khó cho ngu huynh hay sao ?
Hàn Văn Sanh vội vàng nháy mắt ra hiệu cho Vô Vi đạo trưởng rồi nói:
- Ta nghĩ làm như vầy đi. Cửu muội bình thường cứ đại ca đâu thì cửu muội theo đó, cho nên lần này sẽ được ngoại lệ đi theo ta. Còn các huynh đệ
bị thương nhẹ khác, muốn cùng đi tiếp ứng phải đợi chọn lựa lại, tùy
theo khả năng thích hợp cho việc này hay không rồi mới quyết định.
Mọi người đều nhất trí đồng ý. Cuối cùng ngoài Thiết Liên Cô ra, có tám
người khác thích hợp đi cùng với Hàn Văn Sanh. Số còn lại hơn ba mươi
mấy người theo Vô Vi đạo trưởng trở về mật cốc.
Hai bên cùng chia tay tại đỉnh Lão Nha Lãnh. Lúc ấy thời gian cũng đã gần đến giờ ngọ.
Hàn Văn Sanh dẫn mọi người đi men theo dòng sông đuổi theo. Giữa đường tuy
cũng không có nghỉ ngơi, nhưng dẫu sao thời gian cũng chậm hơn Hoắc Vũ
Hoàn nửa ngày.
Bởi vậy, khi họ tìm được đến căn nhà tranh, lúc ấy thời gian đã quá nửa đêm. Và cũng chính là lúc Hà Hoa rút đao ra chém
xuống đỉnh đầu của Hoắc Vũ Hoàn...
Trong tiếng ca, tiếng cười cuả Hà Hoa, Hoắc Vũ Hoàn càng không để ý đến âm thanh của đao đang được rút ra khỏi vỏ,
Lưỡi đao không nghiêng không xéo mà nhắm ngay thẳng đỉnh đầu của Hoắc Vũ Hoàn chém xuống.
Chỉ nghe "keng" một tiếng, thân đao dội ngược trở lên.
Hoắc Vũ Hoàn lập túc dừng bước, quay đầu lại hỏi:
- Hà Hoa, cháu làm gì đó ?
Hà Hoa buông tay ra, thanh bảo đao rơi xuống cắm dính trên mặt đất. Đồng
thời cô bé cũng nhẩy xuống khỏi vai của Hoắc Vũ Hoàn lập tức che mặt
khóc.
Hoắc Vũ Hoàn sờ sờ lên đỉnh đầu mình. Rồi lấy cái nghiêng
bằng đá từ tính trên búi tóc xuống. Chỉ thấy trên cái nghiêng có vết một lằn gạch do đao chém vào.
Hoắc Vũ Hoàn nhìn cái nghiêng rồi nhìn Hà Hoa đang khóc thất là thương tâm. Rồi nhìn lại cúi cái nhìn thanh
bảo đao đang cắm trên mặt đất. Nhứt thời Hoắc Vũ Hoàn nghĩ không ra tại
sao lại có chuyện kỳ quái này.
Ngạc nhiên một hồi lâu; Hoắc Vũ Hoàn mới bước đến ngồi xổm xuống trước mặt Hà Hoa ôn tồn hỏi:
- Hà Hoa, hãy nói cho bá bá nghe, thật ra cháu muốn làm gì ?
Hà Hoa khóc càng lớn hơn:
- Cháu đáng chết. Cháu thật đáng chết !
- Không phải cháu định giết chết bá bá chứ ?
Hà Hoa vừa khóc vừa vội vàng nói:
- Không ! Không ! Kông phải ! Cháu hoàn toàn vô ý.
Hoắc Vũ Hoàn ngạc nhiên:
- Vô ý ?
Hà Hoa đáp:
- Cháu chơi thích quá, không nhịn được liền rút đao ra... không ngờ thanh đao quá quá nặng, cháu lại cầm không chặt, nên đã tột tay rơi xuống đầu bá bá...
Hoắc Vũ Hoàn thở nhẹ ra một hơi nói:
- Ồ ! Thì ra là như vậy ?
- Bá bá không tin phải không ? Cháu có thể xin thề, đây hoàn toàn là sự thật.
Hoắc Vũ Hoàn cười hiền lành bảo:
- Không cần phải thề bá bá cũng tin đây hoàn toàn là sự thật. Bá bá va Hà Hoa không thù không oán, đương nhiên Hà Hoa sẽ không giết bá bá đúng
không ?
- Đúng vậy ! Bá bá đối với cháu rất tốt. Điều này cháu cũng biết.
- Thế thì không nên khóc nữa. Nhớ rằng sau này phải nghe lời bá bá, không chơi đùa những thứ nguy hiểm. Hà Hoa của bá bá vẫn là một đứa trẻ
ngoan.
Hà Hoa vừa đưa tay lau nước mắt, vừa ngẩng đầu lên hỏi:
- Bá bá thật sự không giận cháu ?
Hoắc Vũ Hoàn nhún vai cười:
- Cháu xem ! Bá bá không sao cả, tại sao phải giận cháu chứ ?
- Không phải bá bá đã nói lưỡi đao rất bén sao ? Thật sự bá bá không hề bị thương gì cả ?
- May mà nhờ trên đầu bá bá có giấu một cái nghiêng, nhờ vậy mà nó đã cứu mạng bá bá.
Hà Hoa ngạc nhiên hỏi:
- Nghiêng gì ? Tại sao lại giấu ở trên đầu ?
- Này cháu nhìn xem. Đây là cái nghiêng được làm bằng một lạo đá từ tính
đặc biệt. Bá bá giấu nó ở tên đầu, vốn để đề phòng bọn người xấu phóng
ám khí. Sau đó quên lấy xuống, không ngờ nó lại giúp bá bá thoát chết vì chính lưỡi đao của bá bá.
Hà Hoa đón lấy nghiêng đá, lật qua lật lại xem một hồi rồi nói:
- Đá từ tính là thứ gì mà lại cứng như vậy ?
- Nếu không cứng thì có lẽ giờ này bá bá đã chết rồi. Nhưng cũng có thể
chính vì nó hút được binh khí bằng kim loại. Bởi vậy mới hút lưỡi đao
xuống đầu của bá bá.
Hà Hoa được Hoắc Vũ Hoàn giải thích rõ ràng nguyên nhân. Lúc này trong lòng cô bé mới cảm thấy sảng khoái:
- tạ Ơn ông trời đã không gây tổn thương cho bá bá. Nếu không cháu sẽ tình nguyện chết theo cùng bá bá...
Hoắc Vũ Hoàn liền cắt ngang:
- Nói bậy ! Cháu tuổi còn nhỏ, hơn nữa còn chưa báo thù cho phụ mẫu, bá
bá cũng có nhiều việc quan trọng chưa làm xong. Bởi lẽ đó, chúng ta
không thể chết được.
Thế rồi Hoắc Vũ Hoàn sau khi thu cất xong mọi thứ, vẫn để cho Hà Hoa cưỡi trên vai.
- Chúng ta còn phải đuổi theo bọn người xấu kia.
Hà Hoa ngạc nhiên hỏi:
- Bá bá vẫn còn cho cháu được cưỡi trên vai sao ?
Hoắc Vũ Hoàn cười bảo:
- tại sao không ? Không phải vừa rồi cáu chơi rất vui vẻ sao ?
Vũ Hoàn dường như không để ý đến chuyện vừa xảy ra. Vũ Hoàn vừa nói, vừa cất ước chạy nhanh về phía trước.
Hà Hoa rốt cuộc cũng là một đứa bé. Đi được một lúc, cô bé đã vội quên hết mọi chuyện vùa xảy ra. Lại bắt đầu cất tiếng ca hát.
Sáng sớm hôm sau, cả hai người đến được một thôn trang. Hoắc Vũ Hoàn hỏi
thăm những người dân ở trong thôn. Quả nhiên đêm hôm qua có mấy người
cưỡi ngựa đi ngang qua đấy, nhưng họ không dừng lại. Sau đó lại có một
người thư sinh, đi bộ một mình vào trong thôn, mua một ít lươg thực rồi
vội vàng lên đường.
Tin này càng làm cho Hoắc Vũ Hoàn an tâm và
phấn chấn hẳn lên. Ít nhất nó chứng minh được La Vĩnh Tường vẫn bình an
vô sự. Hơn nữa vẫn còn đang đuổi sát theo hung đồ, không chịu buông tha.
Hai người vào trong thôn kiếm một cái quán bán thực phẩm, ăn no một bữa,
Sau đó mua thêm một ít lương khô rồi lại tiếp tục đuổi theo hung thủ.
Dần dần họ rời khỏi khu vực núi non. Giữa đường họ thường gặp nhựng cư dân ở sơn thôn hoặc là những thợ săn. Từ đó họ càng biết chắc hơn là mình vẫn đang đuổi theo dúng hướng của đối phương. Khoảng cách đôi bên cũng
không còn bao xa.
Hoắc Vũ Hoàn lại vừa phấn khởi lại vừa khẩn
trương. Vì cách khu vực núi non chưa bao xa, nên việc truy đuổi và dò la tin tức hung thủ dễ dàng và thuận lợi. Nếu như để cho bọn chúng vào
trong thị trấn náo nhiệt thì tình hình sẽ hoàn toàn ngược lại.
Vì vậy, bất luận như thế nào cũng phải chặn cho bằng được, trước khi bọn chúng tiến vào trong một thị trấn.
Nhưng Hoắc Vũ Hoàn có mang theo Hà Hoa, làm sao có thể đi nhanhđược ?
Hoắc Vũ Hoàn cũng không thể bỏ Hà Hoa ở lại , vì thế Hoắc Vũ Hoàn đành phải
tận dụng thời gian một cách triệt để. Những lúc bụng đói, Hoắc Vũ Hoàn
vẫn vừa chạy vừa ăn mà không dám ngừng lại nghỉ giây phút nào.
Cứ đuổi theo như vậy trọn cả ngày... đến khi mặt trời đã tắt nắng, đột nhiên họ phát hiện trên đường lộ có vài đống phân ngựa.
Hoắc Vũ Hoàn dùng cành cây bươi một đống phân ra xem, không giấu được vẻ vui mừng, bảo:
- Chúng ta đã gần bắt kịp bọn người xấu kia rồi.
Hà Hoa ngạc nhiên hỏi:
- Làm sao bá bá biết được chứ ?
- Cháu nhìn đống phân ngựa này xem. Nó vẫn còn ướt chưa có khô, hơn nữa
bên trong vẫn còn nóng, hơi bốc lên. Điều này chứng tỏ ngựa của bọn
chúng vừa mới đi ngang qua đây không quá một canh giờ...
Bây giờ
trời bắt đầu tối, nhất định bọn chúng sẽ ngừng lại nghỉ ngơi. Chính vì
vậy nội trong đêm nay, chúng ta có thể đuổi kịp bọn chúng.
- Lỡ như họ không dừng chân lại nghỉ thì sao bá bá ?
- Bọn họ đã chạy suốt một ngày một đêm rồi. Cho dù người có thể cố gắng
đi tiếp, nhưng ngựa cũng phải được nghỉ ngơi chứ. Huống hồ bọn chúng
cũng đâu ngờ rằng chúng ta lại đuổi theo mau đến như vậy.
- Nếu như chúng ta đuổi kịp, lúc ấy phải làm gì ?
Hoắc Vũ Hoàn thản nhiên nói:
- Đương nhiên là phải đấu một trận sinh tử.
Hà Hoa hoảng sợ nói:
- Bá bá, cháu sợ lắm ! Thế không phải giết người sao chứ ?
Hoắc Vũ Hoàn mỉm cười:
- Không cần phải sợ hãi. Tên hung ác nhất trong bọn chúng thì trên tay đã bị thọ thương. Bá bá chận bọn chúng lại, rồi bắt lấy bọn chúng. Còn
cháu chỉ việc đứng bên ngoài xem mà thôi.
Hà Hoa nũng nịu đáp:
- Cháu không dám nhìn đánh nhau, nó sẽ làm cháu sợ chết mất...
- Không xem cũng được. Bá bá sẽ giấu cháu vào một nơi thật an toàn. Đợi
khi nào bắt xong bọn người xấu, bá bá lập tức quay trở lại tìm cháu.
Chạy thêm được mười mấy dặm nữa, họ đến bên một cánh rừng. Vừa rẽ qua khu
rừng, đột nhiên họ nhìn xa xa có những ánh sáng. Đó là những ánh đèn của một thị trấn.
Hoắc Vũ Hoàn dừng chân lại nói:
- Tạm thời chúng ta nghỉ lại đây một lát.
Hà Hoa lấy làm lạ:
- Tại sao không vào trong thành nghỉ ngơi ?
- Hiện tại bây giờ trời vẫn chưa tối hẳn, như vậy sẽ dễ để cho bọn người
xấu kia phát hiện ra, Chi bằng đợi đến khi đã vào đêm, chúng ta hành
động tiện lợi hơn.
Hà Hoa vẫn thắc mắc:
- Khi trời vào đêm, muốn tìm những người kia, há không phải khó khăn hơn hay sao ?
Hoắc Vũ Hoàn trả lời một cách chắc chắn:
- Chẳng có gì là khó khăn cả. Bọn chúng nhất đinh ở trong thị trấn kia
Nói xong, Hoắc Vũ Hoàn thả Hà Hoa xuống, lấy lương khô ra hai người cùng ngồi ăn.
Sau khi ăn no xong, Hoắc Vũ Hoàn ngả người trên cỏ bảo:
- Bá bá phải nằm nghỉ một chút mới có đủ tinh thần giao đấu đêm nay. Cháu cũng nghỉ đi, nhớ đừng có đi đâu dấy.
Hà Hoa gật đầu đáp:
- Cháu biết rồi. Cháu sẽ ngồi bên cạnh canh chừng cho bá bá ngủ. Nếu như có người đến gần, cháu lập tức đánh thức bá bá dậy.
Hoắc Vũ Hoàn cười, đưa tay lên gối đầu rồi nhắm mắt lại.
Hoắc Vũ Hoàn chạy cả ngày, bây giờ toàn thân đã hoàn toàn mệt mỏi. Vừa nằm xuống Hoắc Vũ Hoàn đã cất tiếng ngáy.
Hà Hoa ngồi một lát, thấy Hoắc Vũ Hoan có vẻ đã ngủ say, liền nhè nhẹ đứng lên, thấp giọng gọi:
- Bá bá ! Bá bá !
Gọi liền mấy tiếng vẫn không thấy HoăcVú Hoàn đáp lại. Cô bé vội quay đầu
lại nhìn bốn phía.. Chung quanh vẫn yên tĩnh không một bóng người.
Hà Hoa bước nhẹ từ từ đến bên Hoắc Vũ Hoàn, lấy tay lay nhẹ Hoắc Vũ Hoàn hai ba cái:
- Bá bá, cháu đau bụng. Cháu muốn vào trong rừng một chút, tí nữa sẽ quay trở lại được không ?
Hoắc Vũ Hoàn vẫn ngáy đều đều, không có phản ứng gì.
Thanh Ngự Lân bảo đao đã bị Hoắc Vũ Hoàn nằm hơi đè lên trên, chỉ còn có cán
đao là thò ra bên ngoài. Nếu như rút đao ra, rất có thể sẽ làm kinh động đến Hoắc Vũ Hoàn.
Ánh mắt của Hà Hoa dừng lại trên cán đao thật lâu, đột nhiên hai mày của cô bé hơi chau lại.
Hà Hoa trầm ngâm một hồi lâu, sau đó cô bé đưa tay phải nắm lấy chuôi đao, tay trái thì lay Hoắc Vũ Hoàn và gọi:
- Bá bá hãy dậy đi, cháu đang nói chuyện với bá bá cơ mà...
Hà Hoa không dám lay mạnh Hoắc Vũ Hoàn cũng không dám rút đao ra quá nhanh và càng không dám gọi lớn. Cô bé chỉ lợi dụng những âm thanh này để
tiện bề rút thanh Ngự Lân bảo đao ra.
Thanh đao từ từ rời khỏi vỏ, ánh sáng lưỡi đao càng lúc càng phát ra lạnh người.
Không ngờ, đúng lúc ấy Hoắc Vũ Hoàn bỗng nhiên bị Hà Hoa đánh thức. Vũ Hoàn liền bật ngồi dậy, ngơ ngác hỏi:
- Chuyện gì... chuyện gì...
Hà Hoa không kịp tra đao vào vỏ, vội vàng dang hai tay ra ôm chặt lấy Hoắc Vũ Hoàn run lẩy bẩy:
- Bá bá. Cháu sợ quá, bên kia có người...
Hoắc Vũ Hoàn lập tức hỏi ngay:
- Ở đâu ?
- Ở trong rừng, mới vừa rồi cháu còn nhìn thấy một cái đầu thò ra.
- Có nhìn thấy cách ăn mặc và dáng vóc của người đó không ?
Hà Hoa vẫn còn chưa hết run sợ nói:
- Cháu... cháu nhìn cũng không được rõ. Dường như là một gã hán tử khoảng ba mươi tuổi. Thân hình gã vừa cao lại vừa ốm. Trên người có khoác một
cái áo choàng vừa rộng lại vừa dày...
Hà Hoa vừa nói là không
nhìn rõ, vậy làm sao cô bé có thể phân biệt được niên kỷ của đối phương ? Nếu thật sự người đó có khoác áo choàng dầy, làm thế nào Hà Hoa nhìn ra người ta rất ốm ?
Những lời này hiển nhiên chứa đầy mâu thuẩn.
Ngược lại Hoắc Vũ Hoàn đường như không nhận ra điều đó, chỉ gật đầu bảo:
- Theo như hình dáng cháu kể, người đó rất có thể là bằng hữu của chúng
ta. cũng chính là người đã lấy đi bánh ngo ở nhà cháu. Người đó cũng
đang đuổi theo bọn người xấu, cùng đường với chúng ta.
Hà Hoa lại nói:
- Nhưng mà cháu thấy hình như không giống...
- Tất nhiên là do trời tối cháu nhìn không được rõ. Bá bá đoán chắc chắn là ông ta.
- Nếu như là bằng hữu của bá bá, tại sao ông ta không ra gặp chúng ta ?
Hoắc Vũ Hoàn há miệng ngáp một cái thật dài, mỉm cười đáp:
- Có lẽ ông ta còn chưa nhận ra chúng ta là ai, thì đã bị cháu la lên làm cho hoảng sợ bỏ chạy...
Nói rồi đưa tay vỗ vỗ lên vai Hà Hoa:
- Không cần phải sợ, yên tâm đi vào trong rừng đi, Bá bá còn phải nghĩ thêm một chút nữa.
Vũ Hoàn dường như hoàn toàn không có chú ý đến tại sao thanh đao lại bị
rút ra nửa chừng. Càng không tra vấn tại sao Hà Hoa lại làm như vậy.
Nhưng mà ngược lại Hà Hoa đã cảm thấy lạnh toát cả người.
Diều khiến cho Hà Hoa kinh hãi, không phải là động tác tra đao vào vỏ của
Hoắc Vũ Hoàn mà là câu nói "yên tâm đi vào trong rừng đi"
Từ câu
nói này, có thể thấy rằng Hoắc Vũ Hoàn không có ngủ say. Nhứt cử nhứt
động của Hà Hoa đều không lọt qua mắt của Hoắc Vũ Hoàn.
Nhưng tại sao ông ta lại giả vờ ngủ say ? Nếu ông ta đã biết tất cả, vậy tại sao lại không vạch mặt mình.
Ông ta thật sự không biết, hay cố ý làm bộ hồ đồ ?
Hà Hoa càng nghĩ càng thấy run sợ. Cô bé không biết bây giờ phải nên làm thế nào đây ?
Nhưng có một điều Hà Hoa nhận ra rõ ràng là, bất luận Hoắc Vũ Hoàn lần này
ngủ thật hay ngủ giả, cô bé cũng nhất quyết không đụng chạm vào thanh
bảo đao kia.
Một hồi lâu sau, Hoắc Vũ Hoàn chợt tỉnh dậy. Lúc này trời cũng đã bắt đầu vào đêm. Vũ Hoàn đứng dậy phủi phủi những cọng cỏ
dính trên người, cười sảng khoái nói:
- Ngủ được một giấc thật là dễ chịu. Tinh thần phục hồi, sức khoẻ trở lại. Lát nửa mới có sức quyết chiến với bọn người xấu kia. Hồi nảy đến giờ, người ở trong rừng có lộ
diện ra nữa không ?
Hà Hoa vội trả lời:
- Không có.
- Có lẽ người đó đã vào trong thành trước rồi. Chúng ta cũng đ72ng chậm trễ, hãy mau lên đường thôi.
Nói xong, nắm tay Hà Hoa dắt sải bước đi vào trong thành.
Sau khi vào trong thành, họ ,mới biết đây là huyện thành Đồng Nhơn huyện,
thuộc tỉnh Thanh Hải. Tuy là một huyện nhỏ hẻo lánh, nhưng vì phía tây
có nhiều dãy núi, phía bắc có sông thông với sông Hoàng Hà, cho nên có
thể nói nơi đây rất là náo nhiệt, trong thành cũng có hai, ba tửu điếm,
khách điếm lớn.
Hoắc Vũ Hoàn chọn một khách điếm tương đối sạch
sẽ bước vào. Sau khi mướn được hai phòng, Hoắc Vũ Hoàn liền trở vào
phòng mình tắm rửa và thay y phục khác. Sau đó Vũ Hoàn kêu tiểu nhị vào, đưa cho hắn một nén bạc mười lượng rồi căn dặn:
- Ngươi hãy
chuẩn bị rượu và nấy món ăn mang đến phòng cho ta. Còn nén bạc này ngươi cầm lấy. Khi nào ta lên đường sẽ tính luôn một thể.
tên tiểu nhị nhận lấy nén bạc, mặt tươi cười nói:
- Đại gia muốn dùng món chi, để tiểu nhân đi căn dặn nhà bếp chuẩn bị.
Hoắc Vũ Hoàn đáp:
- Món gì cũng được. À ! Ta còn có một việc muốn hỏi thăm nhà ngươi.
Tên tiểu nhị lẹ miệng trả lời:
- Đại gia muốn hỏi thăm về chuyện gì ?
- Chạng vạng ngày hôm nay, ngươi có thấy mấy ngươi khách cưỡi ngựa đi vào trong thành này không ?
- Xin hỏi đại gia, mấy vị khách kia hình dáng ra sao ?
- Đại khái có khoảng bốn, năm người. Tất cả bọn họ đều cưỡi ngựa, trong
số đó có một người bị thương ở tay. Bọn họ đi xuống từ dãy núi phía tây.
Tiểu nhị không cần suy nghĩ lắc đầu đáp:
- Trong một tháng nay, có rất út người vào trong thành từ hướng đó. Chỉ
sợ rắng mấy vị khách kia vẫn còn chưa đến. Hay là đại gia cứ ở lại đây
nghỉ vài ngày, nhất định sẽ gặp được họ.
Hoắc Vũ Hoàn lắc đầu nói:
- Có lẽ họ không có nghỉ trọ lại ở khách điếm này. Vậy ngươi hãy thử đi hỏi thăm những khách điếm khác dùm ta xem.
Tên tiểu nhị lại cười:
- Không cần phải đi hỏi. Khách điếm của tiểu nhân lớn nhất trong thành
này. Những vị khách sang trọng nhất định sẽ không nghỉ lại ở những khách điếm khác đâu. Đạc biệt là những vị khách có cưỡi ngựa. Vì ở những
khách điếm kia, đều không có chỗ nghỉ ngơi cho ngựa...
- Bọn họ đều là người từ phương xa đến. Có lẽ không biết được việc này nên đã vào nhầm những khách điếm kia...
Không đợi Hoắc Vũ Hoàn nói hết câu, tiểu nhị lại lắc đầu lia lịa:
- Tuyệt đối không hề có chuyện này. Không giấu gì đại gia, trong thành
này tổng cộng có ba khách điếm lớn đều nằm ở hướng đông. Cho dù những vị khách kia có vào lầm những khách điếm đó đi nữa, thì bên ấy cungchĩ cho họ qua đây mà thôi. Huống hồ bốn, năm con ngựa cùng đến một lúc, tiểu
nhân nhất định phải nhìn thấy. Hôm nay từ sáng sớm cho đến bây giờ, ở
trên đường phố ngay cả hai con ngựa còn không nhìn thấy, nói chi là bốn
con.
Hoắc Vũ Hoàn nghe những lời này không khỏi lấy làm ngạc nhiên. Chẳng lẽ hung thủ đã vòng qua thị trấn, đi suốt đêm hay sao ?
Vũ Hoàn cau mày lại hỏi:
- Thế thì ta muốn hỏi thăm về một người, đó là một gã thư sinh đi một mình không có cưỡi ngựa, ngươi có gặp qua người này chưa ?
Tên tiểu nhị trầm ngâm giây lát hỏi:
- Vị khách này cũng đến lúc trời gần tối phải không ?
- Không sai hắn cũng từ dãy núi ở phiá tây đến
Tiểu nhị lắc đầu đáp:
- Tiểu nhân cũng không nhìn thấy vị khách nào như vậy. Nhưng tiểu nhân có thể đến hai khách điếm kia hỏi giúp cho đại gia. Có lẽ vị khách ấy cũng ở một trong hai chỗ đó cũng nên.
Hoắc Vũ Hoànlại móc ra một mờ bạc vụn, nhét vào tay tiểu nhị bảo:
- Làm phiền tiểu huynh đệ giúp cho việc đó. Nếu như có tin tức, xin báo gấp cho tại hạ biết.
Tiểu nhị vội vàng đa tạ rồi lui ra ngoài. Chẳng bao lâu, rượu và thức ăn đã được mang đến.
Hoắc Vũ Hoàn gắp thức ăn đầy chén cho Hà Hoa, còn mình ngồi uống ruôu trầm tư suy nghĩ.
Hà Hoa vừa ăn vừa hỏi:
- Bá bá, nếu quả thật bọn người xấu kia không đến. Như vậy chúng ta có cần đợi bọn họ không ?
- Không bao giờ có chuyện đó xảy ra, bọn chúng nhất định đã đến đây rồi.
- Thế tại sao người tiểu nhị lại nói là không nhìn thấy ?
- Nếu như bọn chúng cưỡi ngựa vào trong thành, nhất định sẽ dễ bị bại lộ
tung tích. Có lẽ bọn chúng đã nghỉ ls5i một nơi kín đáo nào đó ở bên
ngoài thành, mà cũng có thể bọn chúng đã để ngựa ngoài thành, sau đó đi
bộ vào trong. Hoặc là bên ngoài thành có đồng đảng cuả chúng tiếp ứng...
- Nói thế, chúng ta rất khó khăn để tìm gặp bọn họ ?
- Không đâu. Chúng ta nhất định có thể tìm được. Hơn nữa không phải chỉ tìm được...
Đang nói đến đây, tiểu nhị đã bước vào.
Hoắc Vũ Hoàn vội vã hòi?:
- Thế nào rồi ?
Tiểu nhị lắc đầu:
- Tiểu nhân đã đi hỏi tất cả các khách điếm ở đây, nhưng đều được trả lời là không thấy những vị khách ấy.
Hoắc Vũ Hoàn lại hỏi:
- Ngay cả người khách đi bộ cũng không có ?
- Cũng không có. Tiểu nhân còn đến gần cửa thành hỏi thử xem cả ngày hôm
nay có ai thấy những vị khách như đại gia đã tả, vào trong thành hay
không, nhưng tất cả đều trả lời không thấy.
Hoắc Vũ Hoàn tự lẩm bẩm một mình:
- Thật là kỳ quái...
Tiểu nhị tiếp:
- Theo như tiểu nhân nhận thấy, những vị bằng hữu của đại gia rất có thể
vẫn còn chưa đến. Tiểu nhân đã nhờ mấy tên tửu nhị của quán trà Vương Ma Từ ở tại cửa thành. Mấy ngày tới đặc biệt chú ý đến những người khách
vãng lai. Chỉ cần thấy được mấy vị khách kia, lập tức đến báo cho đại
gia biết.
Hoắc Vũ Hoàn gật đầu:
- Thật vất vả cho tiểu huynh đệ.
Tiểu nhị vừa định cáo lui, Hoắc Vũ Hoàn đột nhiên lại hỏi:
- Ở đây có hiệu thuốc nào bán đủ các loại thuốc hay không ?
Tiểu nhị đáp:
- Có. Không biết đại gia muốn mời đại phu đến xem mạch hay là muốn hốt mấy thang thuốc ?
- Ta muốn hốt vài thanh thuốc để trị thương.
- Thế thì rất dễ. Ra khỏi khách điếm này, đi về hướng tây không xa, đại
gia sẽ thấy một tiệm thuốc tên Khánh Dư đường. Ở đấy có bán đủ mọi thứ.
Đại gia chỉ cần ra toa thuốc, tiểu nhân đi hốt thay cho đại gia được
rồi.
Hoắc Vũ Hoàn xua tay nói:
- Không cần đâu, sau khi ăn xong ta sẽ tự đi lấy. làm phiền tiểu huynh đệ mang cho ta thêm một bình rượu nữa.
Sau khi mang đến một binh rượu nữa, tiểu nhị cáo từ xin rút lui.
Hoắc Vũ Hoàn uống hết hai bình rượu rồi, đứng lên nói với Hà Hoa:
- Cháu ở lại khách điếm nghỉ ngơi. Nhớ đừng có tùy ý rời khỏi nơi đây đấy. Bá bá đi ra ngoài một lát sẽ trở lại ngay.
Hà Hoa ngẩng đầu lên hỏi:
- Có phải bá bá đi thăm dò tin tức của bọn người xấu kia phải không ?
- Đúng vậy.
- Cho cháu cùng đi có được không ?
- Cháu có đi cũng chẳng giúp được gì cho bá bá cả. Thời gian đã muộn lắm rồi, hãy ngoan ngoãn đi ngủ đi.
Hà Hoa phụng phịu nói:
- Nhưng mà một mình cháu, cháu thấy sợ và cũng không ngủ được.
Hoắc Vũ Hoàn vỗ về:
- Ở đây là khách điếm có gì mà sợ ? Lại đây, bá bá sẽ ngồi canh chừng cho đến khi nào Hà Hoa ngủ rồi, bá bá mới ra đi.
Nói đoạn Vũ Hoàn tháo giày ra cho Hà hoa, kéo chăn lên đắp cho cô bé. Sau đó ngồi kế bên đợi cho Hà Hoa ngủ.
Từ từ rồi Hà Hoa cũng chìm vào giấc ngủ say.
Hoắc Vũ Hoàn lúc ấy mới đứng lên nhè nhẹ thổi tắt đèn. Sau đó từ từ mở cửa phòng bước ra ngoài.
Ban đêm bây giờ ở dây tuy không náo nhiệt ồn ào như lúc đêm vừa xuống nhưng trên đường phố vẫn còn người qua lại và một vài cửa tiệm vẫn còn người
mở cửa.
Vừa ra khỏi khách điếm, Hoắc Vũ Hoàn liền rảo bước về
hướng tây. Đi không được bao lâu, Hoắc Vũ Hoàn đã nhìn thấy biển hiệu
Khánh Dư đường.
Tiểu nhị nói quả thật không sai. Hiệu thuốc này
qui mô không phải nhỏ. Một hàng hộc thuốc giống như tổ ong,được chấy đây trong ngôi nhà ba gian. Vậy mà nơi đây chỉ có một tên gia nhân mà thôi.
Hoắc Vũ Hoàn mới bước vào cửa, tên giúp việc đã chạy ngay đến nghinh đón:
- Đại gia, mời vào trong ngồi.
Bên trong quầy có đặt một cái ghế bành bằng gỗ vừa cao vừa rộng. Sát góc
tường có kê một cái bàn lớn. Phía sau bàn có một lão nhân mình mặc lam
bào, tuổi ngoài bẩy mươi. Nhìn lão ta giống như là trưởng quầy, nhưng
cũng giống như một đại phu chữa bệnh.
Hoắc Vũ Hoàn nhìn về phía lão nhân mĩm cười gật đầu nói:
- Xin chúc ngài hành nghề ngày một phát đạt.
Lão nhân liền vội vàng cúi người đáp:
- Đa ta ! Đa tạ ! Nghe giọng nói của đại gia đây, hình như không phải là người vùng này ?
Hoắc Vũ Hoàn trả lễ:
- Tại hạ vừa mới đến đây trong ngày hôm nay.
Lão nhân ồ lên một tiếng:
- Hoá ra quý khách vừa mới từ xa đến, xin mời ngồi. Tiểu thuận, mau mang trà ra.
Tên gia nhân lập tức mang một tách trà ra. Hoắc Vũ Hoàn không khách sáo,
đón lấy tách trà xong ngồi xuống. Sau khi uống hai hớp, Vũ Hoàn đưa mắt
nhìn cách bài trí bên trong cửa hiệu.
Lão nhân lên tiếng hỏi:
- Xin hỏi cao danh của quí khách là gì ? Và đến vùng này có việc gì ?
Hoắ Vũ Hoàn trả lời:
- Tại hạ họ Hoắc, chuyên sống bằng nghề buôn bán các mặt hàng bằng da ở vùng rừng núi. Dám hỏi quí tánh của tiền bối là chi ?
Lão nhân mỉm cười đáp:
- Lão phu họ Tào là chủ hiệu ở đây.
Trong lòng Hoắc Vũ Hoàn hơi bị chấn động, liền hỏi:
- Lão tiền bối cũng là người hành nghề tế thế ?
Lão nhân họ Tào cười nhẹ:
- Đâu dám gọi là "hành nghề tế thế". Chẳng qua ba đời nhà lão phu đều hành nghề y, bởi vậy cũng biết vài vị thuốc.
- Nói vậy lão tiền bối cũng là người sinh trưởng ở vùng này sao ?
- Không sai. Từ lúc ông tổ của lão phu đến đây lập nghiệp, bây giờ tính ra cũng hơn một trăm năm.
Hoắc Vũ Hoàn cung tay vái chào:
- Xin thất lễ được thỉnh giáo cao tánh của lão tiền bối
- Lão phu tên Phác, hiệu Lạc Thiên
Hoắc Vũ Hoàn mỉm cười:
- Tại hạ muốn giới thiệu một người, không biết lão tiền bối có quen với người đó không ?
- Là ai ?
Hoắc Vũ Hoàn thấp giọng:
- Là Tào Dung, chủ nhân hiệu thuốc Đồng Nhơn đường ở thành Lan Châu. Tào lão phu tử.
Vừa nghe xong, nụ cười trên mặt của Tào Phác đột nhiên tắt hẳn, còn thần
sắc như bị chấn động. Lão không trả lời ngay mà hỏi ngược lại Hoăc Vũ
Hoàn:
- Hoắc gia quen biết người này ?
- Không hề quen
biết. Chỉ là tại hạ từ lâu đã ngưỡng mộ y thuật của vị Tào đại phu kia.
Bây giờ thấy lão tiền bối cùng họ với lão ta, cho nên thuận miệng hỏi
thôi.
Sắc mặt Tào Phác dần dần trở lại bình thường. Lão lắc đầu đáp:
- Xin lỗi, lão phu cũng không biết người này.
Hoắc Vũ Hoàn ngạc nhiên hỏi tiếp:
- Tiền bối và lão ta không chỉ là cùng họ mà biệt hiệu cũng gần giống nhau. Theo lẽ phải là người nhà mới đúng chứ ?
Tào Phác cười nhạt:
- Trong thiên hạ có vô số người cùng họ và biệt hiệu cũng gần giống nhau. Chẳng lẽ như vậy bọn họ đều là người nhà cả hay sao ?
Tào Phác cơ hồ không muốn tiếp tục chuyện này nữa, lão lập tức lái sang chuyện khác:
- Hoắc gia gia lâm tới tệ hiệu, không biết có điều chi chỉ giáo ?
Hoắc Vũ Hoàn tuy sanh nghi, nhưng không tiện truy hỏi, đáp:
- Tại hạ đến đây là vì muốn hốt mấy vị thuốc. Chỉ lo nói chuyện nên quên mất chuyện này.
Tào Phác hỏi:
- Không biết Hoắc gia muốn hốt những vị thuốc nào ?
- Tại hạ có một vị bằng hữu, do không cẩn thận nên bị ngoại thương. Bây giờ tại hạ muốn hốt vài vị thuốc để trị hương tích đó.
- Xin hỏi vị bằng hữu kia bị thương ở đâu ?
- Bị thương ở tay, là do những móc sắt gây tổn thương.
Tào Phác lại hỏi:
- Trên móc sắt có độc hay không ?
Vũ Hoàn ấp úng:
- Điều này... tại hạ cũng không rõ. Có lẽ nó đã được tẩm qua mê dược thì phải.
Tào Phác nghiêm sắc mặt nói:
- Hoắc gia, hốt thuốc không thể căn cứ vào những lời suy đoán mơ hồ được. Phải xác định chắc chắn là có độc hay không, mới có thể ra toa được.
Tốt nhất nên mời vị bằng hữu kia đích thân đến đây là hay hơn hết.
Hoắc Vũ Hoàn do dự một lúc:
- Tiền bối hốt cho vài thứ dùng để cầm máu là được rồi. Bởi vì bằng hữu
tại hạ mất nhiều máu, nên thân thể rất là suy yếu, hiện giờ đang nằm ở
khách điếm, chỉ sợ không thể đích thân đi đến được.
Tào Phác đứng lên nói;
- Nếu như vị bằng hữu kia không thể đến được. Vậy lão phu đến khách điếm chẩn trị cũng được.
Hoắc Vũ Hoàn vội vàng cản lại:
- Không cần phải như vậy đâu. Chỉ là một vết thương nhẹ ngoài da, hà tất phải nhọc lòng tiền bối.
Tào Phác nghiêm túc hơn:
- Tay bị thương mất nhiều máu, đến nỗi suy yếu không thể đi được. Như vậy còn cho là vết thương nhẹ sao ?
Trong lòng Hoắc Vũ Hoàn cảm thấy thất kinh, không biết phải trả lời sao cho
đúng. Vũ Hoàn không còn cách nào khác đành phải cười gượng thú thật:
- Không giấu gì tiền bối. Người bị thương kia không phải là bằng hữu của tại hạ và cũng không có trong khách điếm.
Tào Phác tiếp lời:
- Thế thì người kia nhất định là kẻ thù của Hoắc gia va hiện tại Hoắc gia đang truy đuổi hắn ? Hoắc gia đến đây hốt thuốc chỉ là cái cớ để thăm
dò hành động của hắn, có đúng không ?
Hoắc Vũ Hoàn giật mình:
- Hoá ra tiền bối đã biết từ sớm ?
Tào Phác cười ha hả :
- Những người làm đại phu phải tinh thông "nghe, hỏi và suy đoán". Nếu
như không có những kỹ năng này, làm sao có thể trị bệnh cho thiên hạ ?
Hoắc Vũ Hoàn liền cung quyền tạ tội:
- Tại hạ quả thật lỗ mãng. Tự dám cho mình là thông minh. Hổ thẹn ! Hổ thẹn !
Tào Phác cười đáp:
- Thật ra trên người Hoắc gia có mang binh khí là lại tự xưng là thương
nhân. Chỉ bấy nhiêu cũng đủ cho lão phu đoán ra dụng ý đến đây cuả
người. Nhưng vì thấy dung mạo bất phàm, không giống bọn gian tà, cho nên lão phu mới cố ý ép người phải nói ra sự thật. uả nhiên Hoắc gia không
làm cho lão phu thất vọng.
Hoắc Vũ Hoàn gượng cười nói:
- Nếu tiền bói đã biết tường tận như vậy. Thế thì tại hạ cũng xin nói thật. Người bị thọ thương kia là...
Tào Phác đột nhiên xua tay hạ giọng:
- Ở đây không thích hợp để nói chuyện. Mời Hoắc gia hãy đi theo lão phu.
Nói xong, Tào Phác vén bức mành cửa bước vào trong.
Phiá trong là một căn phòng hết sức tao nhã. Trên tường có treo vài bức hoa. cuả những danh hoạ. Căn phòng này tuy trang trí rất là hoa lệ nhưng vẫn không kém phần thoát tục.
Hoắc Vũ Hoàn không phải là một người
đọc nhiều sách, đối với những kinh sách thánh hiến và danh hoạ, Vũ Hoàn
không hề có hứng thú. Nhưng khi vừa bước vào sâu bên trong, Vũ Hoàn đã
bị cuốn hút bởi một vật đang được treo trên tường.
Đó là một
thanh trường kiếm có hình thù rất ư cổ quái. Trên vỏ kiếm còn có những
vệt sét, trông giống như vừa mới được lấy lên từ bùn sình vậy.
Thoạt nhìn nó không có gì là đặc biết, nhưng vừa mới nhìn vào, Vũ Hoàn đã biết ngay nó là một thanh thần kiếm đời thượng cổ.
Hoắc Vũ Hoàn lấy làm vô cùng ngạc nhiên nên hỏi:
- Lão tiền bối, người cũng tinh thông võ nghệ ?
Tào Phác mỉm cười trả lời:
- Nếu như nói lão phu tinh thông thì không đúng, còn nếu như nói biết thì cũng chẳng sai. Lão nói thật cho Hoắc gia biết, ngày ấy, tổ phụ cũng là người trong võ lâm. Thanh kiếm này chính là vật gia truyền.
- Tại hạ mạo muội, không biết có thể mượn thanh gươm xem thử được không ?
- Đương nhiên là được.
Nói đoạn bước đến bên tường, lấy thanh gươm xuống trao cho Hoắc Vũ Hoàn.
Hoắc Vũ Hoàn từ từ rút thanh kiếm ra.
Chỉ thấy lưỡi kiếm phát ra luồng ánh sáng xanh lạnh cả người, chẳng kém gì một tấm gương.
Nhưng thật đáng tiếc một điều là trên lưỡi kiếm có một vết mẻ nhỏ.
Hoắc Vũ Hoàn khônh khỏi cất tiếng khen:
- Hảo kiếm ! Hảo kiếm ?
Ánh mắt Hoắc Vũ Hoàn chuyển dần từ từ xuống dưới chuôi kiếm. Chợt Vũ Hoàn
phát giác ra hai chữ "Thanh Hồng" được khắc trên chuôi kiếm.
Hoắc Vũ Hoàn toàn thân chấn động, còn mặc thì biến sắc, vọt hỏi:
- Dám hỏi lệnh tổ cuả tiền bối năm xưa chính là Nga My kỳ hiệp Y ần Tào Côn Tào lão tiền bối phải không ạ ?
Tào phác thoáng vẽ ngạc nhiên:
Hoắc gia biết được lai lịch cuả thanh kiếm này ?
- Thanh kiếm này gọi là Thanh Hồng. Cũng chính là bảo vật của Tào mạnh
Đức ở đời hậu Hán. Năm đó Tào thừa thướng có hai thanh bảo kiếm.
Một thanh tên là Ỷ Thiên, thanh còn lại là Thanh Hồng. Sau đó, tại chận
chiến ở thành Tương Dương, ây Thanh hồng kiếm đã bị Triệu vân cướp đi để phá vòng vây cứu ấu chúa A Đẩu.
Sau khi Triệu Vân qua đời, A Đẩu đã mang thanh kiếm đó ban cho Lưu Thậm. Đến khi nước Thục bị diệt vong, Lưu Thậm đã dùng thanh kiếm này giết hết thê tử cuả mình, rồi sau đó tự sát bằng cách chặt vào cổ mình. Bởi vậy lưỡi kiếm mới mẻ đi một
miếng...
Vũ Hoàn kể một hơi đến đây, Tào Phác không nhịn được gật đầu mỉm cười bảo:
- Xem ra lão phu muốn giấu Hoắc gia cũng chẳng được.
Không sai, đây chính là cây Thanh Hồng bảo kiếm. Từ sau nhà Tấn, thanh bảo
kiếm này lọt vao tay Nga Mi phái. Rồi luân phiên truyền đến đời tổ tiên
của lão phu.
Bảo vật cuả Tào gia cuối cùng cũng trở về Tào gia...
Đối với những sự kiện lịch sử cuả võ lâm, Hoắc gia dường như tất là am hiểu. Có lẽ người là một đệ tử danh môn trong giang hồ ?
Hoắc Vũ Hoàn cúi đầu hành lễ đáp:
- Không dám, tại hạ Hoắc Vũ Hoàn chỉ là một lục lâm thảo khấu mà thôi.
Tào Phác sững sốt :
- Có phải người chính là Chỉ Đao Hoắc đại hiệp, nổi danh khắp giang hồ đó không ?
Hoắc Vũ Hoàn khiêm tốn:
- Đó chẳng qua là hư danh do các đồng đạo võ lâm đặt cho mà thôi.
Tào Phác nói:
- Qúi khách giá lâm, thật là vinh hạnh ! Vinh hạnh ! So về niên kỹ lão
phu lớn hơn Hoắc đại hiệp. Có thể cho phép lão phu gọi Hoắc đại hiệp một tiếng lão đệ được chứ ?
Hoắc vũ Hoàn cười:
- Lão tiền bối quá khách sáo. Chỉ sợ Hoắc mỗ không xứng đáng...
Tào Phác vội cướp lời:
- Xứng đáng cũng được, không xứng đáng cũng được. Nói thật một câu, bấy
lâu nay lão phu rất ngưỡng mộ lão đệ. Hôm nay chúng ta tương kiến tại
đây, quả là một kỳ duyên. Bây giờ chúng ta vừa uống vài chung vừa nói
chuyện tiếp.
Thế rồi lão liền kêu người lập tức mang rượu ra.
Qua ba tuần rượu, Vũ Hoàn mới đem việc truy đuổi hung đồ kể cho Tào Phác nghe.
Tào Phác nghe xong, trầm ngâm chốc lát đoạn cất tiếng:
- Theo như lão phán đoán. Nếu thật sự tên hung đồ kia đã chạy đến Đồng
Nhơn huyện này, thế thì hắn nhất định tìm đại phu trị thương. Trừ phi
hắn không có nghỉ lại đây mà đi vòng qua thành.
- Tại hạ nghĩ
không thể nào. Bởi vì suốt dọc đưởng không có một thị trấn nào. Hơn nữa
tên hung đồ đã một ngày một đêm chưa được nghỉ ngơi. Bây giờ đã tới đây, không có lý nào mà hắn không chịu dừng lại trị thương.
- Nhưng
mà các hiệu thuốc trong thành này, chỉ có duy nhất Khánh Dư đường này là đầy đủ mọi thứ thuốc. Nếu như hắn muốn hốt thuốc trị thương nhất quyết
không thể đến nơi khác được. Từ đây đủ thấy bọn chúng vẫn chưa vào trong thành.
- Xin hỏi lão tiền bối, ngoài thành có nơi nào kín đáo để ẩn thân không ?
Tào Phác suy nghĩ hồi lâu rồi đáp:
- Xung quanh vùng này địa thế bằng phẳng rộng lớn, rừng thưa. Có thể nói là không có chỗ nào để ẩn thận được. Trừ phi...
Hoắc Vũ Hoàn vội hỏi:
- Trừ phi thế nào ?
Táo phác lắc đầu :
- Có một nơi có thể ẩn náu được. Nhưng chỗ đó rất bí mật, trừ phi có
người địa phương dẫn đường cho họ. Bắng không bọn chúng không có cách
nào tìm đến đó được.
- Nơi đó là đâu ?
- Là khu mộ tổ tiên Tào gia của lão phu.
- Nó nằm ở đâu ?
Tào Phác chậm rãi nói:
- Cách bên ngoài Nam môn không xa, có một ngọn núi nhỏ. Những ngôi mộ của Tào gia tất cả đều được xây dựng bên trong giữa dãy núi. Bên trong khu
mộ rất rộng rãi, ngoài ra còn có bàn ghế bằng đá. Nhưng mà người ngoài
không tài nào biết được.
- Lỡ như chúng bắt ép một người dân địa phương dẫn đường thì sao ?
- Tuy dân địa phương biết được nơi đó, nhưng cũng không dễ gì đi vào bên
trong được. Bở vì cửa vào bên trong gian thạch thất đều có những cơ
quan. Mà chìa khoá mở các cửa lại đang nằm trong tay lão phu.
Hoắc Vũ Hoàn cảm thấy hơi ngạc nhiên bèn hỏi:
- Đã là khu mộ của tổ tiên, vậy tại sao còn dùng những cơ quan để bảo vệ ? Chẳng lẽ đề phòng bọn đạo tặc đến đào mộ hay sao ?
- Đương nhiên đây chỉ là một trong những nguyên nhân...
Ngừng lại một chút như để suy nghĩ về điều gì, lão mới tiếp:
- Nhà họ Tào của lão phu ba đời hành y, trên một trăm năm. Nên cũng thu
thập được một số dược thảo quý hiếm. Toàn bộ số dược thảo quý hiếm kia
đều được cất bên trong gian thạch thất của khu mộ. Cho nên không thể
không cẩn thận.
Hoắc Vũ Hoàn nôn nóng hỏi:
- Lão tiền bối có thể cho Hoắc mỗ đến đấy xem thử ?
Tào Phác lộ vẻ ngạc nhiên:
- Lão đệ hoài nghi bọn chúng thật sự đang ẩn náo ở khu mộ của Tào gia ?
Hoắc Vũ Hoàn đáp:
- Dẫu sao đề phòng trước vẫn hay hơn. Cho dù có đoán sai, Hoắc mỗ cũng có cơ hội chiêm ngưỡng khu thánh địa của quý phủ. Như vậy cũng đâu có uổng công đi.
Tào Phác cười nói:
- Thôi được, chúng ta đã xem
nhau như cố nhân. Nếu lão đệ muốn đến để xem thử. Đợi chúng ta uống hết
bình rượu này rồi lão sẽ dẫn lão đệ đi.
Hoắc Vũ Hoàn cung tay thi lễ:
- Đa tạ lão tiền bối:
Nói xong, Hoắc Vũ Hoàn đưa tay đỡ lấy bình rượu, ngửa cổ uống một hơi hết sạch.
Tào Phác cười lớn nói:
- Quả là một hán tử tính tình sảng khoái, thật không hổ danh là bản sắc của một anh hùng.
Vừa cười, lão vừa đứng dậy sai người chuẩn bị ngựa đi ra ngoài thành.
Khi hai người ra đến bên ngoài cửa hiệu, tên gia nhân đã chuẩn bị ngựa
xong. Ngoài ra hắn còn chuẩn bị sẵn đèn lồng để hai người mang theo. Tào Phác không cho tên gia nhân đi theo, lão và Hoắc Vũ Hoàn mỗi người một
con ngựa tiến thẳng ra cửa Nam môn.
Khu mộ Tào gia cách bên ngoài Nam môn chừng năm dậm. Vừa ra khỏi cửa thành là có thể nhìn thấy ngọn núi nhỏ kia.
Núi tuy không lớn, nhưng trên đỉnh có một cây ngô đồng rất lớn. Nhánh lá
của nó xum xuê giống như một cái dù lớn, che mát cả ngọn núi.
Bên phải và trái lại có hai hàng cây tùng ôm lấy ngọn núi. Đứng nhìn từ xa, mọi người cứ ngỡ đó là xa giá của một bậc đế vương vậy. Phong cảnh nơi
đây thật là hữu tình và hùng vĩ.
Cả hai đang trò chuyện trên đường , đột nhiên Hoắc Vũ Hoàn dừng cương ngựa lại, nhìn về phía ngọn núi hỏi:
- Trong khu mộ của quý phủ bình thường có người canh giữ ở đó hay không ?
Tào Phác có vẻ hơi ngạc nhiên:
- Ở đó trước vốn có một lão bộc độc thân, sống trong một căn nhà gỗ dưới
chân núi. Nhiệm vụ của lão là quét dọn khu mộ mỗi ngày. Nhưng lão đã
chết cách đây mười ngày. Đến bây giờ nơi ấy vẫn chưa có người thay thế.
Hoắc Vũ Hoàn nghiêm túc nói:
- Điều này hình như không đúng.
- Tại sao không đúng ?
- Vừa rồi Hoắc mỗ nhìn thấy dưới chân núi hình như có ánh sáng đèn.
Tào Phác ngạc nhiên hơn:
- Thật không ? Tại sao lão phu không nhìn thấy gì cả ?
- Nếu như tại hạ nhìn không lầm, nhất định trong khu mộ có người dang ẩn
náo. Vậy chúng ta đừng cưỡi ngựa nữa, mà hãy đi bộ đến đấy xem thử.
Tào Phác tán thành ngay:
- Cũng được. Từ đây đến đó chỉ còn có ba bốn dặm. Đi bộ một lát sẽ đến ngay.
Tao Phác tuy tuổi đã ngoài bẩy mươi, nhưng bước chân của lão vẫn còn nhanh
nhẹn. Lão thi triển khinh công bám sát theo Hoắc Vũ Hoàn không hề bị rớt lại phía sau.
Dần dần họ cũng đến được chân núi. Đột nhiên cả
hai phát hiện ra có nhiều dấu chân ngựa còn để lại rõ ràng ở trên những
chỗ đất mềm.
Hoắc Vũ Hoàn nghiêm sắc mặt nói:
- Xem ra thì có lẽ hung thủ đang ẩn nấp bên trong ngôi mộ của quý phủ.
Tào Phác lắc đầu nói;
- Lão phu nghĩ bọn chúng chỉ đi ngang qua đây. Chứ làm sao biết được trong khu mộ của Tào gia có thể ẩn nấp được.
Hoắc Vũ Hoàn chợt nói:
- Bây giờ có thật hay không chăng nữa. Đối phương đều là những tên cực kỳ hung ác. Lát nữa gặp mặt khó có thể tránh được một trận kịch chiến. Lão tiền bối, tốt hơn hết là người đừng tham dư...
Không đợi Hoắc Vũ Hoàn nói hết, Tào Phác liền vội cắt ngang:
- Không thể được. Mặc cho hắn có ba đầu sáu tay đi nữa, nhưng một khi đã
cố ý xâm nhập vào thánh địa của Tào gia, thì sẽ trở thành kẻ địch của
Tào gia. lão phu làm sao có thể bỏ qua được chứ ?
Dứt lời lão liền vượt lên đi trước.
Hoắc Vũ Hoàn ngăn cản Tào Phác không được, nên đành phải rút đao ra cầm tay, chạy sát bên lão.
Một lát sau, cả hai người đã đến nơi. Nhưng Hoắc Vũ Hoàn chỉ thấy một hàng
bậc đá dưới chân núi, tổng cộng có chừng mấy mươi bậc, hai bên bậc đá có dựng những hình người và ngựa cũng bằng đá. Ở bậc đá cuối cùng chính là thạch môn. Phía bên trái thạch môn có một căn nhà gỗ nhỏ. Hiên nhiên
đây là chỗ ở của lão nô bộc giữ mộ lúc trước.
Nhưng bên trong căn nhà gỗ vẫn im phăng phắc, không một bóng người, không một tiếng ngựa.
Chung quanh khu mộ tất cả đều yên tĩnh, không có một chút gì khác
thường.
Tào Phác ngạc nhiên hỏi:
- Kỳ quái ! Người đi đâu hết rồi nhỉ ?
Hoắc Vũ Hoàn trả lời:
- Nhất định bọn chúng nấp bên trong thạch thất.
Muốn bước qua thạch môn bắt buộc phải có chìa khóa mở nó ra. Nhưng hiện giờ
chìa khoá đang ở trên người của lão phu. Vậy người ngoài làm sao có thể
bước vào bên trong được ?
Hoắc Vũ Hoàn đưa mắt đảo một vòng xong hạ thấp giọng hỏi:
- Khu mộ này tổng cộng có mấy cửa vào ?
- Chỉ có duy nhất một cửa.
Hoắc Vũ Hoàn lại hỏi:
- Chìa khoá có tất cả mấy cái ?
- Cũng chỉ duy nhất có một cái.
Hoắc Vũ Hoàn hơi chau mày lại nói:
- Xin tiền bối kiển soát lại xem cái chìa khoá mang trong người là thật hay giả ?
- Chìa khoá này hoàn toàn thật. Không có cái chìa khoá này, ai cũng không vào được bên trong thạch thất.
Hoắc Vũ Hoàn nói với đầy vẻ nghi hoặc:
- Điều này thật kỳ lạ. Ánh đèn và dấu chân ngựa vừa rồi mới phát hiện, rõ ràng đã chứng minh được hung đồ đang ẩn náu ở nơi này, lẽ nào bọn chúng đã bay lên trời rồi sao ?
- Quanh đây trong vòng mười dặm ngoài
toà thạch thất này ra, không còn nơi nào có thể ẩn nấp được nữa. Bây giờ chúng ta mở cửa ra, vào trong xem thử là sẽ rõ ràng ngay.
Hoắc Vũ Hoàn suy nghĩ một hồi rồi nói:
- Cũng được. vậy xin mời lão tiền bối hãy mau mở cửa ra, nhưng phải để cho tại hạ vào trong trước.
Tào Phác cười:
- Được rồi.
Hai người từ từ bước lên những bậc đá. Khi đến trước thạch môn, Hoắc Vũ
Hoàn liền đưa đao chắn trước ngực, rồi đứng nép sang một bên phòng bị.
Sau đó Hoắc Vũ Hoàn hướng về phía Tào Phác gật đầu, thấp giọng:
- Tiền bối mở ra đi.
Tào Phác lấy chìa khoá ra, cắm vào cái lỗ ở cửa, nhè nhẹ xoay về bên phải ba vòng. Sau đó lại xoay về bên trái một vòng.
"Tách", một tiếng kêu khô khan vang lên. Hai cánh cửa đá nặng nề từ từ lùi về phía sau.
Cửa vừa được mở, một luồng hương thơm của dược thảo lập tức ùa ra. Nhưng bên trong vẫn không thấy động tịnh gì.
Hoắc Vũ Hoàn liền tụ khí xuống đan điền, mở căng hai mắt nhìn vào bên trong. Chỉ thấy bên trong là một gian thạch thất hình vuông, ngoài ra không
còn trông thấy rõ gì nữa.
Nhưng bên trong thạch thất không một
tiếng động, rõ ràng là không có ngiười ẩn nấp. Tào Phác châm lửa đốt đèn lên, đưa cho Hoắc Vũ Hoàn và bảo:
- Lão phu nói không sai chứ ? Bên trong đâu có người.
Hoắc Vũ Hoàn không trả lời, một tay cầm đao chầm chậm tiến vào trong.
Dưới ánh đèn, cảnh vật trong thạch thất đã có thể phân biệt được rõ ràng.
Gian thạch thất được kiến trúc theo hình chữ "đinh". Gian ngoài rộnng
chừng mười trượng và có bày bộ bàn ghế bằng đá. Bên trong có một thông
đạo rộng chừng ba thước. Hai bên thông đạo đều là mộ huyệt. Cái đã được
lấp đất, cái vẫn còn để trống.
Dọc theo vách tường ở gian ngoài, đều có xếp mấy chục cái rương gỗ. Mùi thơm của dược thảo phát ra từ những cái rương đó.
Tào Phác vừa chỉ những cái rương, vừa giải thích:
- Trong những cái rương này, đều chứa những loại thảo dược quí hiếm do
nhiều đời Tào gia của lão phu thu thập được. Cũng có thể nói đây là toàn bộ tài sản của Tào gia. Cho nên...
Nói đến đây, đột nhiên lão kêu lên một tiếng thất thanh:
- Tại sao cái rương này lại đặt ở đây ?
Hoắc Vũ Hoàn vội hỏi:
- Là cái nào ?
Tào Phác bước mau đến góc tường bên trái, mở bật nắp một cái rương ra.
Nắp rương vừa được mở ra, Tào Phác liền biến sắc.
Thì ra bên trong cái rương không có gì cả, trống trơn.
Hoắc Vũ Hoàn hỏi tiếp:
- Trong cái rương này đựng loại dược thảo gì ?
- Là một bình Sương Tuyết Tử liên cao, đặc chế của lão phu.
- Nó được dùng trị bệnh gì ?
- Loại thuốc này có thể giải độc, trị những vết thương bị thối và tái tạo lớp da mới. Đây là loại thuốc trị ngoại thương vô cùng quí giá.
Hoắc Vũ Hoàn ngạc nhiên nói:
- Quả nhiên không ngoài dự liệu của tại hạ. Tên hung đồ kia đã có ghé ngang đây. Chúng ta hãy mau...
Chưa nói dứt câu, đột nhiên một tiếng "tách" vang lên.
Hoắc Vũ Hoàn lập tức im bặt, quay mình phóng nhanh như chớp ra phía cửa.
Vũ Hoàn ứng biến thật nhanh lẹ, nhưng dù vậy vẫn còn bị chậm một bước. Khi Vũ Hoàn ra đến nơi, thì hai cánh cửa cũng vừa khép lại. Đồng thời ngọn
đèn trên tay bị đong đưa rồi tắt ngúm.
Gian thạch thất bỗng trở
nên tối om. cả hai người đều không nhìn thấy nhau đâu cả, mà chỉ xác
định được chỗ đứng qua tiếng thở gấp mà thôi. Phải đợi một lúc sau, Hoắc Vũ Hoàn mới đốt đèn sáng trở lại. Sau đ1o Vũ Hoàn cầm đèn quan sát kỹ
cánh cửa đá.
Tào Phác bất chợt buông tiếng thở dài lên tiếng:
- Lão đệ. Không cần phải mất thời gian đâu. Chỉ có từ bên ngoài mới có thể mở được cánh cửa đó ra.
Hoắc Vũ Hoàn hỏi:
- Khi kiến trúc gian thạch thất này, chẳng lẽ không ai nghĩ tới sẽ có người bị khoá lại bên trong sao ?
Tào Phác lắc đầu:
- cái chìa khoá để mở cánh cửa này do tộc trưởng bảo quản. Mội khi có
cúng tế hay là an táng, đều mở cửa từ ngoài đi vào. Sau khi mọi việc
xong xuôi, cũng chính do tay tộc trưởng khoá lại. Cho nên nhất định sẽ
không bao giờ xảy ra chuyện như vậy. Đồng thời cũng chính vì phòng ngừa
bọn trộm cắp nấp lại bên trong để ăn trộm tài vật, cho nên bên trong
thạch thất không có ổ khoá để tra chìa vào mở.
- Nói vậy, nếu như không có chìa khoá thì không thể đóng mở cánh cửa này được ?
- Hoàn toàn đúng vậy.
- Phải chăng vừa rồi sau khi mở cửa xong, lão tiền bối vẫn còn để chìa nằm trong ổ ?
- Không đâu, mở xong, ta rút chìa ra, cho nên chìa khoá hiện vẫn còn trên ngươi lão.
Nói xong,lão lấy cái chìa khoá từ trong người ra cho Hoắc Vũ Hoàn xem.
Hoắc Vũ Hoàn ngạc nhiên:
- Chìa khoá vẫn còn ở đây. Vậy cánh cửa này làm sao đóng lại được ?
tào Phác lắc đầu nhè nhẹ không trả lời.
Hoắc Vũ Hoàn lại hỏi:
- Không phải tiền bối đã nói, cánh cửa này chỉ có một cái chìa khoá duy
nhất hay sao ? Lẽ nào lại còn có một cái khác hay sao chứ ?
Tào Phác lại thở dài một tiếng:
- Đến nước này... A ! lão phu cĩung không cần phải giấu nữa để làm gì.
Chìa khoá gian thạch thất này vốn có hai cái. Nhưng một cái đã bị huỷ đi cách đây hơn mười năm rồi, ai ngờ...
Hoắc Vũ Hoàn lấy làm lạ hỏi:
- Tại sao lại phải huỷ đi chứ ?
Táo Phác lại lắc đầu lần nữa:
- Chuyện này rất dài dòng. Nếu lão đệ muốn nghe, trước tiên hãy thổi tắt đèn đi, rồi chúng ta ngồi xuống từ từ nói tiếp.
Hoắc Vũ Hoàn cảm thấy trong gian thạch thất này không hề thông gió. Vả lại
không mở được cánh cửa kia, có để đèn cũng chẳng làm gì. Vì thế Vũ Hoàn
lập tức thổi tắt đèn.
Sau khi cả hai ngồi xuống ghế xong, Tào Phác mới bắt đầu kể:
- Thật gia Tào gia của lão không phải là người ở vùng này. Mà tổ tiên
trước kia cũng là những nhân vật lừng lẫy trong võ lâm. Nhưng sau đó vì
một tư thù nên đã xảy ra một cuộc thảm sát đẫm máu...
Từ đó tổ
tiên của lão gia bắt đầu chán ghét những chuyện ân oán trong võ lâm. Cho nên mới đến Đồng Nhơn huyện này ẩn cư. Hơn nữa, họ còn bắt con cháu đời sau chỉ được học y, hành y ở trong thành này, không cho tham dự vào
những chuyện trong giang hồ. Thậm chí còn nghiêm cấm con cháu của Tào
gia không được bước chân ra khỏi Đồng Nhơn huyện. Nếu không sẽ phạm tôi
khinh tông diệt tổ. Khi còn sống, kẻ ấy không được mang họ Tào, còn sau
khi chết thì không được chôn trong khu mộ của Tào gia...
Hoắc Vũ Hoàn cau mày định hỏi nguyên nhân tại sao. Nhưng lại nghĩ đây có thể là chuyện thương tâm bí mật trong gia tộc của người ta, cho nên vừa tính
mở miệng nhưng lại thôi
Tào Phác lại kể tiếp:
- Những lời giáo huấn của tổ tiên bổn phận làm con cháu phải tự nhiên nghe theo.
Hậu nhân đời sau của họ không những hết lòng tuân thủ mà còn chưa từng
bước chân ra khỏi Đồng Nhơn huyện. Nhưng đến đời lão phu thì lại sinh ra một tên nghịch tử.
Hoắc Vũ Hoàn "ồ" lên một tiếng, trong lòng dường như đã hiểu được phần nào của câu chuyện.
Tào Phác tiếp:
- Lão phu không cần nói ra, chắc lão đệ cũng biết đó là ai rồi. Đó chính
là nho y Tào Dung đỉnh đỉnh đại danh ở thành Lan Châu hiện nay. Lão ta
còn có tên là Tào Lạc Sơn và cũng là huynh trưởng của lão phu...
Hoắc Vũ Hoàn gật đầu nói:
- Hèn gì lão ta đặt tên cho hiệu thuốc là Đồng Nhơn đường, chắc để nói lên là lão vẫn còn nhớ cội nguồn...
Tào Pgác cười nhạct ngắt ngang lời nói của Hoắc Vũ Hoàn:
- Không, lão ta đã sớm quên cội nguồn, đã từ lâu không còn xứng đáng mang danh họ Tào nữa. Lão ta muốn mượn thanh danh của Tào gia, là để tạo
danh vọng nho y của mình mà thôi.
Hoắc Vũ Hoàn hỏi:
- Ý lão tiền bối muốn nói lão ta không những chỉ làm trái lại với giáo huấn của tổ tiên, mà còn tự ý rời khỏi Đồng Nhơn huyện ?
- Đây chỉ là một nguyên nhân. Kỳ thật khi rời khỏi Đồng Nhơn huyện, lão ta đã từng gây ra nhiều chuyện tầy trời.
Hoắc Vũ Hoàn liền hỏi:
- Đó là những chuyện gì ?
Tào Phác với giọng buồn buồn kể:
- Ngay từ nhỏ, Tào Lạc Sơn đã nghịch ý cha mẹ, không chuyên tâm lo học y
thuật. Mà suốt ngày chỉ lo múa đao luyện kiếm mà thôi. Sau khi lớn lên,
tính khí của lão càng bướng bĩnh hơn. Lão chuyên kết giao với bọn người
tà ác, làm ra toàn những chuyện thị phi. Phụ thân lão vì quở phạt lão ta nhiều lần, nên đã bị lão ta đẩy rớt từ trên lầu xuống, chết ngay tại
chỗ...
Hoắc Vũ Hoàn nghe đến đây cũng không khỏi căm phẫn:
- Thật là một đại nghịch tử.
- Sau khi gây ra đại hoạ, lão ta liền đi trốn. Từ đó không ai biết lão lưu lạc ở đâu.
Mãi hơn ba mươi năm sau, ngay ngày lão phu tiếp nhận tộc trưởng, thì đột
ngột lão ta quay trở về. Hơn nữa, còn có võ công vô cùng trác tuyệt...
Hoắc Vũ Hoàn liền hỏi:
- Tào lạc Sơn trở về để làm gì ?
Tào Phác đáp:
- Lúc ấy lão ta đã gần lục tuần, còn lão phu cũng ngoài năm mươi. Tuy nói rằng gia quy nghiêm ngặt, nhưng dẫu sao cũng đã mấy mươi năm xa cách,
tình cảm lại như thủ túc. Huống hồ lúc ấy cả hai cũng đều đã già. Những
oán hận năm xưa, lão phu sớm đã quên lãng, vả lại...
Tào Lạc Sơn
lại luôn miệng tự trách mình, tỏ ra rất hối hận và xin ta nghĩ tình
huynh đệ cho lão được quay trở lại. Để có cơ hội chuộc tội với song
thân...
Tào Phác ngưng kể, lại lắc đầu mấy cái, rồi tiếp:
- Ta thấy lão quá thành khẩn, nên nhất thời đã yếu lòng, chấp thuận lời
cầu xin của lão. Một điều nữa là vì lão là huynh trưởng nên ta đã định
mang chức vụ tộc trưởng giao cho lão...
Sau đó vì những người
khác trong gia tộc phản đối, bởi vậy ta đành bỏ ý định đó. Nhưng vẫn đem một cái chìa khoá dùng để mở cửa gian thạch thất này giao cho lão...
Lúc ấy ta chỉ nghĩ, điều quan yếu là lão biết sửa đổi và chịu hướng thiện,
thì cho dù không hành y đi nữa thì cũng có thể tạo phúc cho thiên hạ.
Không ngờ trong một phút yếu mềm, ta đã gây ra một sai lầm lớn...
Nói đến đây, lão hơi dừng lại một lát. Rồi thanh âm đột ngột trờ nên gay gắt:
- Lão ta ở được trong nhà hơn nửa năm. Suốt trong thời gian đó lão cứ
đóng cửa ở trong phòng, không hề bước ra ngoài, mà chỉ dùng một đứa tiểu a hoàn khoảng mười ba tuổi để hầu hạ. Bề ngoài thì dường như xem ra lão ta đóng cửa ăn năn. Nhưng mà cứ độ mười hôm hay nửa tháng, tên tiểu a
hoàn trở nên ốm yếu, xanh xao và lại đổi tên tiểu a hoàn khác...
Sau đó lão phu sinh nghi, liền theo dõi, mới phát hiện lão ta đang luyện
một môn võ công tà độc. Hơn nữa lão phu còn phát hiện lão ta thường vào
trong thạch thất lấy trộm những loại dược thảo quý hiếm, để dùng chúng
trợ lực trong việc luyện công.
Nghe đến đây, Hoắc Vũ hoàn chịu không được liền chen vào cắt ngang lời Tào Phác:
- Đó là môn võ công tà độc gì ?
- Lão phu cũng không biết môn võ công đó tên gọi là gì. Nhưng phương pháp luyện tập vô cùng bẩn thỉu. Bằng cách hút lấy chân âm của các thiếu nữ. Sau đó dùng dược thảo điều hoà nguyên dương. Đây là tà đạo bí pháp dùng để tăng cường nội lực.
- Thế tiền bối không có ngăn cản lão ta lại hay sao ?
- Sao không ? Nhưng đáng tiếc, khi ta phát hiện được thì đã quá muộn. Tà
công của lão đã gần luyện thành rồi. Lúc đó ta sợ không thể khống chế
được lão, cho nên đàng phải dùng Bách Túc thảo pha vào trong chậu nước
tắm của lão...
Hoắc Vũ Hoàn lên tiếng hỏi:
- Cái gì gọi là Bách Túc thảo ?
- Đó là một lạoi thuốc kịch độc, màu trắng không mùi và khó phát hiện
được. Người trúng độc cơ thể sẽ bị thối rửa ra, nhưng không hề nguy hiểm tánh mạng. Đây là vì ta còn nghĩ đến tình huynh đệ. Chỉ muốn chế phục
nhằm phế bỏ võ công của lão ta. Nên không giết chết lão.
Hoắc Vũ Hoàn hỏi:
- Tại sao lại phải hạ độc vào trong chậu nước tắm ?
- Bởi vì trước khi luyện công, nhất định phải tắm rửa sạch sẽ. hạ độc
bằng cách này dễ dàng thành công hơn. Nhưng thật không may, hôm đó lão
ta đổi ý muốn gội đầu trước...
Hoắc Vũ Hoàn thất thanh la lên:
- Trời !
Tào Phác lại kể tiếp:
- Trong lúc tên a hoàn múc nước xối lên đầu lão ta, thì tóc lão ta rụng
rơi xuống. Lão hét lên một tiếng rồi lập tức đẩy tên a hoàn rơi vào
trong chậu nước...
Kết quả tên a hoàn chết thảm. Lão ta cũng bị
tổn thương phần đầu và trước ngực. Vì địch không lại Thanh Hồng kiếm của ta, nên lão mang thương tích tìm đường tẩu thoát. Khi đó ta lập tứcc
xách kiếm đuổi theo, ra đến cửa thì ta bắt kịp lão.
Hoắc Vũ Hoàn nôn nóng quá, lại hỏi:
- Thế rồi lão tiền bối xử trí lão ta như thế nào ?
Tào Phác thở đài đáp:
- Lúc ấy ta quyết tâm vì nghĩa mà diệt đại hoạ. Dùng gia pháp giết lão,
nhưng lão đã quỳ xuống van xin ta tha mạng cho. Hơn nữa lão còn lấy cái
chìa khoá ra huỷ bỏ ngay trước mặt ta, thề rằng sẽ đổi họ và vĩnh viễn
không trở về lại Đồng Nhơn huyện...
Hoắc Vũ Hoàn vọt miệng:
- Thế là tiền bối lại mềm lòng ?
tào Phác không trả lời, chỉ nói tiếp với giọng buồn buồn:
- Ta thấy lão đã bị thương nặng như thế, nên có phần do dự chưa ra tay.
Đúng ngay lúc ấy, đột nhiên có bốn năm tên cao thủ xuất hiện, cướp lão
ta đi mất... Từ đó đến nay đã hơn mười mấy năm, lão ta chưa một lần trở
về Đồng Nhơn huyện.
- Lão ta tuy không có trở lại Đồng Nhơn
huyện, nhưng ở tại Lan Châu lại mở một hiệu thuốc tên là Đồng Nhơn
đường. Hơn thế, lão ta vẫn còn giữ nguyên tên họ cũ. Việc này tiền bối
có được biết hay không ?
Tào Phác đáp:
- Việc đó lão phu
đương nhiên là biết, nhưng kẹt nỗi tổ tiên đã đi huấn, không cho phép
con cháu rời khỏi Đồng nhơn huyện. Vì vậy ta cũng chẳng còn cách nào
khác.